Thế Giới Song Song

Chương 5



Jack đắm chìm vào mớ suy nghĩ hỗn độn một hồi rồi đặt câu hỏi một cách hết sức bình tĩnh, hoàn toàn trái ngược với bộ não đang liên tục đặt dấu chấm hỏi trong đầu anh hiện tại.

"Tại sao vậy?"

"Con người là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến bờ vực thẳm này, họ vô tư tàn phá môi trường, khai thác tài nguyên thiên nhiên đến kiệt quệ chỉ vì những thứ mà họ gọi là mục tiêu phát triển, nào là đầu tư kinh tế, xây dựng nền văn minh tiên tiến, rồi chạy đua công nghệ, đưa thế giới này lên tầng cao mới có khả năng thống trị cả thiên hà. Bây giờ thì sao chứ? Mẹ thiên nhiên khi bị ép vào đường cùng đã trút cơn phẫn nộ, đẩy con người vào tình thế diệt vong. Đây là tương lai mà họ nói hướng đến sao?"

Vừa nói dứt câu, Jackson vớ lấy chiếc cốc thủy tinh trên bàn ném xuống sàn, mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe. Ở bên cạnh Jackson cả ngày nay, đây là lần đầu tiên Jack nhìn thấy anh ta mất kiểm soát đến như vậy. Jack có chút lo lắng cho tâm lý bất ổn của Jackson lúc này. Dường như nỗi bất mãn của Jackson đã bị dồn nén đến mức khi được bung xõa liền như con mãnh thú xổng chuồng, vô cùng điên dại. Jackson thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào những mảnh thủy tinh vương vãi khắp nơi trên sàn. Những mảnh vỡ ấy đang dần dần biến mất như chưa hề có chiếc cốc thủy tinh nào bị vỡ. Sàn nhà lại trở nên sạch bong.

Ánh mắt của Jackson thoáng chút bất lực:

"Từng ngõ ngách trong cuộc sống đều có sự can thiệp của công nghệ.."

"Nhưng dù có như vậy họ cũng không đáng để cậu bỏ rơi họ ở lại đây. Đâu phải ai cũng là người xấu, cậu không thấy một mình chạy trốn vào vũ trụ như vậy là rất quá đáng, rất vô trách nhiệm sao?"

"Có.."

Jackson ngồi bệt xuống sàn, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

"Cậu có biết để đưa gần 10 tỷ người rời khỏi Trái Đất, bay vào không gian, là bất khả thi và tiềm tàng bao nhiêu nguy hiểm không? Hay cậu kêu tôi chỉ đưa một số lượng người nhất định thôi? Tôi đã nghĩ đến hướng đó rồi, nhưng không thể đâu! Có lẽ con tàu chưa kịp khởi động động động cơ thì đã bị những người phải ở lại phá hủy mất rồi. Họ sẽ không đứng thừ ra đó nhìn người khác rời đi an toàn còn bản thân thì sắp bị cơn sóng vùi thây đâu. Tôi đã nghĩ nát óc rồi, hoàn toàn không còn cách nào khác để cứu được họ, mà có đưa được họ rời khỏi Trái Đất thì cũng không thể sống được đâu, với bản tính hiếu chiến, bồng bột và ngông cuồng của con người, chỉ có thể đối mặt với diệt vong thôi!"

Jack thẫn thờ nhìn Jackson phân tích, lúc này anh mới cảm nhận rõ con người ích kỷ đến nhường nào, ý không phải nói Jackson mà là bao quát toàn nhân loại. Con người thật sự đã tự đưa mình vào lối cụt, không còn cách nào để quay đầu, nhưng khi đối mặt với cái chết họ lại nhu nhược và hèn nhát, không giống cái thái độ tàn bạo mà thường ngày họ vẫn đối xử với thế giới chung quanh. Đúng như Jackson nói, đó đã là bản tính của con người, mà đã là bản tính thì dù có ở đâu hay trong hoàn cảnh nào cũng thật khó để thay đổi.

"Khi tới thời điểm tôi đã tính toán sẵn, tôi sẽ bay vào không gian bằng con tàu đó với danh nghĩa" một cuộc thử nghiệm. "

Trong đầu Jack chợt lóe lên một điều, thế giới này nếu bị hủy diệt vậy thế giới nơi anh đang sống sẽ ra sao?

Jack chưa kịp lên tiếng hỏi thì Jackson đã mở lời:

" Có một điều nữa tôi cần nói cho cậu biết, vốn dĩ có rất nhiều những vũ trụ đang tồn tại, và trong đó luôn có hai vũ trụ có liên kết gần gũi với nhau gọi là 'cặp vũ trụ', vũ trụ này và vũ trụ anh đang sống chính là một 'cặp vũ trụ'. Và.. nếu một trong hai vũ trụ bị hủy diệt, thì vũ trụ còn lại cũng sẽ cùng chung cảnh ngộ. "

Jack nghe những lời của Jackson như sét đánh ngang tai, anh thất thần mất mấy phút, chẳng ai có thể giữ được bình tĩnh khi nghe tin nơi mà bản thân mình và gia đình, bạn bè đang sống lại sắp sửa tận thế. Chuyện này thật đột ngột và kinh khủng, không lẽ anh cũng chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn ngày tàn của thế giới mà chẳng thể làm được gì khác sao. Nơi đó vẫn còn cha mẹ, bạn bè, đồng nghiệp, sếp, và biết bao nhiêu điều đợi anh phía trước. Anh thật sự còn quá trẻ kia mà.

" Cậu là phiên bản song song của tôi, có thể hiểu tôi và cậu cũng là một. Cho nên, nếu cậu muốn tôi sẵn sàng đưa cậu theo cùng. "

Jack đứng bật dậy, nước mắt giàn giụa, gương mặt đỏ au, quát lớn vào mặt của Jackson. Thật sự anh rất sợ chết, anh rất tiếc vì còn nhiều điều chưa thể làm nhưng anh không thể bỏ mặc tất cả mọi người mà chạy trốn một mình. Anh hiểu những gì Jackson đã nói khi nãy là hoàn toàn đúng nhưng anh vẫn không nỡ làm vậy. Nếu có sống thì cũng là sống trong những tháng ngày dằn vặt, tự trách bản thân như thế thì thà chết quắc đi cho rồi!

Jack òa lên khóc sướt mướt, Jackson đứng nhìn Jack cũng không thể nói được gì, mặc dù bị quát nhưng anh không tức giận, bởi anh hiểu những gì Jack nghĩ. Những cảm xúc đó anh cũng từng trải qua chứ đâu phải khúc cây, hòn sỏi mà vô tâm không nghĩ ngợi.

Bất ngờ Jackson nhận ra mình đã bỏ quên một cách giúp cứu mạng thế giới.

" Tôi nhớ rồi, vẫn còn một cách để cứu lấy hai thế giới."