Thê Lữ Khế Ước / Đại Yêu

Chương 24: Thanh xuân ngời ngời



Dù sao cũng không thể chết đói, cuối cùng Bạch Ngôn Lê vẫn phải gắng lê thân vào nhà bếp nấu cơm.

Trước nay Thương Phạt không biết hóa ra nấu cơm khó như vậy, cảm thấy khá hứng thú với người đang loay hoay kia, bèn đứng khoanh tay trước ngực nhìn Bạch Ngôn Lê hết bỏ củi rồi đến thái rau.

Đầu tiên, hắn tự luộc cho mình mấy quả trứng, cố gắng làm lơ nhà bếp lộn xộn, rồi nhanh chóng nấu cho Thương Phạt bát mì.

Thương Phạt nhìn y mà không thấy có chút vẻ bi thương nào, không giống với phải ứng sau khi bị lũ lang yêu tấn công. Hắn còn tưởng con người này không biết đói bao giờ....Nhưng nhìn Bạch Ngôn Lê ăn như lang như hổ, hắn đánh chén xong bát mì của mình thì ngồi dựa lưng vào ghế quan sát y.

"Ngươi không đau lòng à?" Ăn xong, Bạch Ngôn Lê tự bóc cho mình mấy quả trứng gà.

Câu hỏi của Thương Phạt cũng chẳng thể cản y tiếp tục nhai nhồm nhoàm, "Có."

"Ta không nhận ra." Thương Phạt thật sự rất tò mò.

"Bởi vì ta không khóc sao?" Thương Phạt đưa cho Bạch Ngôn Lê quả trứng đã bóc.

Thương Phạt lắc đầu không nhận.

Bạch Ngôn Lê lại tự bỏ nó vào miệng mình, "Khóc thì có tác dụng gì đâu, có thể ngăn lũ yêu quái tìm đến sao? Khóc có thể khiến chúng ngừng ăn thịt chúng ta sao?"

"...."

Bạch Ngôn Lê bình tĩnh một cách khác thường, "Trước kia ta cũng khóc rất nhiều, nhưng chuyện xảy ra thì đã xảy ra rồi." Y yếu ớt mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Thương Phạt, "Trong mắt yêu quái thì chúng ta có khác gì quả trứng này đâu, chỉ là thức ăn."

"Cho nên?" Thương Phạt cau mày, "Ngươi cũng sẵn lòng để lũ hạc đó ăn thịt?"

"Không." Nhét quả trứng vào miệng, Bạch Ngôn Lê lắc đầu, "Ta rất quý sinh mạng của mình cho nên sẽ không bó tay chịu trói."

"Vậy nên ngươi...." Thương Phạt quan sát gian phòng, "Nghĩ kỹ xem sẽ đi đâu chưa?" Ở lại nơi này thì dù không phải đám hạc kia cũng sẽ có yêu quái khác mò tới.

"Áo thành có nhiều người, lực lương phòng ngự mạnh, ngươi có muốn đi không?"

"Tạm thời ta chưa nghĩ xa đến thế." Húp miếng nước mì, Bạch Ngôn Lê cuối cùng cũng đặt đũa xuống.

Thương Phạt nhìn y cúi đầu dọn bát đũa, vẫn cố truy hỏi.

"Chi bằng nói cho ta nghe dự định của ngươi?"

"Ăn no thì mới có sức." Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Bạch Ngôn Lê cất bát đũa đã rửa sạch đi, sau đó quay sang thu dọn nhà bếp.

Thương Phạt đứng giữa sân cau mày.

Bạch Ngôn Lê làm nũng gào khóc trong đầm nước hôm ấy và Bạch Ngôn Lê ánh mắt kiên nghị hùng hổ ăn cơm hôm nay quá mâu thuẫn. Có lẽ chính vì mâu thuẫn ấy nên hứng thú của hắn với người này chưa bao giờ giảm.

"Tôn chủ." Đúng lúc này, lão già xuất hiện phía sau.

Thương Phạt quay sang đá lão một cú, ghét bỏ nói, "Không biết giúp thu dọn à?"

Khắp nơi trong sân toàn là gà chạy loạn, Tư Vĩ đuổi gà, Bạch Ngôn Lê cầm rổ đi sau nhặt trứng rơi trên đất. Thân thể bị thương tích nghiêm trọng nên chỉ làm được nửa ngày y đã không chịu nổi.

Tư Vĩ chỉ đành cầm lấy chổi, lần đầu tiên trong suốt nghìn năm biết thế nào là niềm vui quét cứt gà.

Bạch Ngôn Lê về phòng nghỉ ngơi, đến tối lại bò dậy nấu ăn. Thương Phạt lại trải qua cuộc sống trước kia, tận khuya mới ngủ. Hắn do dự xem nên lên giường với người kia hay trải chăn đệm xuống đất nằm.

Nói gì đi nữa Bạch Ngôn Lê cũng mới tỉnh lại, đuổi y xuống đất thì có phải quá bạc bẽo rồi không?

Hắn hơi mềm lòng, quay sang nhìn người đang ngồi trước gương ngẩn ngơ cả ngày.

"Phu quân...." Úp sấp gương xuống mặt bàn, Bạch Ngôn Lê quay sang, khó nén vẻ đau thương, "Có phải xấu lắm không."

Ngón tay cái chà lên miệng vết thương đỏ hỏn, kéo dài cả nửa gương mặt.

Không xấu, nhưng mà trông rất gớm.

Thương Phạt đương nhiên không nói vậy, chỉ ngồi xuống giường lẩm bẩm, "Ta không am hiểu chữa trị."

"Ta không có ý trách người." Bạch Ngôn Lê giải thích, "Ta chỉ sợ người.....sợ người...." Y thấp giọng, cúi gằm đầu xuống, bất an nói, "Không cần ta nữa."

Hắn mà là loại trông mặt bắt hình dong sao? À mà cũng đúng, dù là người hay yêu quái mà chẳng có lòng yêu cái đẹp.

Thương Phạt hiếm khi an ủi một câu, "Ở Hoang Phục có nhiều yêu quái biết chữa trị, hôm sau bắt một con về cho ngươi."

Những chuyện này đều là vấn đề nhỏ. Nghe hắn nói đến là nhẹ nhàng, Bạch Ngôn Lê cũng cười khúc khích.

Cuối cùng, Thương Phạt vẫn ngủ trên giường. Bạch Ngôn Lê thì ra ngoài tắm rửa, lúc quay về thì tự giác nằm xuống chăn đệm trải sẵn trên đất.

Thương Phạt nhớ chuyện này trong lòng, hôm sau trời còn chưa sáng đã đạp Tư Vĩ ra cửa.

Hai ngày này, Bạch Ngôn Lê vẫn sinh hoạt như cũ, quét tước, nấu cơm, chỉ khác là y không ra ngoài mua đồ, cũng không ra vườn tưới rau.

Tư Vĩ xem như nhanh nhẹn, đến chiều ngày thứ ba, ngoài cổng có tiếng hét chói tai.

Bạch Ngôn Lê đang giặt quần áo, nghe vậy thì ngẩng đầu lên.

Thương Phạt nằm ngủ trên ghế, khẽ nhấc mí mắt, nhìn một thanh niên mặc y phục đỏ rực ngã lăn vào trong sân.

"Lão già Tư Vĩ! Lão dám đối xử với ta như thế hả? Lão sẽ gặp báo ứng!" Vừa kêu gào vừa bò dậy, thanh niên áo đỏ nhìn thấy người đang kinh ngạc đứng trong sân thì nhăn mày lại.

Bên ngoài, Tư Vĩ xiêm y rách nát đuổi theo sau, thở dài nói, "Đào Bão Bão, ngươi điên rồi à? Nhìn ngươi cào ta thành cái bộ dạng gì này!"

"Đáng đời lão, ai bảo lão lừa ta ra khỏi Đào Hoa Cốc?" Đào Bão Bão nhướn hàng mi hồng nhạt, gương mặt trắng trẻo hai má ửng hồng, mi dài như liễu, cặp mắt đào hoa vô cùng diễm lệ. Y nhìn Bạch Ngôn Lê chằm chằm, rồi lại quay người, "Tử tế vậy, còn chuẩn bị đồ ăn cho ta?"

"Ăn cái ***" Thấy Bạch Ngôn Lê đứng sững đó, Tư Vĩ liền phản ứng ngay, "Nói nhăng nói cuội gì đó, đây là phu chủ nhà ta."

"Phu chủ?" Đào Bào Bão vẫy tay với Tư Vĩ, "Đâu đâu đâu, để ta xem có phải lão bị đụng vào đâu điên rồi hay không?"

"Có ngươi điên ấy." Tư Vĩ nhức hết cả đầu, "Ta mời ngươi đến để chữa trị cho phu chủ."

"Đây mà là mời à?" Đào Bão Bão chống nạnh, cả giận nói, "Hơn nữa, kẻ này là con người, không phải lão nhận con người làm chủ đấy chứ? Có phải lão sống ngàn năm, già rồi lú lẫn không?"

Bạch Ngôn Lê vì tiếng quát lanh lảnh của y mà tỉnh táo, liền ngắm nghía vị khách mới ghé thăm này, "Yêu quái?"

Con trai mà như con gái, thanh xuân rạng rỡ ngời ngời.

Nhưng khiến người ta chú ý nhất là có cái mầm xanh biếc mọc lên giữa đỉnh đầu y, thậm chí còn kết thành một....quả đào.

Đào Bão Bão càng phẫn nộ, quả đào kia cũng theo tiếng quát của y mà rung rung.

Nhìn....đáng yêu cực kỳ.

Đào Bão Bão dù có nổi giận cũng chẳng có khí thế, thân là đào hoa yêu ba trăm năm, y không phát hiện ra Thương Phạt có gì khác thường.

Đến lúc Tư Vĩ cung kính khom lưng hành lễ, y mới nhìn sang.

Thương Phạt cất bước tới, chống quạt lên cằm, đánh giá vị hoa yêu nghe đâu là rất lợi hại này.

"Ngươi am hiểu chữa trị?"

"Con người?" Đào Bão Bão nheo mắt lại, bỗng nhiên toàn thân sững sờ, liên tục lùi ra sau bảy tám bước, lắp bắp nói, "Yêu....Yêu quái phương nào?"

Tuy không lợi hại bằng Tư Vĩ nhưng hoa yêu am hiểu chữa bệnh lại mẫn cảm với yêu khí hơn các yêu quái khác nhiều.

Bạch Ngôn Lê chỉ chú ý đến quả đào trên đầu y, giờ đã trở nên trắng ngắt ủ rũ, khí thế hùng hổ không còn, y ôm đầu kêu lên tuyệt vọng, "Lão già Tư Vĩ, lão hại ta rồi!"