Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 14: Thanh xuân của Boss (13)



Thẩm Tư lái xe đến nhà họ Lộ, xuống xe chào hỏi ba mẹ Lộ Tiểu Mạt, bước lên phòng liền nhìn thấy thân ảnh một người con gái, cô quay lưng về phía hắn, bước lại gần thấy cô thất thần nhìn video trên máy điện thoại, là hình ảnh hắn cùng một cô gái khác đang vô cùng thân mật, thân hình hai người như dán vào nhau, hắn nâng cằm cô gái lên, do góc quay nhìn như họ đang hôn nhau thắm thiết.

Im lặng nhìn, một lúc sau Thẩm Tư mới hoàn hồn, rút điện thoại ra khỏi tay cô, đôi mắt cô gái trong suốt ngẩng lên nhìn hắn như đang chờ một lời giải thích.

Khẽ ôm cô vào lòng nỉ non:" Tiểu Mạt video này là cô ta ngụy tạo, nghe anh này Liễu Hoa Y không hề tốt đẹp như em nghĩ đâu, chính cô ta đang điều hành Hoa Hạ cạnh tranh với anh"

Ôm cô gái nhỏ thật chặt, xoa đầu cô, an ủi trấn an cô một lúc đến khi cô mệt mỏi thiếp đi, hắn mới rời khỏi.

Tiếng chuông reo, một cuộc gọi đột xuất từ công ty, hắn liền vội vã lái xe về xử lý.

Tiếng xe Thẩm Tư đi xa Lộ Tiểu Mạt cũng mở đôi mắt ra, đưa tay lên cắn, hắn đang nói dối cô, cô biết hắn chỉ muốn trấn an cô, chưa bao giờ cô lại lo lắng đến vậy, người con trai luôn là trụ cột vững chắc phía sau giờ đây đang có khả năng sẽ bị cướp đi, đôi mắt tràn đầy lệ khí, Liễu Hoa Y từ ngày cô gặp cô ta đã thấy cô ta không bình thường, cô ta thẳng thắn bộc lộ bản chất của mình, kiêu ngạo lại tùy hứng, cô căm ghét cô ta, sao cô ta có thể sống sung sướng như vậy.

Từ ngày Lộ Tiểu Mạt biết mình chỉ là con nuôi của nhà họ Lộ, cô đã giấu đi tất cả cảm xúc thật của mình, chỉ bày ra bộ mặt yếu đuối, đáng yêu khiến cho người khác thương xót.

Cắn móng tay, lòng càng rối loạn, tiếng chuông điện thoại reo lên, cô nhìn số hiển thị trên điện thoại, là số lạ, có một dự cảm xấu khiến cô không muốn nhận cuộc điện thoại này, hồi chuông điện thoại cứ reo lên, cho đến khi vụt tắt vì không có ai trả lời.

Lộ Tiểu Mạt đờ đẫn nhìn cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, một tin nhắn từ số vừa gọi hiện lên, đôi tay cô run run nhấn vào bức thư, bức thư chỉ có vài chữ vỏn vẹn:" Công chúa nhỏ, muốn biết sự thật, đến địa chỉ xxx khu biệt thự cao cấp ngoại ô"

Lý trí Lộ Tiểu Mạt nói cho cô, cô không nên đến nơi đó, bây giờ cô cần đi ngủ và chặn lại dòng suy nghĩ, tất cả mọi việc đều sẽ ổn thôi, cho dù tất cả mọi người trên thế giới này không cần cô, Thẩm Tư vẫn sẽ không bỏ rơi cô.

- ---------------------( Tại biệt thự ngoại ô thành phố)

Một chiếc xe ô tô trắng đỗ đằng xa, thân ảnh người con gái bước xuống xe, là Lộ Tiểu Mạt, cô đi qua cổng biệt thự liền nhìn thấy vô số vệ sĩ ngã xuống đất, dọc đường đi lên lầu 2 cũng thấy vài người, tay run rẩy xem họ còn sống không, nhưng họ chỉ là bị đánh ngất đi, dừng chân tại một căn phòng, nâng tay đẩy cánh cửa khép hờ ra.

Trong phòng trống không, một cơn gió lạnh thổi đến, nhìn sang ban công, những tấm rèm trắng bên cạnh cửa nhẹ lay động, bay qua bay lại trong không khí, ở giữa cánh cửa ban công được mở ra, là thân ảnh một cô gái đang dựa lên lan can, cô mặc một chiếc váy trễ vai màu đỏ dài đến bắp chân làm nổi bật lên xương quai xanh tinh xảo cùng cần cổ trắng muốt.

Cô gái liếc đôi mắt màu trà về phía đây, dường như mang theo không khí rét lạnh tạt qua, Lộ Tiểu Mạt rùng mình, nén cảm giác sợ hãi nơi đáy lòng bước về phía cô.

Hoa Y khóe miệng câu lên, cánh tay thon dài nâng ly rượu vang đỏ về phía Lộ Tiểu Mạt, đôi môi khẽ hé mở:" Uống không".

Lộ Tiểu Mạt không đáp lại cô, mở miệng vào chủ đề chính:" Cô gọi tôi đến đây có mục đích gì? Muốn ly gián tôi và Anh không có chuyện đó đâu".

Hoa Y nghiêng đầu, đôi mắt màu trà nhìn thẳng vào đôi mắt với những cảm xúc hỗn độn, đang dao động của nữ chủ, cụp mắt mỉm cười, đưa ly lên miệng khẽ nhấp một ngụm, chất lỏng màu đỏ làm tê dại đầu lưỡi, lại ngọt lịm xuống cổ họng.

Thấy người trước mặt không trả lời câu hỏi của cô, Lộ Tiểu Mạt phẫn nộ hét:" Cô nói đi, Anh sẽ không bao giờ bị cô quyến rũ đâu, hồ ly tinh"

Đôi mắt màu trà quan sát chất lỏng trong ly, khẽ lắc, bọt sóng lăn tăn gợn nhẹ, nhẹ nhàng nói ra hiện thực tàn khốc.

"Thật đáng tiếc, anh ta lại bị tôi quyến rũ rồi, điển hình của việc đó là anh ta đã giấu tôi đi và nói dối cô, không phải sao? Đối với hắn cô là ánh sáng, còn tôi là bóng tối....hắn có thể thích cô...nhưng lại yêu tôi"

Lộ Tiểu Mạt tức giận, hàng lệ không kìm nén được trào ra, vô cùng phẫn nộ trừng mắt nhìn cô:" Liễu Hoa Y rốt cuộc tôi đã làm gì có lỗi với cô? Tại sao cô lại cướp đi anh ấy, cô có biết anh ấy là tất cả đối với tôi không" nói xong cô ta liền ngã xuống suy sụp khóc.

Hoa Y liếc qua người đang ngồi khóc trên mặt đất:" Công chúa nhỏ à, vậy sao cô còn chơi trò mèo vờn chuột với hắn lâu như vậy? À để tôi nói ra nhé, cô đứng núi này còn trông núi nọ, cô nghĩ hắn là thanh mai trúc mã của cô, lại thích cô như vậy liền sẽ không tìm người con gái khác, trong khi cô lại có thể suy nghĩ chọn lựa rất nhiều người khác, phải vậy không?"

Lộ Tiểu Mạt ngước lên nhìn người trước mắt, đôi mắt hằn lên hận ý sâu sắc, cô ta đứng lên gào to:" Không phải, cô im đi, hắn là của tôi, sao cô lại xuất hiện tại sao cô lại xuất hiện" Nói xong liền dùng một lực đạo mạnh ý định muốn đẩy Hoa Y từ ban công xuống dưới, hét to:" Chết đi".

Một tay bắt lấy cổ tay cô ta, một tay khác bóp cổ nhấc lên.

Chân Lộ Tiểu Vãn không thể chạm đất, cổ bị siết chặt đau đớn, lúc này cô mới cảm thấy sợ hãi, vô cùng sợ hãi, cô nghĩ đến những người vệ sĩ trên đường lên đây có lẽ cũng là bị Hoa Y giải quyết.

Ánh sáng bạc của ánh trăng rọi xuống đôi mắt màu trà, sâu trong ánh mắt vô cùng yên tĩnh, lạnh giá, như đôi mắt của một vật chết, không có cảm xúc, không có vui buồn hỉ nộ ái ố của trần gian, chỉ đơn giản là tĩnh lặng, giống như làn nước trong veo lại xoáy sâu khiến cho con mồi chìm sâu vào đó ảo mộng, không thể dứt ra được.

[.........]

Mặc dù sợ hãi kí chủ nhưng 6996 cũng sợ hãi hình phạt của tổng bộ cho nên đành phải ngoi lên nhắc nhở.

[ Kí chủ...không thể giết nữ chủ của thế giới ]

Đang lo lắng sợ kí chủ manh động bẻ luôn cổ nữ chủ thì nghe thấy một giọng nói vô cùng bình tĩnh, không cảm xúc.

" Ừ, chỉ dọa cô ta thôi"

Lộ Tiểu Mạt cảm giác cái chết đang đến dần, thì người đó buông tay ra, cô ngã gục xuống đất, hôn mê bất tỉnh.