Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 47: Cửu vĩ hồ Ly Mạc Hoa Y (24)



Thiên đế bực tức trực tiếp đạp gãy chiếc bàn trước mặt, toàn đại điện im lặng không một tiếng động, Thái thượng lão quân run rẩy quỳ gối.

............

Một lúc lâu sau, lại thấy một tràng tiếng cười, là tiếng cười của Thiên đế, tiếng cười mang sự trào phúng, lại mang sự bất lực.

........Không khí lại im lặng.

Thật lâu sau mới lại thấy giọng nói của Thiên đế: "Được giao tất cả cho bọn chúng đi, muốn tiên tịch ghi tên chúng vào, muốn phía Tây cho chúng, Vĩnh sinh đan cũng cho chúng" lời này dùng toàn bộ lực đạo nói ra, đôi tay không ngừng siết chặt, hàm răng cũng bất giác nghiến chặt.

- -----------------------(Yêu giới)

Hoa Y ngắm nhìn viên thuốc nhỏ trong lòng bàn tay, cũng không thể nghĩ viên thuốc nhỏ nhoi này, lại phải tốn đến 8 nghìn 3 trăm năm mới có thể điều chế ra được nó, hơn nữa còn điều chế ra được bán thành phẩm, chưa thể gọi là hoàn hảo.

Vĩnh sinh đan chủ yếu được gọi như vậy là bởi vì vĩnh sinh, vĩnh thế nhất tiếu hồng trần, viên đan này một khi người trần ăn vào liền trường sinh, tiên nhân ăn vào có thể chữa lành các vết thương, giải trừ các loại độc, yêu ăn vào vết thương tự lành, không vũ khí nào có thể đả thương,...nhưng đáng tiếc nó lại chỉ là bán thành phẩm, không có những tác dụng hiệu quả như mong muốn.

Tô Duệ đẩy cửa bước vào thấy nàng ngẩn ngơ ngắm đồ vật trong tay, nhẹ ho đánh thức nàng, thấy ánh mắt nàng nhìn đến hắn.

"Nếu đã quyết định giúp, thì phải đảm bảo an toàn cho bản thân" toan dừng, một nữ nhân, toàn thân xuyên hồng y, nhẹ nhàng bước vào, đứng sóng vai bên cạnh.

"Nàng tên là Diệp Thu, là bằng hữu của ta, rất đáng tin cậy, nàng sẽ bảo vệ người".

Hoa Y liếc nhìn nữ nhân hồng y trước mặt, mặc dù mặc hồng y nhưng khí chất trên người nàng ta lại thanh lãnh, thành thục cùng dịu dàng, thu lại ánh mắt, cô hướng về phía Tô Duệ gật đầu cảm tạ sự chu toàn của hắn.

- -------------------------(Ma giới)

Tiêu Thiên Tuyết, khuôn mặt ngày một lạnh lẽo, xung quanh thân luân chuyển một luồng áp suất thấp, liếm nhẹ khóe miệng, nở nụ cười, Ma lực luân chuyển dồi dào xung quanh.

Trì Chiến bước vào nhìn thấy những cái xác quắt khô, chồng lên nhau, nơi nơi tràn ngập tử khí, âm u, lạnh lẽo, đôi mắt ánh lên vẻ hài lòng, hắn nói: "Thiên Tuyết, ta mang một tin tốt cho ngươi, có muốn nghe".

Tiêu Thiên Tuyết nhìn nam nhân trước mặt, đôi mắt hờ hứng liếc qua, lại cong khóe môi: "Chẳng phải ngươi đến báo tin chiến thắng sao, ta đã biết".

Trì Chiến nở nụ cười thâm sâu, hắn nói: "Đó chỉ là chuyện nhỏ, mục đích của ta là Thiên giới ngươi hiểu mà, hơn nữa ta có một tin tốt cho ngươi, "hắn ta" gần đi đến giới hạn của bản thân rồi"

Tiêu Thiên Tuyết đôi mắt trở nên đỏ chót, khóe môi lại không tự chủ được trào phúng, nàng nghĩ, vậy là nhân quả tuần hoàn, hắn hại người, cũng hại chính hắn, đôi mắt dần tối đi, nụ cười biến đổi trở nên vô cùng quỷ quyệt, môi đỏ khẽ mở.

"Thiên đạo đây là muốn tranh với ta? Vậy phải xem hắn rốt cuộc chết trong tay ai!"

Đúng vậy dù có là nhân quả, hắn cũng xác định phải chết trong tay nàng!!!

- ----------------------(Điện nguyên tiêu)

Hoa Y nhàm chán nhìn, ngáp một hơi dài, đôi mắt ươn ướt, có chút sắp không trụ được.

Tô Duệ chú ý phía nàng, không biết làm sao, liên minh do nàng chấp thuận, đến khi sự vụ đến tay, lại là hắn chịu trách nhiệm, nàng một chút cũng không có hứng thú đi quản, đôi khi hắn thật sự nghi ngờ, lời nói ngày trước, có khi nào là do nàng tức giận vì Thái thượng lão quân không chú ý đến nàng, liền chọc hắn ta chơi...

Hoa Y đến quá nhàm chán, đánh giá dung nhan Thiên đế, lại nhìn chúng tiên, haizzz đúng là nhân vật phụ, giá trị nhan sắc thật sự rất kém, lại liếc sang Tô Duệ, đúng chuẩn giá trị nhan sắc của nam chủ, nhưng tổng sao cô cảm thấy vẫn không đẹp bằng hắn, đúng vậy cô là đang có chút nhớ đến chủ nhân Du thần cung, nói cũng thật sự lạ lẫm, mặc dù hắn là người lãnh tình, lạnh nhạt nhưng cũng không đến mức buông bỏ Thiên giới đến bước này không quản, chỉ có thể do sức khỏe của bản thân hắn thực sự có vấn đề, có khi còn nghiêm trọng hơn cô suy nghĩ...

Nói nhỏ vào tai Tô Duệ, nàng cảm thấy không khí có chút nhàm chán, muốn ra ngoài đi dạo, nhận được ánh mắt thẫm lại cùng cái gật đầu rất nhẹ từ hắn.

Cô chẳng buồn quan tâm ánh mắt hắn nhìn cô quái dị, liền bước ra ngoài.

Đứng trước cửa Du thần cung, lòng tổng cảm thấy hoài niệm, nhìn kết giới trước mặt, là loại kết giới đó, nhưng nàng cảm nhận thấy kết giới ngày càng mỏng manh...

Liếc nhìn người đằng sau, nàng lên tiếng: "Ngươi đứng chờ ngoài này, ta muốn vào gặp người quen một chút".

Nhìn Diệp Thu ánh mắt lóe lên, giống như đang tùy thời quan sát cô, cô cũng không quan tâm lắm về sự hiện diện của nàng ta, vốn là muốn yên lòng Tô Duệ cho nên mặc kệ nàng ta đi theo mình.

Diệp Thu quan sát kết giới, lại nhìn đến nữ nhân bên cạnh.

"Ta nghĩ là vẫn nên để ta đi theo người thôi, người thân phận quan trọng không nên gặp chút nguy hiểm nào".

Hoa Y liếc nhìn nàng ta, khoé miệng câu lên không nói gì.

Hoa Y chân bước vào, đầu không quay lại: "Tùy ngươi".

Diệp Thu đi theo nàng, nhưng bị một màng chắn ngăn lại, hết lần này đến lần khác bị đánh bật ra, nhìn thân ảnh sớm đã đi xa, môi mím lại, một cỗ ghen ghét đậm đặc trào lên.

- ---------------------

Hoa Y không quay lại cũng biết nàng ta không vào được, đừng khinh thường kết giới mỏng manh, nó là có phần đặc biệt, nhớ năm xưa, cô cũng phải mãi mới có thể nhìn thấu được điểm đặc biệt của nó, tưởng như đơn giản lại vô cùng phức tạp.

Một đường đi thẳng về phía lan viên, cô đoán đúng, hắn đang ở đây, thân mình từ xa, có chút cô liêu, lại có chút mờ ảo, dường như sắp tan biến.

Cô bước đến đầu cầu, cảm nhận được ánh mắt của hắn, so với lúc trước, bây giờ tăng thêm chút hứng thú cùng tò mò, là đánh giá cùng tìm hiểu.

Cô thở dài, nhưng dù dùng ánh mắt gì, vẫn là không giống trước khi hắn bị lấy mất trí nhớ, rốt cuộc nhiệm vụ phụ tuyến của nàng, thành công cốc.

Bạch Kỳ liếc nhìn nàng bước đến, hắn đánh giá nàng, nàng có thể phá được kết giới của hắn, vậy xem ra nàng đối với hắn thực sự có chút đặc biệt, chỉ là hắn cũng không thể nhớ cảm giác coi nàng đặc biệt như thế nào, hắn 500 năm trước và hắn 500 sau vốn không cùng một người...

Bạch Kỳ thu lại tầm mắt, đặt sách xuống, đi đến bên bàn, châm trà.

Hoa Y bước đến, thật tự nhiên ngồi đối diện hắn, sau lại không có ý tứ nói chuyện, chỉ nhìn sang cảnh sắc xinh đẹp, thanh mát.

Bạch Kỳ nhấp một ngụm trà, mở lời trước: "Ngươi đến nhìn ta? Ta bây giờ liệu có khiến ngươi thất vọng".

Hoa Y rời đi tầm mắt, cụp xuống mi mắt, chỉ nhìn chén trà của hắn: "Đúng thực là có chút thất vọng, vẫn không phải người mà ta quen biết"

Bạch Kỳ khẽ cười, tiếng cười trầm thấp: "Vậy tại sao ngươi không thử làm quen với Bạch Kỳ mới, ngươi có thể làm bạn với hắn 500 trước, lại không thể bên hắn 500 năm sau?"

Hoa Y tầm mắt dừng tại chén trà của hắn: "Không có thời gian chơi với ngươi, thật sự cứ mỗi 500 năm ngươi lại không nhớ ra ta, vậy chẳng phải phung phí thời gian của ta"

Bạch Kỳ cúi đầu không nói, môi nhấp trà.

"Cũng rất là gây tổn thương, ta tổn thương vì bị ngươi quên mất, ngươi tổn thương vì đã quên mất ta".

Thấy Bạch Kỳ ánh mắt nhìn về phía nàng, Hoa Y đứng dậy, tự tay rót trà cho hắn, lại rót cho mình, chén trà nâng lên, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Sống thật tốt nhé, đây là lần cuối cùng ta đến gặp ngươi".

Bạch Kỳ nhìn nước trà, màu nước trà xanh nhạt, trong vắt, làn hương thơm quanh quẩn nơi chóp mũi, thật lâu sau, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nụ cười dường như thật sự xuất phát từ đáy lòng, lần đầu tiên trong lòng hắn bao dung một người, chén trà đưa lên đến môi, nước trà thẳng theo cổ họng đi xuống.

Hoa Y nhìn hắn, sau quay đầu, bước về phía cửa, cô thật sự là nghĩ, không hẹn gặp lại.