Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 20: Mê hoặc



Biểu hiện của kẻ nói dối?

Nhìn vào đôi mắt cương nghị nghiêm ngặt kia, con ngươi đen sâu hoắc trừng lên ánh bạc như muốn nuốt chửng An Hạ. Cô quên mất rằng chị từng bảo, La Thành Dương nắm trong tay ba tấm bằng trong đó có tâm lý học, trên ánh mắt anh đã nắm rõ phần chắc chắn thì không thể sai.

An Hạ mím môi, giơ ra bánh mình kẹp há miệng ngoạm một mảng lớn, tay đánh bàn tay ra khỏi càm mình, dựng ra lớp đùa cợt trêu cười "Xùy, ai mà rảnh gạt anh, bổn cô nương hiện hơi đói nên vậy thôi."

"Đỏ mặt là vì lao lực quá sức với ngọn núi cao chót vót này nga" Bĩu môi hất má lên đoạn đường phía trên, lại cạp thêm một ngụm bánh mì, dụng bộ dạng cực kì xấu xí ăn như thể bị bỏ đói lâu năm đánh lạc hướng anh. Nuốt xuống một ngụm nữa, chép chép miệng tấm tắc vì đồ ăn ngon, ngồi trên phiến đá cao đến hai chân lơ lửng trên không trung đá đá vào không khí hoàn toàn vô tư.

"Anh không có sức hút đến như thế đâu, ở gần crush thì không những mặt em đỏ, mà tim em còn muốn lọt ra ngoài kìa" An Hạ haha cười, La Thành Dương chau lại lông mày nhìn đăm đăm cô, trên gò má vẫn còn đỏ hồng e thẹn, vẫn chỉ là cúi đầu gặm bánh mì, sau đó sẽ ngẩn mặt lên haha cười với anh.

Đây chính là biểu hiện của cái gọi là chột dạ, bao che để không bị vạch trần đi, khoé môi La Thành Dương không hề thu lại, vẫn cương nghị nhếch cao.

Anh phủi sạch hai tay, xoay người ngồi xuống phiến đá bên cạnh cô, mở ra balo lấy ổ bánh mì còn lại ăn. Anh cũng không thèm so đo với thiếu nữ đôi mươi này "Vậy sao?!"

Anh cảm thán một câu, bắt đầu hô hùa theo câu chuyện của cô "Thế ý trung nhân của em là một người như nào?"

An Hạ gật gù, nuốt hết thức ăn trong miệng "Chính là một người rất giỏi, cái gì cũng giỏi lại còn rất ôn nhu nữa."

"Ồ" La Thành Dương cũng bắt đầu dùng bữa của mình, anh khẽ trầm ngâm theo lời nói của cô, bất giác đưa ra câu hỏi "Thế khi nào có dịp thì dắt cậu ấy đến gặp anh, anh có mắt nhìn người lắm đấy."

Nghe xong câu nói, An Hạ trở nên hoá đá buồn cười, lại chẳng lẽ bảo anh đi về soi gương rồi sao đó tự đánh giá mình cho cô nghe? Môi đỏ chúm chím như quả cherry nhỏ, có phần thích thú.

"Muốn gặp anh ấy cũng dễ mà cũng không phải dễ đâu" Cô đáp, một câu nói đầy mâu thuẫn, La Thành Dương thông minh đến mấy nghe xong ngôn ngữ kì lạ của cô cũng hoá thành tản băng hà.

"Cái gì mà dễ cũng không dễ, là khó hay dễ nói cho rõ ràng" Giơ ra nắm đấm lực điền cốc lên đầu cô phát ra một âm "Bốc", An Hạ xoay mặt nhìn anh với đôi mắt trừng trừng, đau đớn trên thần kinh truyền xuống làm cho cô thét lớn.

"Ah! Nam nhân hỗn xược dám ra tay với bổn cô nương."

La Thành Dương phì cười, giơ ra nắm đấm trước mặt cô đe doạ "Em còn đùa như thế nữa xem?"

"Ây da, thủ hạ lưu tình aaa" Miệng nhỏ ngoa ngoa lên, An Hạ ngoài vẽ ra, sở thích đặc biệt ưu ái thứ hai chính là phim truyền hình cổ trang, cô rất hay bắt chước mấy câu nói trong phim truyền hình để chọc ghẹo mọi người.

Thường mọi người rất vui vẻ với trò đùa của An Hạ, kể cả anh cũng vậy, ngồi bên cạnh cô nghỉ ngơi và dùng bữa, ấy thế mà miệng lại cứ cười cười.

Dùng xong bữa, nghỉ ngơi một lúc cho đôi chân, sau đó hai người lại lên đường leo lên những nấc thang cao.

Đến thác nước mát rượi, đây chính là chỗ lý tưởng để chụp ảnh và nghỉ mát, nước suối lạnh ngắt trong veo, đây là suối tự nhiên nên du khách hoàn toàn có thể uống, bên cạnh thác là hàng cây leo hoa dạo màu trắng, suối nước thổi bùng lên những làn mây mưa nhạt, không gian tiên cảnh đến mê người.

An Hạ mải mê ngắm thác nước xanh ngát, La Thành Dương ở một bên, từ đầu giờ không thèm chụp ảnh. Lúc này lại giơ ra điện thoại chụp cảnh linh tinh, An Hạ không ngần ngại ngồi bên tản đá nhỏ, hai tay thả xuống mặt hồ hứng lên một bụm nước uống một ngụm, sau đó lại hứng thêm một bụm nước rửa mặt.

Cảm giác mát lạnh của nước suối rột rửa cơ thể An Hạ, mang lại năng lượng tươi mát hơn, nhưng để đến đỉnh núi vẫn còn đến bốn trạm nữa, đi bộ là không thể. Chiêm ngưỡng được thác nước cũng chẳng còn gì để hối tiếc, An Hạ và La Thành Dương cuối cùng cũng quyết định đi lên núi bằng cáp treo ở trạm thứ tư.

Ngô Bối Nghi lên núi từ sớm, căn nhà mà họ căm trại toàn bộ bằng gỗ, mùi gỗ mun thoang thoảng hương trầm vô cùng thanh tẩy cơ thể, cô nghỉ ngơi bằng cách thả mình trong bồn tắm đầy hoa. Tắm rửa thật sạch sẽ, làn da tinh tươm bóng mượt toả ra hương thơm cuốn hút, chọn một chiếc váy trễ vai nhung đỏ hút mắt, khoe tròn ba vòng đường cong quyến rũ, lần này táo bạo hơn, vì là váy trễ vai nên ngực tròn no đủ khe hở đều lộ rõ.

Vốn nghĩ An Hạ và La Thành Dương sẽ lên sớm, lại không ngờ đến qua giờ trưa cả hai vẫn chưa xuất hiện. Nhất định là vì An Hạ đòi đi bộ để du ngoạn thú vui của cô, cả hai người có phải đã có quá nhiều thời gian bên cạnh nhau không? Cô nhìn đăm đăm vào chính mình trong gương, tại sao cô lại có cảm giác La Thành Dương chú ý đến An Hạ nhiều hơn cô?

Là cô nghĩ nhiều nên hoang tưởng? Nếu không thì vì sao anh lại chú ý An Hạ hơn?

Rõ ràng về vẻ bề ngoài, hai người hệt như ngọt nước phân li, về thần thái sang trọng thì An Hạ còn thua xa kém thiệt, anh cũng nói rằng anh thích vẻ đẹp trưởng thành, vì sao lại chú ý đến An Hạ nhiều hơn?

Hay là An Hạ câu dẫn anh? Tay cầm lấy lọ nước hoa, thoa lên cổ tay rồi vai gáy, mùi hương ngọt ngào nồng nàng quyến rũ.

Nếu An Hạ đã cố tình câu dẫn, An Hạ còn lâu mới có thể qua mặt Bối Nghi.

Khi An Hạ và La Thành Dương đi đến căn nhà cắm trại, cũng đã chuyển giờ trưa, ở trên đỉnh núi cao không có một ánh nắng, không khí vẫn lạnh đến An Hạ phát run. Đó là lẽ đương nhiên, càng lên cao nhiệt độ sẽ càng giảm xuống, An Hạ đang ở đỉnh núi, cái nhiệt độ hạ thấp hệt như mùa đông vậy.

Tắm rửa thật sạch sẽ, nước tắm nóng đến bỏng rát làn da, khiến da cô đỏ ửng lên vì nước nóng, vẫn không thể giảm bớt sự run rẩy của An Hạ, trang phục cô mặt vải quá mỏng. Khoác vào lớp áo khoác mỏng, ngồi ở giường, chùm chăn kín mít không lộ ra một khe hở nào.

Dù đã úm trong chăn, nhưng chiếc chăn của An Hạ vẫn run lạch cạch, nước mũi cứ thể mà chảy, cô ôm thêm hộp khăn giấy vào chăn, hỉ mũi tẹt tẹt, run lẩy bẩy mắng chửi chiếc thời tiết khủng khiếp.

"Ự..."

"Lạnh quáaaaaaaa!"

Một tiếng thét thất thanh phát ra từ căn phòng của An Hạ!

Đến buổi tối, về đêm không khí trên núi căn bản càng lạnh thêm, việc ra ngoài trời căm trại với gia đình là không thể. An Hạ sẽ chết dí trong căn phòng này, lạnh đến teo tay tê cơ đây, mọi người còn chuẩn bị tiệc nướng ngoài trời.

Thật là biết cách thử thách An Hạ.

Cô không sợ, cô vẫn còn cách cứu giản tình hình, An Hạ trùm cả chiếc chăn to đi xuống phòng khách. Ngồi trên ghế sofa bằng gỗ, La phu nhân nhìn cô, gương mặt trắng bệch của cô đã nói rõ vấn đề, La phu nhân cười khổ.

"Thế An Hạ ngồi ở trong này đi, có lò sưởi, không cần phải ra ngoài kia làm gì."

"C... Con ra ngoài kia làm gì... C... Con còn chưa muốn chết cóng!"

"Haha" La phu nhân cười lớn "Ngoài trời đẹp lắm, lát nữa mọi người định ăn ở bàn ăn ngoài kia."

"Hự... Dì mang đồ ăn vào đây cho con đi" An Hạ mếu máo, bọc chăn kín người vẫn cố giơ ra ngón tay chỉ về lò gỗ phía đối diện "Con sẽ không rời xa lò sưởi đâu..."

Nó chính là nguồn sống, là ánh sáng của đời cô.

"Rồi rồi" Dì Diệp cũng phì cười, hai người chuẩn bị ra phía ngoài vườn nướng đồ ăn.

La Thành Dương đi xuống từ câu thang, nhìn thấy một cục to đùng ngồi trên sofa, dù che chăn bằng chăn bông, chiếc chăn của An Hạ giống như cây nấm đang run rẩy vậy, cảm thấy buồn cười, anh đi đến liền trêu.

"Tội nghiệp chưa kìa."

Cô trừng lên đôi mắt đỏ rực, lạnh đến cánh môi trắng bệch "Ngươi dám cười ta, hỗn xược, ngươi phạm tội khi quân."

"Này" La Thành Dương chau lại đầu lông mày "Nghiện phim ít thôi."

"Hứ!" Cô bĩu môi hất mặt quay đi.

Trái với An Hạ, Bối Nghi rất thoải mái diện trang phục ít vải, chiếc váy trễ vai nhung màu đỏ, khoe ra đôi đùi non sữa, chân dài trắng nõn, hai đôi vai mỹ nữ thiên nga ngọc ngà, đặc biệt là hai bầu sữa căng mọng cực kì mềm mịn.

La phu nhân và dì Diệp mang đồ ăn vào cho An Hạ, cô mở tivi xem phim cung đấu, vừa thưởng thức đồ ăn ngon vừa xem phim trong chiếc chăn bao bọc.

Ngô Bối Nghi ngồi ở bàn ăn ngoài trời, mang ly nước cam nóng hổi mà cô vừa làm xong, bưng ly nước đi vào bên trong, qua tấm cửa kính mọi người nhìn thấy Bối Nghi đưa ly nước cam nóng cho An Hạ, La lão gia cực kì ưng ý vừa lòng khẹn ngợi.

"Hai chị em thương nhau quá."

Dì Diệp nghe thế thì haha cười, đáp trả "Nhà có hai chị em thôi sao mà không thương cho được."

Dù Ngô lão có thiên vị, nhưng giữa hai chị em từ nhỏ đến giờ vẫn khắn khích đùm bọc nhau. Mặc dù lâu lâu cũng có những lúc Bối Nghi tính tình không được tốt quát mắng An Hạ, thêm phần nuông chiều của Ngô lão, nhưng con bé An Hạ vẫn yêu thương chị và cho rằng đó có lẽ là vì áp lực học tập nên Bối Nghi bị căng thẳng.

Xuyên qua tâm kính, nhìn thấy An Hạ nhận lấy ly nước cam nóng với gương mặt búng ra những bông hoa hạnh phúc.

Đơn giản, nước uống yêu thích của An Hạ là cam vắt, thời tiết lạnh như này, một ly cam nóng thì còn gì bằng.

Trở lại bàn ăn, Bối Nghi vẫn ngồi đối diện La Thành Dương, mọi người dùng bữa trong vui vẻ, vừa ngắm cảnh thiên nhiên gió mát, bầu trời đầy rực ngôi sao lấp lánh. Bên cạnh bếp nướng thịt thơm nứt mũi, không cảnh du ngoạn trông đầm ấm làm sao.

La Thành Dương dùng bữa, thật ra chú ý của anh lại ở phía trong căn nhà, nhìn cái cục chăn bông hình tròn lâu lâu thò chiếc nĩa ra chọt vào miếng thịt sau đó ngồi ăn xem phim cực kì thích thú. Bất giác cánh môi anh vẽ lên một nụ cười nhanh chóng, tự nhận thức được biểu cảm khó kiểm soát của mình, anh thu lại dán vẻ lạnh nhạt.

An Hạ ngồi đó một lúc, ăn xong xuôi liền lú đầu ra ngoài cửa thông báo.

"Con lên phòng úm chăn đây."

Mọi người đều cười ha hả vẫy tay cho phép cô rời đi, khi An Hạ không còn ở lại, La Thành Dương mới dồn toàn bộ chú ý trở về bàn ăn. Lúc ấy mới nhìn thấy, Ngô Bối Nghi ngồi ở đối diện, tay tựa lên mặt bàn, bàn tay chóng đỡ gương mặt tựa vào, đôi mắt xinh đẹp rạng ngời nhìn anh.

Nhìn đến hai vai thon nhỏ, ánh đèn phản phất lên làn da cô mang cho anh cảm giác mềm mượt, hai vai chạy xuống trắng nõn đồi cao ép chặt đến căng mọng, cực kì mê người ẩn hiện khuất sau tay cô. Nếu không hứng thú chắc chắn không phải đàn ông!

La Thành Dương nhìn cô, đôi mắt sắc bén nâng lên nhìn thẳng vào đôi mắt quyến rũ của Bối Nghi, cô không hề lãng tránh, giống như ngấm ngầm thừa nhận.

Anh tựa người vào chiếc ghế, bộ dạng cực kì lười biếng, con ngươi đen phát ra tia nguy hiểm đầy kích thích, Ngô Bối Nghi thu lại cánh tay, ngực tròn lộ rõ căn mọng gò bồng, cô ngay ngắn ngôi, cánh môi đỏ hồng khiêu gợi.

Phía dưới bàn ăn, đôi chân thon dài đá về hướng La Thành Dương ở đối diện, chạm vào cẳng chân anh đẩy đà đụng chạm, cánh môi vẽ ra nụ cười xinh đẹp.

La Thành Dương bất cẩn thả người lười biếng tựa vào ghế, con ngươi đen sâu hút lại chuyển sang một màu tăm tối, khoé môi chậm chạp nhếch lên thành một nụ cười bất diệt bất phàm.

Ngô Bối Nghi đã nhận được hồi đáp, đứng dậy e thẹn "Con cũng dùng xong rồi, con lên phòng đây."

Ánh mắt quyến rũ mê gợi lướt qua người anh mới xoay lưng rời đi, La Thành Dương nâng lên cốc nước uống một ngụm, vì cổ họng bắt đầu khô khan. Bạc môi trong đêm tối tạo thành nụ cười nham nhở, đứng dậy rời đi theo sau Ngô Bối Nghi.

Còn tiếp...

(P/s Các cô nghĩ cái gì đó?! Ừ thì nó chính là những gì các cô nghĩ!)

_ThanhDii