Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 33: Đẹp nhất đêm nay



Hôm đó ở bệnh viện trở về, An Hạ bị cấm mọi hoạt động, dù sau cũng bỏ qua kì thi này, cho nên An Hạ không được đến trường nữa, một tuần trước ngày cưới cô bị cấm túc ở nhà. Chỉ được lui tới các viện thẩm mỹ để chăm sóc da, chăm sóc tóc, hệt như một bà chúa.

Tuyệt nhiên, An Hạ không quên việc chăm chỉ đọc thêm sách, có thời gian rảnh rỗi liền nghiêng cứu về đề tài, cô không muốn bản thân bị tụt dốc. Phải cố gắng học hành thêm, nếu không, để có thể thay chị gánh vác Ngô thị, còn cả La thị là chuyện khó khăn.

Đến ngày cưới, tiệc cưới được tổ chức ở nhà hàng ngoại hạng của thành phố S, An Hạ ngồi ở phòng chờ của cô dâu, vô cùng khẩn trương, tay cầm đoá hoa baby màu trắng. Hai tay đan vào nhau kẹp đoá hoa ở giữa, khẩn trương mà bấm bấm đầu ngón tay vào bó hoa.

Bên ngoài náo nhiệt vô cùng, An Hạ cảm giác cơ thể hơi khó khăn hô hấp, ngó trái ngó phải xung quanh, xác định không có ai liền mở chiếc balo ra tìm lọ thuốc. Hít vào một hơi thư giản từ tâm hồn đến thể xác, thuốc ngấm vào yết hầu làm cho cô cảm thấy thoái mái không ít.

Nhìn thằng vào gương, đôi mắt xinh đẹp mị lên, lấy tinh thần gật đầu một cái tự mình cổ vũ chính mình.

Đến giờ lành, cha vào phòng chờ dắt tay An Hạ, hai người đứng trước cửa phòng chờ, từng nhịp tim An Hạ cứ vỗ bịch bịch, bàn tay siết chặt đoá hoa trong tay. Từng giây phút của hiện tại giống như bị đình chỉ lại, để An Hạ khắc hoạ rõ những cảm giác của trái tim cô.

Nhạc lễ đường vang lên, âm thanh hợp tấu của đàn piano, phát lên khúc ca here comes the bride, cánh cửa mở ra sáng rực, cha nắm chặt tay cô, dắt cô đi trên lễ đường màu trắng. Từng phím piano hạ xuống chính là từng nhịp đập của trái tim An Hạ, cha dắt cô đến trước mặt chú rể.

Anh trong bộ vest màu đen lịch lãm, toát ra phong lưu hồng trần, gương mặt cương nghị tinh sảo như điêu khắc, xương mũi đường cong ngẩn cao nghiêm nghị, cánh môi bạc hào phong cùng cương hàm uy vũ, đôi mài rậm tuấn duật phi phàm, đặc biệt nhất, trong đôi mắt anh nhìn cô dường như có điểm rung động. Cô dâu váy đuôi cá, đường cong mê người khiến ai ai cũng trầm trồ, không thể rời mắt.

Cha trao tay cô cho anh, sau đó người bước xuống lễ đường, nhường lại lễ đường cho cô dâu và chú rễ.

Cha sứ bắt đầu đọc lời tuyên thệ, vang vang âm thanh vào tai An Hạ, cha hỏi anh:

"La Thành Dương, con có đồng ý lấy Ngô Bối Nghi làm vợ hợp pháp của con không, con có hứa sẽ nguyện ở bên vợ con dù đớn đau hay bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khó, nguyện một lòng chung thủy, sẵn sàng yêu thương bằng tấm lòng hi sinh và chia sẽ trước mọi khó khăn, nghịch cảnh, con có đồng ý bằng lòng, nguyện ý không?"

"Con bằng lòng."

Giọng anh rất vững trải, ở bên tai cô vang lên, trong tâm trí cô lặp đi lặp lại mấy lần ba chữ ấy của anh. Trái tim rộn ràng làm sao, ấm áp làm sao, khiến cô chỉ muốn nhảy cẩn lên vì hạnh phúc, cha quay sang hỏi cô hệt như câu vừa rồi:

"Ngô Bối Nghi, con có đồng ý lấy La Thành Dương làm chồng hợp pháp của con không, con có hứa sẽ nguyện ở bên chồng con dù đớn đau hay bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khó, nguyện một lòng chung thủy, sẵn sàng yêu thương bằng tấm lòng hi sinh và chia sẽ trước mọi khó khăn, nghịch cảnh, con có đồng ý bằng lòng, nguyện ý không?"

"Con đồng ý."

Giọng cô ngọt ngào cất lên, cha sư giơ ra lòng bàn tay, hướng về anh lại hướng về cô tuyên bố.

"Giờ đây ta tuyên bố, hai con, La Thành Dương và Ngô Bối Nghi là vợ chồng."

Cha giống như tuyên một lời ước định, uy nghiêm dõng dạc nhìn cô dâu và chú rễ.

"Tình yêu thật sự là khi hai người thấu hiểu, cảm thông, chia sẽ và hy sinh cho nhau, vì hạnh phúc của người kia và hạnh phúc về sau. Cha chúc hai con, một đời một kiếp một đôi trăm năm hạnh phúc."

Kết thúc lời nói, mọi người vỗ tay chúc mừng cho đôi lứa, bữa tiệc cưới bắt đầu, chung quan khách quý bắt đầu nâng ly.

"Chúc mừng, trăm năm hạnh phúc" Một người đàn ông cụng ly cùng La Thành Dương, người đàn ông toả ra khí chất bất phàm, không rõ là An Hạ đã gặp qua ở đâu nhưng nhìn người này có chút quen mắt. Bên cạnh người đàn ông là một cô gái với gương mặt tròn bầu bĩnh bởi đôi má bánh bao, đôi mắt to tròn nhìn cô đến không chớp mắt, giống như đang rất ngưỡng mộ, cũng giống như nhìn thấy chuyện hay ho gì đó mà đôi mắt sáng rực.

"Cảm ơn anh, Trịnh tổng" La Thành Dương nâng lên ly rượu cùng người đàn ông kia nhấp ngụm.

Ra là Trịnh tổng, người đang có dự án hợp tác cùng La thị, cô đã từng thấy anh trên mặt báo, thảo nào lại cảm giác quen quen. Cô gái bên cạnh Trịnh tổng nhìn cô đến không chớp mắt, đôi mắt to tròn lấp lánh ra những bông hoa màu hồng, cô ấy nâng lên ly rượu đỏ hướng cô muốn cụng ly chúc mừng.

An Hạ nhanh chóng cầm lấy ly rượu từ phục vụ bên cạnh, cụng vào ly của cô gái kia, cô ấy được An Hạ cụng ly liền nhoe miệng cười, nụ cười tươi đến rạng rỡ, có phần trẻ con. Vừa nâng lên ly rượu đã bị người đàn ông họ Trịnh bên cạnh ngăn cản, cầm lấy ly rượu trên tay cô gái nhấp một ngụm uống thay.

"Cô ấy không dùng được rượu hả?" An Hạ ngạc nhiên hỏi, cô gái liếc mắt với người bên cạnh, Trịnh tổng hướng An Hạ lộ ra nụ cười khổ, giải đáp.

"Uống được, nhưng phụ nữ mang thai nên hạn chế."

Mang thai? An Hạ ngạc nhiên nhìn cô gái với gương mặt trẻ măng kia, nhìn xuống bụng cô ấy chẳng có một tí gì nhô lên cả, có lẽ là mới có thai.

"Uống một tí thì đã làm sao?" Cô gái nhăn mặt phản ứng lại, bị cướp ly rượu mà xù lông như một chú mèo.

"Không được" Trịnh tổng kia lắc đầu, đặt ly rượu lên khây bưng của phục vụ bên cạnh, La Thành Dương thấy vậy liền nói đỡ.

"Đúng là phụ nữ mang thai không nên dùng rượu."

Trịnh tổng kia khiêu mi, ma mị cười lật ngược câu nói, bẻ lại câu của La Thành Dương, chọc quê anh một trận "Cũng không phải không dùng được."

La Thành Dương phì cười, ngao ngán vị đối tác lớn tuổi này "Anh Trịnh nha, ngày vui của tôi anh cũng muốn làm mất mặt tôi đấy."

"Tôi phải trả thù một chút, tôi ghim cậu từ vụ hợp đồng rồi" Trịnh tổng nhấc môi cười.

Cô gái kia vẫn nghịch ngợm vươn tay bắt lấy ly rượu trên khây của phục vụ, nhưng tay còn chưa chạm vào ly đã bị họ Trịnh nắm lấy bàn tay cô ấy.

"Gì? Anh vừa nói là uống được."

Thế thì bỏ ra để cho cô nhâm nhi rượu đỏ một chút, ở nhà không bao giờ cô được đụng vào chúng cả, hôm nay có tiệc, ít ra phải cho cô uống một chút chứ. Phương Hoa nhăn mặt, bĩu môi trừng mắt, biểu cảm khó chịu làm cho đôi má bánh bao phồng ra cực kì đáng yêu.

Trịnh Thành Dương cười khổ, đẩy tay cô xuống yên vị trở lại, bàn tay kéo lấy hông cô dính vào người anh, thì thầm bên tai.

"Em uống vào thì người khổ là anh nga, bầu bì là đã phải ăn chay rồi mà em còn..."

Anh muốn nói bầu bì đã phải ăn chay, cô mà say vào rồi thì nghịch ngợm, người khổ là anh a, anh nhịn không nổi.

Không để anh nói hết, Phương Hoa giơ ra bàn tay bịch lại miệng anh, cái người này già đầu nên không biết xấu hổ mà, chặn miệng anh, gương mặt toát ra mồ hôi lạnh hướng cô dâu chú rễ haha cười.

"À... Chúc mừng chúc mừng, cô dâu thật xinh đẹp đó, haha."

La Thành Dương và An Hạ đứng nhìn, một màn cẩu lương dồn vào miệng hai người, An Hạ nhìn thấy cặp đôi hạnh phúc lập tức ngưỡng mộ, cánh môi không nhịn vẽ thành nụ cười xinh đẹp.

Phương Hoa lại ngẩn ngơ, ơ này, cô dâu này thật sự là quá đỗi xinh đẹp rồi!

Tiếp xong hai vị khách vô cùng vui tính, An Hạ và La Thành Dương phải tiếp rất nhiều khách, mỗi người nhấp một ngụm rượu chưa qua nửa số khách đã đủ khiến An Hạ chao đảo, gương mặt đỏ bừng lên, bước chân theo anh có phần chậm chạm thấy rõ.

"Chúc mừng cậu" Một coi gái xinh đẹp hướng ly về phía La Thành Dương cụng một cái, sau đó lại hướng ly về ly của An Hạ cụng một cái "Xin chúc mừng."

An Hạ cảm thấy đầu sắp nổ tung rồi, mọi thứ trước mắt cứ phân thành ba bốn mảnh.

Đến gương mặt khả ái của cô gái cũng phân thân ra thành nhiều bản, An Hạ khẽ lắc nhẹ đầu, nhắm chặt mắt rồi thả ra, cố gắng vẽ ra nụ cười nâng ly lên, lập tức La Thành Dương ngăn lại, cô đã sớm say rồi. Nếu uống thêm, chưa tàn tiệc thì cô sẽ gục mất thôi, La Thành Dương đã uống xong ly của anh, cầm lấy ly trên tay cô hướng cô gái xinh đẹp nâng lên nhấp một ngụm thay An Hạ.

"Không thể tin được là đại đào hoa như cậu cũng kết hôn rồi" Cô gái vui vẻ cười, La Thành Dương cũng haha cười đáp "Cậu cũng sớm nghĩ đến chuyện kết hôn đi, hay là còn đang đợi Du Bá Lạp?"

"Thôi đi chứ, cái tên tiểu quỷ đó với mình không có khả năng đâu" Cô gái e thẹn, cô ấy cười "Lâu rồi nhóm bạn chúng mình không hợp mặt nhỉ?"

"Đợi Bá Lạp về mới có cơ hội họp mặt đầy đủ, Khả Lạc cậu gần đây làm gì rồi?"

Du Bá Lạp... Khả Lạc?

Đầu An Hạ ong ong lên, chẳng nghe rõ cuộc hội thoại của họ nữa, chỉ mang máng nghe thấy hai cái tên, cơ thể cô chao đảo sục lùi một bước. La Thành Dương lập tức phản ứng đỡ lấy cô, kéo cô vào lòng để cô tựa vào mình, ôn nhu hỏi khẽ.

"Em vẫn ổn chứ?"

An Hạ lắc lắc đầu, cố gắng định thần, đứng vững lại khẽ giọng "Em không sao."

"Uầy, cô dâu chưa gì đã say rồi nha, mau mau kết thúc tiệc rồi đưa vợ về nghỉ nữa chứ" Cô gái nhắc nhở, La Thành Dương chỉ có thể cười khổ.

"Đúng là phóng khoáng đào hoa, ăn chơi đủ rồi mới lập gia thất ha, cậu đúng là có mắt lựa."

Cô là bạn thời sơ trung của La Thành Dương, tên đầy đủ Giang Khả Lạc, nghe tin bạn La kết hôn cô đã bị sốc đó. Cơ mà khi nhìn thấy cô dâu thì Giang Khả Lạc cũng đã hiểu, xinh đẹp như thế này, gương mặt thiếu nữ tinh túy hài hoà, vóc dáng thì bóp đến thế mạng, bảo sao cậu bạn của cô không gấp cưới cho được, để không kẻo bị người khác bắt mất đi.

Cô dâu thật sự gây ấn tượng đến bất ngờ, quả đúng là người đẹp nhất đẹp nay.

Còn tiếp...

(P/s ta nói cơm tró của anh Trịnh chất lượng vô cùng.)

_ThanhDii

Diễm Trinh

khúc sau k hay lắm.



URI_ TUỆ Y

vừa mới có chương t bay vô liền, gặp a trịnh chị hoa mừng rớt nc mắt mà cmt ko dc 😢



26/01