Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân

Chương 19



Nụ hôn này đến quá đột ngột, Minh Dao vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ biết mở to mắt, cảm nhận hơi ấm từ môi anh, giống như có vô số luồng điện nhỏ bùng nổ trong cơ thể.

Nụ hôn của Kỳ Tự có chút trừng phạt, kịch liệt và không có chỗ cho sự từ chối, khoá lại đôi môi của Minh Dao thật chặt. Cô chưa kịp chuẩn bị, cũng không có kinh nghiệm, đầu óc trống rỗng, chỉ biết thụ động tiếp nhận.

Khi Kỳ Tự muốn cạy mở đôi môi của cô và thâm nhập sâu hơn, cuối cùng Minh Dao cũng tỉnh táo lại.

Cô lập tức đẩy Kỳ Tự ra, vô số cảm xúc bối rối và luống cuống lướt qua tâm trí cô, nhất thời không thể nào chấp nhận được việc mình cùng người đàn ông này thật sự hôn nhau, liền che miệng kêu lên một tiếng rồi chạy ra khỏi xe.

Kỳ Tự xuống xe ngay lập tức, “Minh —“

“Anh đừng nói chuyện!” Minh Dao nhanh chóng ngắt lời anh, “Tôi không sao, tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình”.

“……….”

Kỳ Tự biết là do bản thân mình nhất thời bốc đồng.

Nhưng anh ở công ty đợi điện thoại của Minh Dao cả ngày, không những không chờ được, buổi tối lại thấy cô và đối tượng đang có tai tiếng cùng nhau trở về, sau khi gặp mặt lại nói ra những câu đâm vào tim anh.

Anh không hiểu, rõ ràng biết anh để ý đến cô, tại sao vẫn luôn không tin?

Kỳ Tự ngồi lại trong xe, châm một điếu thuốc, không tiếp tục đuổi theo vì muốn để Minh Dao chạy chậm lại một chút.



Bên kia, Minh Dao chạy về nhà đóng cửa lại, đèn cũng không bật, cứ như vậy tựa lưng vào cửa thở hổn hển.

Điên rồi.

Điên thật rồi.

Tại sao mình và công cụ người lại hôn nhau?!

Đã nói trước sẽ làm bạn 3 tháng, vậy mà nói động thủ liền động thủ, một chút phòng bị cũng không có!

A a a a a a a a a a!

Minh Dao sờ sờ môi mình, dường như trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể và hương vị của Kỳ Tự.

Trong miệng anh có một mùi thuốc lá rất nhẹ, là mùi vị hormone chỉ dành riêng cho đàn ông, bám ở trên môi sẽ như có một luồng khí vô hình, mê hoặc Minh Dao trong nháy mắt.

Cô ra sức lắc đầu để quên đi cảm giác này.

Bối rối, ngạc nhiên, choáng váng.

Thế nhưng điều kỳ lạ chính là, vào thời khắc ấy, tim cô lại đập như trống, bên tai nóng ran, đỏ cả mặt.

Cực kì giống với lúc cô chèo cp, càng chèo càng kích động trong lòng.

Minh Dao vuốt vuốt mái tóc, an ủi chính mình tất cả đều là ảo giác, lập tức vọt tới phòng ngủ lấy ra quyển nhật ký, ngồi vào bàn viết —

“Ngày 1/7, thời tiết tốt.

Chung quy vận mệnh cũng không chiếu cố tôi, hôm nay là một ngày đáng để ghi nhớ. Tôi, Minh Dao, vì nghệ thuật mà hiến thân, để cẩu nam nhân kia hôn. Vì tinh thần xông pha quên mình này, đến lúc đó nếu không cầm được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất thì thật là có lỗi với sự hi sinh của tôi, hu hu hu hu, nụ hôn đầu của tôi đã mất rồi.

Tôi muốn một con cá mập họ Kỳ!”

Nâng những sai lầm của đêm nay lên thành sự cống hiến cho nghệ thuật, Minh Dao từ từ cũng tiếp nhận chuyện này.

Quên đi, cứ xem đây là chuyện bình thường, coi như là cùng nam diễn viên nào đó diễn cảnh hôn trong một bộ phim đi.

Bình tĩnh trở lại, Minh Dao chợt nhớ ra mọi chuyện xảy ra đêm này đều giống với tình tiết chiến tranh lạnh giữa Lâm Vân Vân và Cố Viễn trong kịch bản.

Trong phim, Lâm Vân Vân bị ốm phải nhập viện, Cố Viễn chỉ cử người giúp việc đến gặp cô ấy một lần. Trong lòng cô ấy rất thất vọng, sau khi xuất viện, để chứng minh Cố Viễn quan tâm đến mình, cố ý làm bộ ngoại tình để thử Cố Viễn.

Ai ngờ Cố Viễn không hề phản ứng, hơn nữa còn lạnh lùng nói với cô ấy rằng, đừng chơi loại trò chơi gia đình ấu trĩ này.

Lâm Vân Vân diễn một tuồng kịch vô ích thì không nói đi, Cố Viễn còn vì sự thăm dò lần này của cô ấy mà bất mãn, ròng rã một tuần cũng không trở về.

Tuy rằng hiện tại Minh Dao đã nhảy vọt qua phân đoạn sinh bệnh, nhưng đây cũng được coi như là thể nghiệm cốt truyện ngoại tình tương tự trong kịch bản chứ?

Nhưng tại sao kết quả lại hoàn toàn khác biệt?

Tại sao Kỳ Tự lại thể hiện sự bất mãn của mình bằng cách cưỡng hôn mạnh mẽ? Dù sao Cố Viễn trong kịch bản đã sớm được ăn thịt, nên cũng không có gì lạ.

Nhưng Kỳ Tự không có!

Càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy, Minh Dao bỗng trở nên cảnh giác —

Nếu tiếp tục trải nghiệm, lỡ như lần sau người này tiếp tục bất mãn, có khả năng sẽ trực tiếp cùng mình diễn tập 6 không……

Ôm một bụng lo lắng chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy, cuộc gọi của Kỳ Tự cũng đúng hẹn mà tới.

“Hôm qua ngủ có ngon không?”

Trái tim Minh Dao nhảy loạn xạ, nghĩ thầm anh bị cầm thú cưỡng hôn thì có ngủ ngon được không.

Nhưng cô vẫn bình tĩnh mà “ừ” một tiếng, “Ngon”.

“Trưa nay cùng nhau dùng cơm đi”.

Trong lòng Minh Dao lập tức sinh ra một tia kháng cự.

Cô còn chưa biết phải đối mặt với anh như thế nào, ngập ngừng: “Không được, hôm nay tôi có rất nhiều việc”.

“Vậy ngày mai”

“Ngày mai cũng nhiều việc”.

“……….”

Kỳ Tự biết rằng Minh Dao đang cố tình tránh né mình. Cân nhắc một lát, anh cũng không ép buộc, “Được rồi, vậy khi nào em rảnh thì hẹn lại”.

Cúp điện thoại, Minh Dao thở phào nhẹ nhõm.

Cũng vì nụ hôn này, lớp bọc bảo vệ “bạn bè” vô hình trung đã bị phá vỡ, mối quan hệ giữa hai người cũng phát sinh biến hoá.

Minh Dao nhận ra điều đó nên cũng tỏ ra rụt rè.

Cô sợ không cẩn thận lại có va chạm gây gổ sẽ phát sinh tình tiết tập 6.

Thôi thì, cứ kết thúc như vậy đi.

Dù sau cũng đã trải nghiệm kịch bản hơn phân nửa, cũng không cần mấy tình tiết cuối cùng.

Minh Dao miên man suy nghĩ, rửa mặt xong cũng chưa quyết định được phải làm thế nào cho tốt, dứt khoát bình ổn lại tâm trạng trước, đi đến studio.

Hôm nay là lần đầu tiên Điền An Ni dẫn cô đi chào hỏi giáo viên kịch nghệ đức cao vọng trọng trong giới Ngô Anh Thành, lại không ngừng nghỉ tiếp tục tham dự một buổi trình diễn thời trang, gặp gỡ nam người mẫu nổi tiếng Phó Lôi.

Nếu không phải Điền An Ni nói, Minh Dao cũng không biết hai vị tai to mặt lớn này cùng chung studio với cô, chẳng qua ngày thường khiêm tốn, công việc họ nhận đều là những buổi biểu diễn quy mô lớn cao cấp.

“Cho nên, em là nghệ sĩ thứ 5 trong studio của chị?”

“Nói đúng ra, là thứ 6”.

“Còn có ai nữa ạ?”

Điền An Ni cười cười, “Về sau em sẽ biết”.

Chị ấy xoay người lấy ra một hộp quà tinh xảo, “Đây là quà Trác Tự Kiêu tặng em, cậu ấy đang đi diễn ở nơi khác, nên nhờ chị chuyển cho em”.

“…….”

Đừng nói Trác Tự Kiêu hay Lương Hằng, ngay cả hai vị tiền bối vừa đến thăm hỏi, cũng tặng cho Minh Dao những bức thư pháp và trang phục khiêu vũ làm quà tặng.

Minh Dao ngơ ngác tiếp nhận, có chút khó hiểu: “Tại sao mọi người đều tặng quà cho em vậy, làm em thật ngại đó, hay là em cũng tặng quà lại nha?”

“Không cần”, Điền An Ni xua tay, “Đều là vì tuyên truyền, sau này em sẽ hiểu”.

So với lịch trình bận rộn của ngày hôm qua, hôm nay coi như nhẹ nhõm hơn, tất cả công việc đều hoàn thành vào lúc 12h trưa.

Buổi chiều còn có 2 tiết học tiếng Pháp, Minh Dao trực tiếp bắt taxi đến trung tâm mua sắm gần lớp học, định tìm một chỗ ăn cơm, đợi đến 2h thì lên lớp.

Bình thường khi lên lớp Minh Dao đều tuỳ tiện ăn một chút gì đó ở tầng B1 của trung tâm thương mại, nhưng nói thế nào thì hiện tại cũng là người từng lên hot search, xuất hiện ở nơi công cộng vẫn nên cẩn thận.

Minh Dao nhớ trước đây khi đăng ký lớp học tiếng Pháp, trung tâm đào tạo đã tặng một voucher của một nhà hàng trên tầng cao nhất, cô vẫn luôn không dùng đến, hôm nay vừa vặn có thể phát huy tác dụng.

Nhà hàng trên tầng cao nhất được trang trí rất sang trọng, so sánh với tầng B1, những người đến ăn đều là nhân viên văn phòng làm việc trong toà nhà CBD kế bên, có vẻ thân thiết và hoà nhập hơn.

Voucher do trung tâm đào tạo tặng là một nhà hàng Trung Hoa xa xỉ nhất, nằm trên tầng cao nhất, có thể đã qua thời gian dùng bữa, lúc này trong nhà hàng không có quá nhiều người.

Minh Dao yên tâm tìm một chỗ ngồi xuống, nhân viên phục vụ lịch sự đưa menu đến, vừa đưa tay ra thì đã thấy một nhóm người từ bên ngoài đi vào.

Người dẫn đầu kia có thân hình cao gầy, bị vài người vây quanh, trên mặt không có biểu cảm gì, toát ra vẻ lạnh lùng cao quý và điềm tĩnh.

Oh my god, Nguyệt Lão đúng là luôn nghĩ cách để cô và Kỳ Tự gặp nhau mà.

Minh Dao cảm thấy thót tim, lập tức lấy thực đơn che mặt mình lại.

Cũng là cô chủ quan, sao có thể quên trung tâm đào tạo tiếng Pháp và khách sạn Châu Dật chỉ cách nhau chưa đầy 1km, hơn nữa khu mua sắm này lại nằm ở giữa hai nơi.

Bây giờ đụng phải thì trách được ai, chỉ hi vọng anh ấy không nhìn thấy mình.

Cầm thực đơn che chắn hồi lâu, Minh Dao nghĩ rằng chắc lad Kỳ Tự đã đi rồi, lặng lẽ lấy ra nhìn một chút.

Lại nhìn thấy trước mặt mình là một đôi giày da bóng lưỡng sạch sẽ.

“……….”

Giây tiếp theo, thực đơn bị lấy đi, Kỳ Tự nói: “Em làm gì vậy?”

Minh Dao: “…….”

……Anh không thể giả mù một lần được sao?

Cô lúng túng lập tức đứng lên: “Tôi ăn xong rồi, bái bai”.

Cô nói xong liền muốn rời đi, Kỳ Tự gọi cô lại: “Minh Dao”.

Minh Dao cúi gằm mặt không lên tiếng, cô thật sự rất xấu hổ, không biết phải nói gì nữa.

Ngừng một chút, Kỳ Tự thấp giọng nói: “Nếu là chuyện ngày hôm qua, anh xin lỗi, là vấn đề của anh”.

“Không phải vấn đề của anh”. Minh Dao vội lắc đầu, sau đó nhắm mắt lại, hạ quyết tâm: “Là vấn đề của tôi, sau này chúng ta không cần liên lạc nữa, tạm biệt”.

Nụ hôn đó đã vượt qua ranh giới, nằm ngoài tầm kiểm soát của Minh Dao, cô không muốn tiếp tục đùa với lửa, cuối cùng lại không có cách nào để kết thúc.

Hiển nhiên Kỳ Tự không ngờ rằng Minh Dao lại đột nhiên nói ra những lời này, anh ngẩn người, còn muốn tiếp tục nói gì đó, Minh Dao đã vội vàng rời khỏi nhà hàng.

Cơm cũng chưa ăn, Minh Dao đi thẳng đến trung tâm đào tạo.

Vốn tưởng rằng nhất định Kỳ Tự sẽ gọi điện thoại hỏi nguyên nhân, nhưng rất kỳ lạ, anh không có.

Tiết học buổi chiều, Minh Dao không được tập trung cho lắm, về đến nhà, căn nhà trống trải dường như mất đi một thứ gì đó, có vẻ cô đơn vô cùng.

Trên bàn còn đang bày biện chai rượu vang đỏ mà Giản Ninh để lại.

Nhờ những bài học rút ra sau những lần say rượu trước đó, Minh Dao đã nói không với rượu 100%, ngay cả lần đi theo Điền An Ni xã giao ở hội sở cũng chỉ là nước giải khát.

Nhưng hôm nay, hiện tại, không hiểu sao cô lại muốn uống một chút.

Rõ ràng đâu phải thất tình, tại sao lại có cảm giác buồn bã chứ?

Sau khi nghĩ lại, trước đó ở bên ngoài đều là làm trò cười, bây giờ cô đang ở trong nhà, cho dù uống say thì cũng lên giường đi ngủ, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cô không tin mình tương khắc với rượu đến nỗi một chút cũng không thể uống.

Thế là Minh Dao tự rót cho mình nửa ly, nhưng rượu vào đến miệng lại chua xót đến kì lạ, chẳng ngon chút nào.

Đêm nay đã đủ chua chát rồi, cô chỉ muốn ăn một chút đồ ngọt.

Mất hứng đặt ly rượu sang một bên, Minh Dao chợt nhớ tới trong tủ lạnh có một quả dưa hấu nhỏ mà cô mua trước đó, muốn ăn cùng Kỳ Tự.

Lúc ấy mình vừa chuyển đến đây, nghĩ rằng nhất định Kỳ Tự sẽ ghé nhìn một chút, liền mua một quả dưa ướp lạnh dự định chiêu đãi anh ta.

Kết quả anh ấy không đến.

Không nghĩ rằng chỉ có vài ngày ngắn ngủi, đừng nói ăn dưa, hai người còn có khả năng sau này sẽ không liên lạc lại với nhau nữa.

Minh Dao thở dài, lấy quả dưa hấu ra và cắt thành 2 miếng lớn.

Tự mình cầm một miếng, còn một miếng thì đặt lên bàn.

“Thật xin lỗi, tôi không thể chơi với anh nữa, tốt hơn hết thì anh vẫn nên đi tìm bạch nguyệt quang của mình đi. Quả dưa này sẽ là món quà cuối cùng tôi tặng anh”.

Nói xong, Minh Dao ăn phần dưa của mình.

Ngừng một chút, lại cầm lên phần của Kỳ Tự: “Dù sao anh cũng không ăn được, đừng lãng phí, tôi ăn giúp anh vậy”.

Hoàn thành nghi thức chia tay online, dường như Minh Dao có tâm sự gì đó, xoa xoa tay, cầm lấy khăn tắm rồi bước vào phòng tắm.

Mấy phút sau, trong phòng tắm có tiếng nước chảy, sương mù mờ mịt cũng nhanh chóng bám đầy mặt kính. Minh Dao làm ướt mái tóc dài của mình, từ từ nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ về Kỳ Tự nữa.

Thật vừa đúng lúc, vừa mới lau sạch bọt nước của sữa tắm vị dâu trên người, điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên.

Ban đầu Minh Dao không quan tâm, nhưng điện thoại liên tục đổ chuông, dường như không có ý định sẽ bỏ cuộc. Cô sợ rằng Điền An Ni hoặc là Giang Mẫn Nguyệt tìm mình có chuyện gấp, lập tức quấn khăn tắm chạy ra bắt máy.

Không biết có phải do gấp quá hay không, cộng thêm lòng bàn chân đang dính nước, Minh Dao vừa chạy đến sofa thì liền đá ngã thùng rác, vỏ dưa hấu chia tay vừa mới quăng vào đó cũng bị đổ ra ngoài. Dường như là quán tính cho phép, Minh Dao không kịp rút chân lại, một chân đạp lên vỏ dưa hấu.

“Ầm”, một tiếng trầm vang.

Minh Dao ngã xuống trong tư thế nằm ngửa đẹp mắt, xương cụt chạm đất, nằm bẹp dí.

“………”

Cơn đau ập đến ngay lập tức, Minh Dao hít sâu một hơi, đau đến mức khiến cô mất đi khả năng kiểm soát biểu cảm, cơ thể cong như một quả bóng.

Cô cố gắng đứng dậy, lại phát hiện cái mông đau đến mức không thể cử động được, cơ thể giống như bị cắt thành hai phần.

Nằm im nhìn lên trần nhà trong cơn tuyệt vọng mờ mịt, “Kỳ Tự anh chơi tôi đúng không, không phải tôi chỉ ăn một miếng dưa hấu của anh thôi sao? Làm tôi ra nông nỗi này?”

Điện thoại trên bàn trà vẫn đang liên tục đổ chuông, Minh Dao dùng hết sức lực, muốn nhìn xem ai là người thực hiện cuộc gọi liên hoàn đòi mạng này.

“……….”

Giản Ninh cậu làm tốt lắm.

Minh Dao tức giận đến mức không còn sức để mắng chửi người, kết nối cuộc gọi: “Nếu hôm nay cậu không nói ra chuyện lớn hơn việc cậu bị thất tình thì mình sẽ không để yên cho cậu đâu nha”.

Giản Ninh nhận ra chắc chắn mình đã làm hỏng chuyện tốt đẹp gì đó của Minh Dao, nhanh như chớp đảo mắt, đem chuyện muốn gọi cô ra gặp bạn trai của mình, đổi thành: “Mình chỉ là muốn nói với cậu, dự báo thời tiết nói……Đêm này trời sẽ có mưa”.

Minh Dao sờ lấy cái mông đau đến muốn nứt ra của mình: “Giản Ninh!!!!!!!”

Bạn thân nhiều năm ăn ý như vậy, Giản Ninh lập tức lanh lẹ cúp điện thoại, tránh thoát sự hỏi tội của Minh Dao một cách hoàn hảo.

Minh Dao nằm trên mặt đất một lúc, cảm giác như đã dịu đi nên cô cố thử động tác ngồi dậy, ai ngờ vừa dừng sức cong đầu gối, cơn đau buốt kịch liệt từ xương cụt bay thẳng lên đỉnh đầu.

Xong rồi, mình sẽ không bị tàn tật chứ.

Minh Dao nghĩ đến việc gọi 2 cô bạn gái đến, nhưng hai kẻ ngốc ngếch kia mà đến chắc chắn sẽ chụp cho mình một kiểu ảnh trước, sau đó lại ngồi cười hơn một tiếng đồng hồ, nói không chừng sẽ còn phát rồ mà chia sẻ cho vòng bạn bè, cuối cùng mới đưa cô đi bệnh viện.

Mấu chốt nhất chính là, bây giờ mình như thế này, cho dù ai đến cũng không có cách nào mở cửa cho người ta được.

Nghĩ tới nghĩ lui, Minh Dao gọi điện thoại cho dì Lý chủ nhà.

“Dì Lý, con vừa bị té ngã ở nhà, bây giờ không đứng dậy nổi, dì có thể qua đây giúp con mở cửa, gọi xe đi bệnh viện không?”

Bên kia bỗng nhiên dì Lý im lặng vài giây: “Được, được, cô chờ tôi nhé”.

Vừa cúp điện thoại, dì Lý lập tức ra bên ngoài gọi một cú điện thoại: “Tiên sinh, cô gái kia vừa mới gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi qua mở cửa, chuyện này….Tôi không có chìa khoá”.

Kỳ Tự đang ở cùng Tưởng Vũ Hách và Đại Chí Dương, ba người đang uống rượu, vừa nghe liền nhíu mày, “Giờ này còn kêu dì qua mở cửa làm gì?”

“Nói là bị ngã, đứng dậy không nổi, để tôi giúp cô ấy gọi xe đi bệnh viện”.

“…….?” Kỳ Tự nhanh chóng đứng lên, “Tôi biết rồi”.

Anh đứng dậy bước ra ngoài, Đại Chí Dương đang tâm đắc truyền thụ kinh nghiệm dỗ dành con gái, gọi to sau lưng: “Đi đâu vậy? Tiểu Điềm Điềm nhà tôi sắp đến rồi, cậu không gặp một chút mà đã đi?”

Kỳ Tự không quay đầu lại, Tưởng Vũ Hách cười nhạo nói, “Nói cứ như là người ta không có Tiểu Điềm Điềm giống mình vậy, gặp người của cậu làm gì?”

Đại Chí Dương bị anh ta chọc giận, không phục,quay đầu lại: “Cậu đâu có”.

Tưởng Vũ Hách: “……”

Ho khan một tiếng, hững hờ nói: “Bất cứ lúc nào tôi muốn đều sẽ có”.

“Chậc chậc”. Đại Chí Dương chỉ vào anh ta, “Tôi muốn xem sau này cô gái nào sẽ bị cậu làm hại”.



Minh Dao cảm động đến muốn khóc, đã trễ như vậy rồi còn sẵn sàng chạy đến mở cửa cho mình, trên đời vẫn còn nhiều người tốt.

Cô như con cá mặn nhỏ vừa ra khỏi bồn tắm, vẻ mặt yên bình nằm trên mặt đất chờ dì Lý đến cứu, thỉnh thoảng thắt chặt khăn tắm lại, thầm nghĩ mặc dù mình cực kỳ xui xẻo, nhưng ông trời vẫn để lại cho cô một cánh cửa.

Nếu chủ nhà không phải dì Lý mà là chú Lý, có lẽ hôm nay cô phải nằm ở đây cả đêm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng, khi Minh Dao cảm thấy bọt nước chưa được lau sạch trên người mình cũng sắp bốc hơi, thì ổ khoá cửa lại phát ra tiếng vặn chìa khoá.

Minh Dao mừng đến mức ứa nước mắt.

Ân nhân tới!

Chẳng mấy chốc, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, rồi lại đóng lại, Minh Dao nghe rõ tiếng bước chân đang đến gần.

Cô quay đầu, nóng lòng muốn nói lời cảm ơn với dì Lý tốt bụng, nhưng khi ánh mắt rơi vào người vừa mới đi vào, nụ cười vốn đã nở rộ bỗng chốc vụt tắt.

Hai mắt Minh Dao tối sầm, đồng tử rung lên, cả người đều không ổn.

…….Ừ, cuối cùng vận mệnh cũng không chiếu cố mình lắm x2