Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân

Chương 38



Kỳ Tự nhìn Minh Dao hỏi: “Em không biết?”

Kiểu nói này, giống như là mình phải biết không bằng. Minh Dao lại nghiêm túc suy nghĩ mấy lần, lắc đầu chắc chắn: “Thật sự em không nhận ra”.

Yên tĩnh một lát, Kỳ Tự nói đầy ẩn ý: “Không biết cũng bình thường”.

Minh Dao không hiểu anh đang nói gì, đảo mắt suy nghĩ một hồi, nhớ tới sau lưng anh còn có Tưởng Vũ Hách thông thạo các kịch bản trong giới giải trí, lập tức giống như hiểu ra điều gì đó, kêu lên —

“Em biết rồi”

Kỳ Tự: “Hửm?”

“Nhất định là Tưởng tổng chỉ anh đúng không?”

Kỳ Tự nhẹ nhàng gật đầu: “Không sai”.

“Vậy thì em biết rồi, he he”. Dáng vẻ của Minh Dao giống như cuối cùng đã ăn được quả dưa thật, dương dương tự đắc: “Chắc chắn anh ấy kêu anh lấy đại một bóng hình đen lập lờ nước đôi để mọi người liều mạng đoán, sau lại nhờ vào đó để chuyển dời sự chú ý của mọi người đối với em, thật ra người trong tấm hình này không hề tồn tại, hai người đang tung hoả mù.

Kỳ Tự: “…….”

Anh cười.

Minh Dao không phục: “Cười gì chứ, em đoán đúng kịch bản của 2 anh rồi phải không?”

Tận cho đến khi 2 người ngồi vào xe, Minh Dao vẫn còn nghiêm túc nêu ví dụ:

“Mấy cái dưa thiệt hay giả trong giới giả trí đó, em liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được, là người ăn dưa lâu năm mà, kịch bản này của anh và Tưởng tổng em đã từng thấy qua, giống như trước đây là……”

Cứ như vậy, Kỳ Tự nghe cô luyên tha luyên thuyên nói Trương Tam Lý Tứ, cuối cùng thật sự nhịn không được, nhắc nhở nói:

“Tiểu thư, hình như món ngon của mọi người hôm nay là dưa của em thì phải?”

Minh Dao khựng lại, ngồi thẳng nhìn về phía trước, lầu bầu nói: “Em có món gì ngon đâu, ngay cả em cũng lười ăn, tất cả đều là giả”.

Kỳ Tự liếc mắt nhìn cô: “Em không tức giận, không phẫn nộ?”

“Đương nhiên giận rồi.”, Minh Dao hạ kính xe xuống, làn gió thổi vào mái tóc dài của cô, ánh mắt cô bình tĩnh và kiên định, “Cho nên, tốt hơn hết là Sơ Nguyệt nên thật sự tự tử vì trầm cảm, nếu không thì em muốn cho cô ta phải thật đẹp mặt”.

Giọng điệu hung dữ.

Kỳ Tự hứng thú, đang muốn hỏi “đẹp” như thế nào, điện thoại của Minh Dao vang lên.

Là Điền An Ni gọi đến.

Vốn tưởng rằng lại là một tin tức không tốt nào đó, nhưng Minh Dao bắt máy và nghe được chị ấy nói —

“Bên Sơ Nguyệt đã đứng ra bác bỏ tin đồn rồi, nói rằng đó là một tài khoản marketing bịa đặt, moments trong vòng bạn bè kia cũng là giả, còn nói quan hệ với em rất tốt, không có bất kì mâu thuẫn nào”.

Minh Dao: “???”

Cô nhìn thoáng qua thời gian trên xe, từ lúc tài khoản marketing đăng Weibo cho đến bây giờ đã qua 5 tiếng, cô bị cư dân mạng tấn công suốt 5 giờ liền, lúc này lại đột nhiên chạy ra bác bỏ tin đồn?

Sao vậy, 2G ở nhà đột nhiên chuyển thành 5G?

Minh Dao không thể hiểu động thái này.

“Vậy căn bản cô ta không hề có bệnh trầm cảm? Càng không có tự sát?”

“Đương nhiên”, Điền An Ni nói, “Người đại diện của cô ta còn hẹn chị ngày mai dùng cơm, nói là để xin lỗi em”.

Minh Dao cười khẩy, là một người ăn dưa có thâm niên, cô đã nhìn thấy quá nhiều phương pháp khéo léo như thế này, trước tiên là tung tin đồn nhảm, sau đó bác bỏ tin đồn, tẩy trắng mình sạch sẽ.

Chỉ là tư thế quỳ gối lần này của Sơ Nguyệt có hơi kỳ lạ, thông thường chỉ cần phản bác tin đồn là được rồi, còn muốn mới mình ăn cơm và xin lỗi?

Điền An Ni nói với Minh Dao: “Lần này chị chỉ sắp xếp 3 chuyện thuỷ quân, Lương Hằng, và mẹ của em để kiểm soát cục diện, những chuyện khác đều không phải chị làm. Chắc chắn bên đạo diễn Tống có người sắp xếp, bây giờ thái độ của Sơ Nguyệt đột ngột thay đổi, khẳng định cũng có người tạo áp lực hoặc là cảnh cáo, nếu không thì loại người có tính cách như cô ta mà lại chịu cúi đầu?”

Minh Dao giật mình, lập tức nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh.

Ngoại trừ anh sẽ không có người thứ 2.

Minh Dao vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, đạo diễn Tống là người theo phái bảo thủ, tính cách cực kỳ nghiêm khắc, từ lúc lập Weibo cho đến giờ cũng chỉ đăng 2-3 đoạn nội dung, nhưng hôm nay lại vì cô mà đăng một đoạn video đã được biên tập mang tính giới thiệu cao như vậy, thoạt nhìn sẽ nghĩ là có cao thủ PR dạy.

Lúc đầu Minh Dao còn tưởng rằng đây là sự sắp xếp của Điền An Ni, nhưng giờ cô đã hiểu.

Cúp điện thoại, nhìn về phía Kỳ Tự, “Anh đi tìm Sơ Nguyệt?”

Kỳ Tự có chút khinh thường, nhẹ giọng nói: “Cô ta xứng sao?”

Cũng phải, Kỳ gia là 1 trong 5 tập đoàn tài chính lớn nhất nước, nếu Kỳ Tự muốn làm gì, căn bản không cần tự mình phải ra tay.

“Vậy, video của đạo diễn Tống, là anh sắp xếp?”

“Muốn bịt miệng tin đồn, cách tốt nhất chính là đưa ra sự thật mà họ không có cách nào phản bác được”, Kỳ Tự thản nhiên nói, “Chỉ là anh đang đưa ra những sự thật thôi”

Minh Dao mím môi, đang muốn khen anh 2 câu, người này lại mở miệng nói —

“Nhưng anh đã xem kỹ những buổi quay thử của em, rõ ràng là 5 lần đầu khác với lần thứ 6 này, đây có được tính là công lao của anh không?”

Vậy mà anh còn đùa được.

Minh Dao lại không cười, bình tĩnh nhìn anh: “Cười đã chưa?”

Kỳ Tự: “……..”

“Đúng là công lao của anh thật, có phải là muốn em tặng cho anh một lá cờ cảm ơn không? Sinh nhật em mà anh nói đi là đi, có biết lúc đó em đau lòng muốn khóc cỡ nào không?”

“………”

Im lặng một lát.

Bỗng nhiên Kỳ Tự nắm lấy tay Minh Dao, “Sẽ không như vậy nữa”.

Anh nói, “Lần đó là sinh nhật của Lâm Vân Vân, ngày mai anh sẽ tổ chức sinh nhật cùng Minh Dao, và sẽ không đi đâu cả”.

Được bàn tay của người đàn ông bao lấy, Minh Dao cảm nhận được sự ấm áp đang tràn khắp cơ thể —

Đây là độ ấm chân thật, thuộc về Kỳ Tự và Minh Dao.

Không phải Lâm Vân Vân và Cố Viễn.

Hoá ra anh ấy nhớ rõ sinh nhật của mình.

Minh Dao che giấu niềm vui nho nhỏ trong lòng, ra vẻ bình tĩnh hỏi, “Vậy em mời Giản Ninh, Quản Tinh Địch bọn họ —“

“Không”

Kỳ Tự ngắt lời Minh Dao, nhìn cô.

“Chỉ hai người chúng ta”.

Minh Dao không thể ngăn được niềm vui tràn đầy trên mặt, hắng giọng, học dáng vẻ kiêu ngạo của Kỳ Tự, nói: —

“Vậy được rồi, thoả mãn nguyện vọng này của anh”.

Kỳ Tự cũng nhẹ nhàng cong khoé môi, phối hợp với cô, “Cảm ơn Minh tiểu thư”.



Đối với Minh Dao mà nói, hôm nay là một ngày xoay vần N lần.

Mặc dù Sơ Nguyệt khiến cô bị bạo lực mạng mấy giờ liền, nhưng vẫn bảo toàn năng lượng, cô bị chửi bới bao nhiêu, cũng đồng thời có được bấy nhiêu hạnh phúc mà cô không ngờ tới.

Mẹ tái xuất, ước mơ từ trước đến nay của cô đã có cơ hội được thực hiện.

Kỳ Tự mạnh mẽ chống lưng cho cô, vì cô mà san bằng mọi chông gai trong sự nghiệp.

Vậy, bây giờ đã đến lúc thanh toán rồi đúng không?

Minh Dao gửi cho Điền An Ni giọng nói mà mình đã ghi âm lại, và nói với chị ấy —

“Em không cần lời xin lỗi, chỉ muốn gậy ông đập lưng ông. Bằng không sau này ai cũng đều cảm thấy Minh Dao em dễ bị bắt nạt, tuỳ tiện bạo lực mạng mấy tiếng đồng hồ rồi lại nói lời xin lỗi?”

Có lã là đang suy nghĩ về những hậu quả có thể xảy ra nếu tự Minh Dao kết thúc, cũng có lẽ là đang suy xét phải làm thế nào mới thích hợp, qua thật lâu, Điền An Ni mới trả lời Minh Dao:

“Được, nhưng vấn đề này nhất định phải để chị ra mặt, còn em thì chia sẻ lại sau”.

Thế là, vào lúc 10 giờ tối, phía bên Minh Dao, người vẫn luôn giữ im lặng, cuối cùng cũng được người đại diện là Điền An Ni ra mặt phản hồi.

Điền An Ni là một người tàn nhẫn, lười phải giải thích nhân quả, trực tiếp quăng đoạn ghi âm ra, lại thêm vào một câu rất có khí thế.

[Mỗi một cá nhân mới vào nghề đều xứng đáng được tôn trọng, hi vọng mọi người có thể bảo vệ những diễn viên chân chính dùng cả tấm lòng để đóng phim].

Một câu ngắn gọn này, đã bảo vệ Minh Dao, lại ám chỉ Sơ Nguyệt.

Ban đầu, sau khi phía bên Sơ Nguyệt bác bỏ tin đồn, tất cả mọi người đều xem như chuyện này đã kết thúc, không ít người vào Weibo của Minh Dao để xin lỗi. Không ai ngờ rằng phía bên Minh Dao bỗng nhiên tung một pha phản đòn, giết Sơ Nguyệt trở tay không kịp.

Một bản ghi âm đã đẩy vấn đề này đến mức cực đoan nhất.

Trong đoạn ghi âm, Sơ Nguyệt phách lối ngạo mạn, trợ lý của Sơ Nguyệt thì giễu cợt, dường như trong nháy mắt đã làm đảo ngược hướng dư luận.

Chỉ mấy câu ít ỏi trong đoạn ghi âm, mọi người đã nghe thấy một vài sự thật —

Đầu tiên, Minh Dao ở đoàn phim rất nghiêm túc, ngày nào cũng cẩn thận ghi chép.

Thứ hai, Sơ Nguyệt cảm thấy Minh Dao diễn kịch, trợ lý của Sơ Nguyệt càng cảm thấy Minh Dao chỉ là đống rác nhỏ không biết tự lượng sức mình.

Cuối cùng, tiểu thư chữ cái kia chính là Sơ Nguyệt.

Trước đó, ảnh chụp màn hình mơ mơ hồ hồ kia của Sơ Nguyệt chỉ là văn bản. Văn bản có thể làm giả, nhưng ghi âm thì không thể.

Huống hồ Sơ Nguyệt biết rất rõ, coi như mình không thừa nhận, bên phía Minh Dao vẫn có thể điều động camera thang máy, đến lúc đó chứng cứ càng thêm vô cùng xác thực.

Thật ra khi cô ta nhận được cảnh cáo từ kim chủ vào lúc xế chiều, nói rằng cô ả đã đắc tội người không nên đắc tội, thì Sơ Nguyệt đã luống cuống.

Cư dân mạng ăn dưa không khỏi ngây người —

[Mẹ ơi sợ chết khiếp, bây giờ tôi nói 1 câu Sơ Nguyệt là một cao thủ trà xanh chắc không ai phản đối ha?]

[Vậy đây là đoàn đội của Sơ Nguyệt tự lấy đá đập vào chân và bị lật xe?]

[Để tôi sắp xếp cho hoàn chỉnh thử, chuyện này hẳn là như vầy, Sơ Nguyệt ở đoàn phim là một tên tuổi lớn kiêu ngạo diễn ABC, đạo diễn chướng mắt nên tăng thêm cảnh diễn cho Minh Dao có thái độ tốt hơn, rồi chị gái bực bội, cố ý diễn một màn trầm cảm để fan hâm mộ đi công kích Minh Dao, kết quả người ta đã sớm đề phòng cô ta, Sơ Nguyệt biết có nhược điểm nên nhanh chóng bác bỏ tin đồn, nhưng Minh Dao không chịu nể mặt mũi, một hai phải xé bỏ sự trong sạch của cô kia?]

[Không sai không sai, chính là như vậy, ha ha ha ha ha, một vở kịch hay, tuyệt ghê! Con mẹ nó chứ tôi vẫn yêu Minh Dao như lúc đầu]

[Tiểu sư muội mạnh mẽ, tiểu sư muội tuyệt vời]

[Mấy người mắng Minh Dao trước đó có phải nên cho người ta một lời xin lỗi không?]

Trong vòng một đêm, hình tượng tài sắc vẹn toàn dịu dàng của Sơ Nguyệt hoàn toàn bị sụp đổ. Mặc dù phòng làm việc một mực bác bỏ tin đồn nói ảnh chụp màn hình trong Moments là tung tin đồn nhảm, nhưng trước đó có sự ám chỉ của Lương Hằng, sau lại có sự hỗ trợ của đạo diễn, lại không có một ai trong đoàn làm phim đứng ra nói giúp cô ta, mọi chuyện vừa xem đã hiểu ngay.

Sơ Nguyệt tự làm tự chịu, còn Minh Dao sắp tiến đến sinh nhật tuổi 21, thì trở thành đại diện cho thế hệ diễn viên mới được bàn tán sôi nổi trên mạng.

Một ảnh đế quốc tế đã để lại nhận xét sau khi xem video 6 lần quay thử của cô —

[Có thể có kiên nhẫn như vậy, dành nửa năm thời gian để liên tục mài giũa một vai phụ, những gì tôi thấy là một diễn viên chuyên nghiệp tuyệt đối bình tĩnh, không nóng nảy, không kiêu ngạo, cũng không tự ti trước nạn bị bạo hành mạng. Minh Dao, tương lai có hi vọng, cố lên]

Cứ như vậy, mức độ phổ biến của #Minh Dao tương lai có hi vọng# không ngừng tăng lên, trực tiếp tiến lên đỉnh vào lúc 12 giờ đêm.

Theo sát phía sau chính là hot search của Kỳ Tự và Giang Mẫn Nguyệt.

Ngày đầu tiên tròn 21 tuổi, phút đầu tiên giờ đầu tiên, Minh Dao cùng với 2 người mình yêu nhất trong đời, chiếm lấy 3 vị trí cao nhất trên hot seach.

Đây là điều tuyệt vời đến cỡ nào chứ.

Rốt cuộc thì ông trời cũng không bạc đãi cô, phần quà sinh nhật này quá thích thú rồi.

Ngày hôm sau, Minh Dao tỉnh dậy liền nhận được lời chúc sinh nhật từ các chị em, đến nỗi điện thoại cũng đứng máy.

Mà sau một đêm, Weibo của cô đã tăng gấp 10 lần, ban đầu chỉ có hơn 20 vạn người theo dõi, bây giờ đã có hơn 200 vạn. Người hâm mộ cũ cũng phổ cập khoa học cho người hâm mộ mới rằng hôm nay là sinh nhật của Minh Dao, mọi người cũng đồng loạt viết lời chúc phúc trong siêu thoại (1) cho cô.

**(1): Super Topic: mỗi minh tinh/nhân vật đều có 1 siêu thoại chính thức, hoạt động gần giống như grouo trên FB. Mỗi khi minh tinh có tin tức thì bài đăng tin tức đó đều sẽ đính kèm siêu thoại để tăng độ nhận diện và thảo luận nhiều hơn (theo xiaoloutt.wordpress).

Còn có người không quên giẫm một chân lên Sơ Nguyệt, “Thật là ác độc, vậy mà còn chơi người ta một cú trước sinh nhật một ngày, rõ ràng không muốn Minh Dao tốt hơn mà”.

Trong thực tế, Sơ Nguyệt cũng gánh không nổi sự chửi rủa của cộng đồng mạng, đã công khai xin lỗi Minh Dao và đoàn làm phim vào buổi sáng này trên Weibo.

Nhưng đối với những chuyện này, Minh Dao không có hứng thú xem hay chú ý.

Hôm nay cô có việc quan trọng hơn phải làm.

Rời giường và âm thầm gọi cho chuyên gia trang điểm, để cô ấy trang điểm cho mình thật tươi tắn động lòng người mà không mất đi một chút gợi cảm.

Hôm nay là buổi hẹn hò long trọng và nghiêm túc đầu tiên kể từ khi Minh Dao và Kỳ Tự biết nhau cho đến nay nhân ngày sinh nhật của cô.

6h30 tối, tài xế của Kỳ Tự đón Minh Dao ở dưới tầng của khách sạn.

Tài xế kính cẩn mở cửa cho cô: “Cô Minh, Kỳ tổng đã đợi cô ở nhà hàng rồi”.

Minh Dao mím môi cười, thần thần bí bí, không phải chỉ là ăn bữa cơm thôi sao, sao lại làm ra vẻ long trọng như vậy, còn để tài xế tới đón.

Nhưng cô vẫn rất phấn khích lên xe.

Vì là ngày sinh nhật, lại cùng hẹn hò với Kỳ Tự, Minh Dao đặc biệt mặc một chiếc váy trễ vai xinh đẹp, chiếc váy được làm từ chất liệu voan mềm mại, màu tím nhạt, vừa nữ tính vừa thuần khiết.

Mặc dù có chút lạnh, nhưng vì phong độ, tạm thời đêm nay Minh Dao không cần độ ấm.

Xe chầm chậm lái đến dưới một toà cao ốc nào đó trong khu đô thị sầm uất.

Tài xế mở cửa cho cô, cung kính nói: “Thưa cô, Kỳ tổng đang đợi cô trên đó”.

Minh Dao xuống xe, có người phụ trách theo sát dẫn cô lên lầu.

“Mời đi lối này”.

Minh Dao hồi hộp đến mức tim đập thình thịch, giống như sắp được gặp lại người yêu đã lâu ngày không gặp, giờ khắc này trong lòng vừa mừng rỡ lại bối rối.

Bước vào thang máy, người hướng dẫn tự giác lui ra: “Cô Minh, Kỳ tổng đang đợi cô, chúc 2 vị dùng cơm vui vẻ”.

Minh Dao nhìn thang máy.

Tầng cao nhất…….?

Vừa rồi trong đầu đều đang nghĩ về Kỳ Tự, nên Minh Dao cũng không chú ý đến nơi này, không phải là nhà hàng mà hôm qua mình muốn đặt bàn trước sao?

Chẳng lẽ người bao hết tất cả là anh?

Đang nghĩ ngợi, thang máy ting một tiếng, cửa mở ra.

Nhà hàng ấm áp trong trí nhớ vẫn lãng mạn như ngày nào, không khí khắp 4 phía đều tràn ngập hương hoa cỏ nồng đậm, những người phục vụ chia thành 2 hàng, cúi đầu chào đón cô.

Trong đầu Minh Dao có chút bối rối, thụ động đi theo nhân viên phục vụ đến sân thượng.

Sắc trời nhuộm tối, vườn hoa trên sân thượng rực rỡ ánh đèn, như những vì sao chói lọi về đêm, ánh sáng mộng ảo mơ màng toả sáng trong thế giới muôn hoa muôn màu.

Còn người đàn ông kia thì ngồi đó với vẻ cao quý và điềm tĩnh, mặc một bộ âu phục may tay vừa vặn, sau đó —

Nhìn về phía cô.

Lúc này thời gian cứ như ngưng đọng một giây.

Màu da cam ấm áp thoáng nhuộm lên khuôn mặt anh tuấn của Kỳ Tự, khi đối diện nhìn nhau lúc này, Minh Dao cảm thấy hoảng hốt như thể đã từng quen biết nhau.

Tận cho đến khi giọng nói của người đàn ông kéo cô trở lại: “Lại đây ngồi”.

Minh Dao hoàn hồn, chậm rãi bước vào.

Nhịp tim đập từng chút từng chút một, rồi lại vui mừng mà ngượng ngùng tăng tốc.

Kỳ Tự kéo ghế ra cho cô, “Thích nơi này không?”

Minh Dao gật đầu: “Thật ra vốn dĩ em cũng muốn tổ chức sinh nhật ở đây, nhưng gọi điện thoại tới mới biết đã có người bao hết, không ngờ người này lại là anh”.

Nói xong, Minh Dao nhìn quanh bốn phía: “Quá xa xỉ đi, ăn một bữa cơm mà thôi, không cần như thế này”.

Kỳ Tự cười nhẹ: “Như vậy mới yên tĩnh”.

Anh nói cũng đúng, đối với 2 người vừa mới từ trên hot search xuống, kín đáo như bây giờ vẫn là cần thiết.

Minh Dao không nói thêm nữa, hai mắt dò xét nhìn Kỳ Tự, hiếu kỳ nói: “Sao anh lại đeo kính, vừa mới làm việc xong sao?”

Kỳ Tự giải thích đơn giản: “Chỉ là hôm nay muốn đeo thôi”.

Tuy rằng có điểm kỳ lạ, nhưng Minh Dao cũng không để việc nhỏ này ở trong lòng.

Lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.

Thật ra nhà hàng này nổi tiếng nhất là món Pháp, nhưng Kỳ Tự biết Minh Dao thích ăn món cay Tứ Xuyên, nên dặn dò đầu bếp cải tiến một số món ăn.

Dĩ nhiên Minh Dao rất thích, vừa ăn vừa nhỏ giọng nói với Kỳ Tự: “Anh biết không, trước kia em từng tới đây một lần”.

Kỳ Tự thản nhiên cười: “Vậy sao?”

“Phải đó, lúc đó em đi cùng Giản Ninh, là 2 năm trước, cậu ấy dẫn em và vài người bạn cùng đến đón giao thừa”.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Sau đó con nhỏ Giản Ninh đáng ghét kia gạt em uống loại bia có vị táo, nói sẽ không say, làm em cứ uống hết chai này đến chai khác, cuối cùng là uống quá nhiều”.

Kỳ Tự cười, hoá ra là uống quá nhiều.

Khó trách không có một chút ấn tượng nào với mình.

“Anh không biết lúc đó em mất mặt đến cỡ nào đâu, bạn em nói rằng em ngồi vào lòng của một người đàn ông xa lạ, còn tháo mắt kính của người ta ra rồi ném đi, may là lúc ấy người ta không so đo với em. Mỗi lần nhớ tới chuyện này em đều cảm thấy áy náy, muốn đền lại một cái kính mới cho anh ta nhưng cũng không biết đi đâu tìm người”.

Kỳ Tự nhấp một ngụm rượu, nhẹ giọng: “Lỡ như người ta muốn em đền cái khác thì sao?”

Minh Dao ngẩng đầu: “Cái gì khác?”

“Ví dụ như, anh ta muốn em”.

Minh Dao bật cười, “Không đến mức đó chứ, em chỉ làm hư mắt kính của anh ta mà thôi, lấy thân báo đáp có phải là hơi quá rồi không.”

Đang nói, đột nhiên tiếng pháo hoa vang lên bên tai.

Minh Dao khá sửng sốt, không dám tin mà quay đầu nhìn sang. Khi một đợt pháo hoa lộng lẫy khác bay lên trước mặt cô, Minh Dao mới thật sự xác nhận rằng lại một lần nữa thấy được pháo hoa ở đây.

Thật may mắn!

Cô có chút kích động, từ chỗ ngồi đứng lên, chạy tới: “Kỳ Tự anh lại đây xem, pháo hoa nè”.

Kỳ Tự không nhúc nhích, khẽ ngước mắt lên, nhìn Minh Dao đang phấn khích như một đứa trẻ bởi một tràng pháo hoa rực rỡ, trong nháy mắt cứ như về lại đêm giao thừa 2 năm trước, cô nhún nhảy tươi cười dưới pháo hoa nở rộ.

Lúc ấy, cô giống như một ngôi sao từ trên trời rơi xuống, ngã vào vòng tay của mình.

Còn bây giờ, chỉ cần đưa tay, Kỳ Tự sẽ có thể ôm lấy cô.

Minh Dao không hề cảm giác được ánh mắt nóng rực đang chăm chú nhìn mình từ phía sau. Cô tập trung thưởng thức pháo hoa, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, chỉ mới chạm nhẹ, phát hiện pháo hoa toả ra ánh sáng lung linh trên không trung, bỗng nhiên biến thành hình dạng kỳ lạ.

Có vẻ như…….là số 1?

Minh Dao ngẩn người, tưởng rằng mình bị hoa mắt, dụi dụi mắt rồi lại nhìn.

Khá lắm anh bạn, vừa rồi chỉ là một số 1, và bây giờ toàn bộ bầu trời đêm đều là 111111111111111.

Minh Dao cảm thấy chơi vui quá, quay người nói với Kỳ Tự: “Có phải pháo hoa này bị trục trặc gì rồi không, làm sao —“

Lời còn chưa dứt, dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, kinh ngạc nhìn Kỳ Tự.

“Cái này, sẽ không phải là anh…..sắp xếp chứ?”

Kỳ Tự: “Nếu không thì?”

……..Minh Dao choáng váng.

Pháo hoa là do Kỳ Tự chuẩn bị.

Vậy số 1 này là có ý gì?

Bỗng dưng, Minh Dao nhớ tới tờ giấy nhỏ xin làm lành của mình — [Đồng ý hoà giải chọn 1, không đồng ý chọn 2.]

Cô hiểu ra mọi chuyện, trong lòng vừa mừng vừa sợ, lập tức bước nhanh đến chỗ Kỳ Tự. Mới vừa đi đến bên cạnh đã bị anh nhẹ nhàng kéo một phát, ôm vào trong lòng ngồi xuống.

Tư thế giống 2 năm trước y như đúc.

Minh Dao không cưỡng lại được sự thân mật này, hai gò má hiện lên một vài nét ngượng ngùng, nhưng lại cố ý kiêu ngạo nói: “Chọn 1 cũng đâu cần một cảnh lớn như vậy chứ, người ta thì chiếu lên màn hình ngoài trời, còn anh thì trực tiếp chiếu thẳng lên trời.

Kỳ Tự cười: “Vậy Minh tiểu thư có hài lòng không?”

Cái này mẹ nó còn có thể không hài lòng sao, quả thực rất hài lòng.

Trái tim của Minh Dao gần như bay thẳng lên bầu trời.

Tên đàn ông đáng ghét này chơi trò lãng mạn lại còn phù hợp với khẩu vị của mình nữa chứ, ngốc ngốc còn khôi hài.

Pháo hoa phía xa còn đang nở rộ trên bầu trời, Minh Dao ngồi trên đùi Kỳ Tự, trừng mắt nhìn: “Đây coi như là quà sinh nhật sao?”

Kỳ Tự suy nghĩ một lát: “Không tính”.

“Vậy là còn quà hả?”

Kỳ Tự nhìn Minh Dao đầy hứng thú: “Em muốn quà gì?”

Thật ra Minh Dao nghĩ Kỳ Tự sẽ tặng món quà gì đó cho mình.

Mấy vị tổng tài này ra tay rất hào phóng, người khác tặng 99 đoá hoa hồng, bọn họ ít nhất cũng 999 đoá.

Người khác tặng vòng cổ túi xách xinh đẹp, bọn họ lại tặng phiên bản giới hạn, hàng xa xỉ dùng để sưu tầm.

Chắc chắn Kỳ Tự cũng không khác những người này.

Về cơ bản Minh Dao có thể đoán được, nhưng cô cũng không care quà đắt cỡ nào, xa hoa ra sao, chỉ là muốn tấm lòng của Kỳ Tự thôi.

Có tấm lòng, là đủ rồi.

Minh Dao rất chờ mong, không biết Kỳ Tự sẽ cho cô ngạc nhiên như thế nào.

Cô nói: “Đưa đại cái gì cũng được, chỉ cần anh đưa là tốt rồi”.

Kỳ Tự cười cười: “Được”.

Anh bình tĩnh lấy ra một chiếc ví da từ trong túi áo vest của mình, sau đó đặt vào tay của Minh Dao.

?

Minh Dao ngẩn ra vài giây: “Ví tiền?”

Người đàn ông này tặng ví tiền của mình cho cô là có ý gì?

Có lẽ nhìn thấy Minh Dao đang bối rối, Kỳ Tự nhẹ nhàng nâng cằm ra hiệu với cô: “Mở ra đi, quà ở bên trong”.

Lại nữa lại nữa, lại làm ra vẻ thần bí nữa.

Minh Dao không biết Kỳ Tự lại đang làm chuyện quỷ gì, nhưng vẫn tràn ngập vui mừng và mong đợi mở ví ra.

Chỉ mới nhìn thoáng qua cô đã thấy được ảnh chụp của “Kim Đường” trong ngăn trong suốt của chiếc ví.

Lần này, là thật, rất rõ ràng, nhìn tấm hình này ở khoảng cách rất gần.

Minh Dao mở to hai mắt, đồng thời nghe được giọng nói của Kỳ Tự truyền đến bên tai —

“Người đàn ông kia không muốn mắt kính”.

“Chỉ muốn em”.

Tác giả có lời muốn nói: A a a a a a a a a a