Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng

Chương 13: Đạt danh đầu hai lần liên tiếp



Tô Bách Lâm, tự Tử Tịch, ký sự về người này bình sinh rất có sắc thái truyền kỳ, trong một cuộc bỏ phiếu "người cổ đại nào giống kẻ xuyên không nhất", Tô Bách Lâm với ưu thế hơn năm ngàn phiếu đã đoạt giải quán quân.

Tô Bách Lâm người này hệt như họ của hắn, Tô* viết hoa in đậm gạch chân! Nhân sinh của hắn, so với Dung Văn Thanh còn hack hơn, cha là Tư tài đại nhân, mẹ là muội muội ruột đồng mẫu với đương kim bệ hạ, hắn còn có kỹ năng đã gặp qua là không quên, thi tài diễm diễm, kinh luân đầy bụng cộng thêm chỉ số thông minh cực cao, một người như vậy, có tiếng ôm hết tài thiên hạ cũng không quá đáng.

*còn có nghĩa là sống lại, tái thế

Kỳ quái, trong lịch sử không viết hắn từng tham gia thi viện a! Dung Văn Thanh càng nghĩ càng thấy không thích hợp, Tô Bách Lâm là cháu ngoại của bệ hạ, quan hệ như vậy, Tô Bách Lâm tuyệt đối thông qua Tư Tông trực tiếp tiến vào Đông Chinh, sao còn lãng phí thời gian đi thi?

Trong lúc Dung Văn Thanh nghĩ ngợi lung tung, lời bình dành cho Tô Bách Lâm đã sắp được đọc xong.

Tô Bách Lâm kính cẩn nghe lời bình của mình, ngoài mặt nhẹ nhàng đạm bạc, trong lòng cũng là suy nghĩ hỗn loạn. Sư phụ hắn là Tể tướng đương triều – Thịnh Tuyên Hoa, lần này chạy đến Mục Châu Thành thi viện, là bởi vì lời bình kia của Hoàng đế.

Một nữ tử mới tuổi cập kê, vậy mà lại nhận được sự khen ngợi mà đệ tử chính tông của Tể tướng như hắn còn chưa từng nhận qua, nói thật, khi đó hắn liền nổi giận.

Mọi người đa phần có tâm ghen tị, thiếu niên đa phần không chịu nổi sự châm ngòi. Tô Bách Lâm bị người hữu tâm xung quanh châm ngòi, do quá xúc động, hắn liền trực tiếp chạy đến Mục Châu Thành.

Hắn muốn thi cùng trường với Dung Văn Thanh, sau đó áp Dung Văn Thanh, lấy điều này đến nói cho tất cả mọi người, hắn mới là thân đồ chân chính của Tể tướng, chỉ có hắn mới xứng đáng với bốn chữ "Tể tướng chi tài"!

Sau đó hắn đạt hạng hai.

Dung Văn Thanh tuyệt đối nghĩ không ra, thành tích lần này của nàng không chỉ dạy chân lý nhân sinh cho riêng Âu Dương Diệp, nàng còn dạy cho hầu hết thiên chi kiêu tử lòng có ám quỷ, đạo lý tương tự.

Ba ba của ngươi, thì vĩnh viễn vẫn là ba ba của ngươi!

"Tô Bách Lâm này, không phải là Tô Bách Lâm kia đi?"

"Xem ăn mặc một thân phú quý, hơn phân nửa chắc là hắn."

"Ngay cả Tô Bách Lâm cũng không đạt được danh đầu thi viện, hạng nhất lần này, rốt cuộc là ai?"

"Người chưa được xướng tên còn nhiều, nhưng ta cảm thấy, hơn phân nửa là nàng."

Vài đệ tử nói chuyện với nhau cùng nhìn về nữ tử đứng phía trước, nữ tử này, lần trước thi phủ đã giẫm con trai Tạ gia, bây giờ thi viện, lẽ nào nàng có thể đồng thời giẫm Thủ tịch Đào Lý học phủ lẫn đồ đệ đương kim Tể tướng sao?

Nếu như nàng thật sự làm được, bầu trời của Đại Mục này, có phải nên vì nàng mà biến đổi?

Tam phẩm Tư văn sĩ đại nhân bước lên, mỗi một bước của hắn giống như đạp lên tim mọi người, các học sinh bên dưới tự giác im lặng, ánh mắt khoá ở trên người hắn.

Hoặc là nói, khoá ở trên quyển trục màu đỏ nằm trong tay hắn.

Quyển trục chậm rãi mở ra, tất cả mọi người im lặng chờ kết quả cuối cùng.

"Danh đầu kỳ thi viện lần này..."

Tư văn sĩ cố ý dừng lại, vừa lòng nghe được tiếng nín thở bên dưới, phỏng chừng không ít người đều vì hắn dừng lại mà đồng loạt bị nghẹn.

Ngay cả một mực bình tĩnh Dung Văn Thanh, đều cảm thấy chính mình nên đảm nhiệm chức vụ ném gạch.

Tư văn sĩ thấy bọn đệ tử ở dưới muốn tạo phản, vội vàng đọc ra ba chữ kia. "Dung Văn Thanh!"

"Thật là nàng?"

"Một nữ tử! Vẫn là một nữ tử mới tới tuổi cập kê!"

"Âu Dương Diệp bị sư muội bái sư bất quá nửa năm đánh bại, không biết có cảm tưởng gì a?"

"Tô Bách Lâm vì muốn áp Dung Văn Thanh, cố ý từ hoàng đô đuổi tới tham gia thi viện, bây giờ thất bại thảm hại, đúng là thế sự vô thường."

"Dung Văn Thanh thi phủ cũng đứng đầu, đạt danh đầu hai lần, vẫn là hai cuộc thi liên tiếp, có lẽ, nàng thật sự có Tể tướng chi tài."

Đứng trước thành tích tuyệt đối, mọi nghi ngờ đều tan thành mây khói.

Âu Dương Diệp sắp không khống chế được chính mình, ngọn lửa bất bình không ngừng thiêu đốt hừng hực trong lòng.

Dựa vào cái gì? Một nữ tử, so với hắn còn nhỏ hơn ba tuổi, bọn họ vẫn cùng một sư phụ, dựa vào cái gì mà Dung Văn Thanh nàng có thể áp hắn!

Một nữ tử, sao lại có thực lực như vậy!

Tất nhiên là do Tri phủ Tào Trí Uyên kia làm rối, lúc trước có nghe thấy hắn yêu thích Dung Văn Thanh, là hắn đã thiên vị!

Dung Văn Thanh mỹ mạo như vậy, khẳng định là Tào Trí Uyên mơ ước trong lòng, cho nên mới hướng về nàng!

Dựa vào vẻ ngoài để chiến thắng, nữ nhân như vậy, quả thật không xứng làm văn nhân!

Âu Dương Diệp trong khoảng thời gian ngắn liền tự bổ não bằng những tư tưởng đen tối, hắn tức giận phất tay áo xoay người rời đi.

Người xấu xa, nhìn đến hết thảy, đều là xấu xa.

"Sư huynh." Dung Văn Thanh sẽ để cho Âu Dương Diệp đi dễ như vậy sao? Âu Dương Diệp chờ đợi kết quả mười ngày, ngoài sáng trong tối châm chọc nàng nhiều lần, nàng há có thể buông tha hắn?

"Làm cái gì!" Ngữ khí của Âu Dương Diệp cứng lại.

"Cầu chúc sư huynh, huy kiếm chỉ sang năm thi hội Trạng nguyên."

"Ngươi!"

Nếu không phải vì vướng một đám người, Âu Dương Diệp tuyệt đối cùng Dung Văn Thanh ẩu đả một trận. Đương nhiên, có thể thấy được, hắn vẫn chưa minh bạch chân lý nhân sinh.

Dung Văn Thanh vũ lực ba ba, cũng là nghiền áp sự tồn tại của ngươi.

Tư văn sĩ hứng thú nhìn Dung Văn Thanh giao phong với Âu Dương Diệp, hắn có thể nhìn ra, vị cô nương này, tuyệt đối là phúc hắc.

Nàng ấy thật sự làm được. Tạ Nghị sâu kín nhìn Dung Văn Thanh một cái, rồi xoay người rời khỏi, không cần ở lại nghe lời bình dành cho Dung Văn Thanh, hắn chỉ cần biết, hắn lại một lần bại bởi Dung Văn Thanh.

Có lẽ hệt như lời huynh trưởng Tạ Hằng của hắn đã nói, hướng gió Đại Mục, nhất định thay đổi.

"Phần học thuộc lòng, nhiều đề mục như vậy, lại không mắc sai lầm, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đọc thư tịch nhiều, thế gian hiếm thấy." Đối với học sinh uyên bác, Tư văn sĩ không keo kiệt bày tỏ tân hoan chi tình. "Trong đó một đề mục hỏi Thái tổ thích ăn loại thực vật gì, thi viện tổng cộng một ngàn một trăm tám mươi chín vị thí sinh, chỉ có Dung Văn Thanh trả lời chính xác."

"Không phải Thái tổ thích ăn thịt sao? Cả ngày đánh trận, không thích ăn thịt thì ăn cái gì?"

"Ta cho rằng Thái tổ thích ăn rau xanh."

"Ta viết chính là đậu hủ..."

Tư văn sĩ xem bọn học sinh tranh cãi ồn ào, không có ý tốt cười cười, nhìn về phía thân ảnh đang đứng trước mặt mọi người.

Nữ tử này, tràng cảnh lớn như thế mà vẫn có thể trấn định, lúc trước nghe Tào Trí Uyên nói nàng là một người có định lực siêu quần, chính mình còn không tin, hiện tại tận mắt nhìn thấy, Tào Trí Uyên thật sự nói không sai.

Hắn cũng từng giống đại đa số người, bởi vì tuổi, bởi vì giới tính, đi khinh thị một người.

"Dung Văn Thanh, có thể giảng giải cho học sinh khác, lúc Thái tổ chinh chiến thiên hạ, rốt cuộc thích ăn loại thực vật gì?"

"Vâng. Đệ tử xin phép vượt quyền hạn." Dung Văn Thanh gật đầu, xoay người, mặt hướng phần đông học sinh cao giọng nói: "<Mục triều ký sự> quyển thứ nhất, trang chín và mười có ghi, Thái tổ đạm thanh mai cùng bạn bè, cộng [thực] hai mươi ba lần. Cùng bạn bè ăn thanh mai hai mươi ba lần, tất nhiên là Thái tổ thích thanh mai."

"<Mục triều ký sự> có ghi việc này? Sao ta không biết?"

"Ngươi đương nhiên không biết, <Mục triều ký sự> nhiều quyển như vậy, làm sao có thể nhớ kỹ hết a!"

"Sự chú ý của các ngươi, không phải nên là đến trang thứ mấy ăn mấy lần nàng đều nhớ rõ sao?"

"Đừng nói nàng giống như Tô Bách Lâm, đã gặp qua là không quên được đi!"

"Cho dù gặp qua không quên, cũng phải xem qua mới được, nhiều sách như vậy, lẽ nào nàng đều xem qua, còn nhất nhất nhớ kỹ? Quả thật là yêu nghiệt a!"

Khi một người vượt qua ranh giới mọi người nghĩ là lợi hại, thì không thể dùng thiên tài đến hình dung, mà phải dùng yêu nghiệt đến hình dung.

Năng lực mạnh mẽ vượt qua bao nhiêu người, cho nên xưng là yêu nghiệt.

"Ân, đúng như lời Dung Văn Thanh nói, loại thực vật Thái tổ yêu thích nhất, chính là thanh mai, ghi lại việc này, chỉ có <Mục triều ký sự>." Tư văn sĩ gật đầu, tiếp đó đọc lời bình của Dung Văn Thanh. "Thơ từ dĩ thượng thượng, <Thuỷ điệu ca đầu*> lưu truyền hậu thế! Thơ này vừa ra, không còn thơ từ Trung thu nào có thể bì kịp. Người đời sau nhắc đến Trung thu, liền không thể bỏ qua đầu thơ này."

*tết Trung thu năm Hi Ninh thứ chín đời Tống Thần Tông (tức năm Bính Thìn 1076), Tô Thức uống rượu vui đến sáng, nhớ đến em là Tử Do (tức Tô Triệt), làm bài từ này

Nguyên văn:

Minh nguyệt kỷ thời hữu?

Bả tửu vấn thanh thiên.

Bất tri thiên thượng cung khuyết,

Kim tịch thị hà niên.

Ngã dục thừa phong quy khứ,

Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,

Cao xứ bất thắng hàn.

Khởi vũ lộng thanh ảnh,

Hà tự tại nhân gian.

Chuyển chu các,

Đê ỷ hộ,

Chiếu vô miên.

Bất ưng hữu hận,

Hà sự trường hướng biệt thời viên.

Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,

Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,

Thử sự cổ nan toàn.

Đãn nguyện nhân trường cửu,

Thiên lý cộng thiền quyên.

Dịch nghĩa:

Trăng sáng có từ bao giờ,

Cầm chén rượu hỏi trời xanh.

Không biết là cung điện trên trời,

Đêm nay là năm nào?

Ta muốn cưỡi gió đi,

Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc,

Nơi cao rét không chịu nổi.

Đứng lên múa, bóng trăng theo người,

Gì vui hơn ở dưới cõi đời.

Soi khắp gác tía,

Ta tà xuống cửa che màn gấm,

Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ.

Trăng giận gì người,

Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt.

Người có lúc buồn, vui, tan, hợp,

Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết,

Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn.

Những mong người lâu dài,

Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.

Lời bình này, quả thật khoa trương đến cực điểm!

Chúng học sinh đều cảm thấy, Tư văn sĩ đùa với bọn họ, nghe một chút! Lời bình như vậy, là lời bình bình thường hay sao?

Nói cái gì lưu truyền hậu thế, còn nói không có thơ từ nào có thể cùng so, lại nói Trung thu không thể bỏ qua đầu thơ này, Tư văn sĩ đại nhân ngươi tuyệt đối là đang đùa ta!

"Thơ từ gì, lại được đánh giá cao đến thế!"

"Dung Văn Thanh này lợi hại a, thi phủ thơ từ cũng là 'thượng thượng', khi nào 'thượng thượng' lại dễ lấy như vậy?"

"Thổi phồng có chút thái quá, chờ thi tập bán ra, ta muốn nhìn, là đầu thơ gì, có thể nhận được lời khen ngợi như thế!"

Văn nhân tương khinh, học thuộc lòng Dung Văn Thanh có thể đạt được vinh dự lớn, bởi vì thực lực cứng rắn, không ai có thể xen vào. Nhưng thơ từ không giống, nhân giả kiến nhân, mỗi người đều có sự giải thích của riêng mình, không có khả năng có một đầu thơ, có thể lấy lòng tất cả mọi người.

Càng đừng nói là một đám người mang theo cái nhìn đầy thành kiến.

Nhưng bọn họ sẽ không biết, luôn luôn có một đầu thơ, chính là ngoại lệ.

<Thuỷ điệu ca đầu>, là đầu thơ chân chân chính chính trải qua sự hun đúc của thời gian, nó xứng đáng đạt được hết thảy mọi vinh quang.

"Sách luận dĩ thượng thượng."

Lại là thượng thượng?

Đám học sinh lại muốn nổ tung, thuộc lòng, thơ từ, sách luận đều là thượng thượng, vẫn còn bắn tên và dân sinh, lẽ nào nàng thật sự sẽ trở thành người duy nhất trong vòng trăm năm, đạt được cả năm đánh giá thượng thượng của kỳ thi viện!

"Sách luận này rất đặc sắc, đối với cách xử lý dịch bệnh, không có sách luận nào cụ thể hơn. Sách luận này đã được báo lên hoàng đô, bệ hạ cho rằng, có thể in ra nhiều phần, phân phát cho các Tri huyện đọc và ghi nhớ, nhằm ứng đối khả năng dịch bệnh bùng nổ."

Lão thiên, trang bức* có chút lớn a. Dung Văn Thanh hành lễ đệ tử, trong lòng thổ tào**, lần này nàng có tính là trước mặt nhân dân cả nước xoát một đợt sóng đại hảo cảm?

*làm ra vẻ, cố gắng thể hiện ra một khí chất khác không đúng với thực chất

**từ trong hành vi hay lời nói của người khác tìm ra điểm sơ hở, không phù hợp để chen lời thắc mắc hay than thở, chủ yếu mang tính vui đùa

Sách luận của một học sinh thi viện, lại khiến các quan viên phải ghi nhớ, Dung Văn Thanh này, có phải lại muốn thăng thiên?

<Thuỷ điệu ca đầu> được phổ thành nhạc, do Đặng Lệ Quân, Tô Đông Pha, hay Vương Phi hát, ai thích có thể tự tra Google.