Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng

Chương 38: Thái Lâm thôn trang



Tam Bắc ở phía Nam của Mục quốc, từ hoàng đô tới đó, ba con ngựa kéo xe, chạy một ngày mười mấy giờ thì cần năm ngày.

Tuy Dung Văn Thanh muốn gấp rút đi nhậm chức, nhưng nhiệm kỳ của nàng là đầu tháng tư, từ hoàng đô xuất phát mới ngày mồng mười tháng ba, nàng có hai mươi ngày để đi đường, cho nên đi đặc biệt chậm.

Lần này cũng không phải Dung Văn Thanh đi một mình, Tống Trác nghe nói nàng bị điều đến Tấn Giang nhậm chức Tư công giám sát, cũng bị kích động cũng thỉnh đi theo. Nhờ phúc của Dung Văn Thanh, thư nhậm chức của hắn được gửi xuống hồi mồng chín tháng ba.

Nếu không phải vì chờ hắn, Dung Văn Thanh đã đi từ mồng tám tháng ba rồi.

Ngồi trong xe ngựa rất phiền, Dung Văn Thanh cùng Tống Trác cưỡi ngựa chậm rì rì đằng trước. Vừa cưỡi ngựa, vừa nói chuyện giải sầu.

"Ngươi lấy chỗ nào ra cỗ xe bốn ngựa kéo thế? Nhà ngươi có tiền đến vậy?" Nhìn xe ngựa của Tống Trác, Dung Văn Thanh có chút giật mình.

Quy mô của xe ngựa là dựa vào tài lực trong nhà, có tiền thì dù dùng mười con ngựa kéo xe cũng được! Bất quá ngại độ rộng của đường đi, tối đa là xe sáu ngựa kéo, nhiều hơn sẽ không vừa.

Tống Trác ngượng ngùng cười cười: "Nhà của ta mở tiễn trang* tư nhân, Thạch Trác tiễn trang chính là do nhà ta mở."

*ngân hàng

Dung Văn Thanh nhướn mày, không ngờ Tống Trác lại là một đại thổ hào ẩn giấu! Thạch Trác tiễn trang có quy mô thế nào chứ, có thể xếp hàng trong số mười tiễn trang đứng đầu cả nước.

"Nhà ngươi cũng coi như lâu đời, sao còn mang tiếng đệ tử hàn môn?" Thạch Trác tiễn trang ít nhất mở ra đã hai ba trăm năm, nếu tính toán theo thời gian thì cũng có thể được xưng một tiếng thế gia.

Tống Trác lại càng cười xấu hổ: "Đó còn không phải bởi vì nhà ta chưa có nổi một ai làm quan sao?"

Đối với chuyện này, hắn cũng thật bất đắc dĩ. Tống gia đối với việc buôn bán rất giỏi giang, nhưng vừa nói đến đọc sách thì lại rối tinh rối mù! Tống gia có biết bao đời con cháu, lại chỉ có mình hắn có thể đọc sách.

Còn tưởng mình khổ học nhiều năm, có thể đoạt được Trạng nguyên để làm vẻ vang Tống gia, ai ngờ lại được Bảng nhãn. Nếu không phải hoàng đô rất đáng sợ, Tống Trác còn không định về nhà.

Trở về khẳng định mẫu thân sẽ nhắc tới hắn, nói hắn không biết tranh đua. Tống Trác nhớ tới sự bưu hãn của mẫu thân, liền cảm thấy lỗ tai đau.

Dung Văn Thanh chỉ có thể nói, Tống gia cũng là loại kỳ lạ.

"Trong xe ngựa của ngươi hình như còn có người, ngươi đã thành thân rồi?" Dung Văn Thanh nhìn thùng xe, xuyên thấu qua bức màn, mơ hồ có thể nhìn thấy sườn mặt ai đó, mà sườn mặt này còn có điểm nhìn quen mắt.

"Không phải không phải! Không phải gia quyến!" Tống Trác vội vàng xua tay, trên mặt nổi lên mạt đỏ ửng, cười đặc biệt ngốc: "Là Cầm Thuý cô nương, nàng nói muốn rời khỏi hoàng đô, cùng ta về nhà."

Ta nghe được cái gì? Các ngươi tụ vào cùng nhau từ khi nào! Dung Văn Thanh nhướn nhướn mày, trong lòng nhảy lên vô số ý kiến.

Nói thật, Dung Văn Thanh thấy Cầm Thuý liền cảm thấy có chút mất hứng, cũng coi như nàng đùa giỡn tiểu tính tình, ai bảo Cầm Thuý lúc trước nói chuyện với Mục Hồng Giác như thế, hẹp hòi như Dung Văn Thanh có thể ghim nàng cả đời!

Từ hoàng đô đi đến Thái Lâm ở phía Nam, qua Thái Lâm chính là Tam Xuyên, sau đó có thể đến Tam Bắc Tấn Giang.

Địa hình ở Thái Lâm giống tên của nó, nơi nơi đều là núi rừng, đi vài bước sẽ gặp núi, nếu Dung Văn Thanh thời gian gấp gáp, nàng sẽ phải đi đường núi.

Nhưng Dung Văn Thanh lại không vội chút nào, cho nên nàng quyết đoán lựa chọn con đường tốt nhất, đi đường vòng!

Nhìn thấy núi là đi vòng, vô cớ đi thêm vô số đoạn đường oan uổng. Vì tìm nơi tá túc, đoàn người Dung Văn Thanh chạy đến thôn xóm không được ghi lại trên bản đồ.

Chạng vạng một ngày mười sáu tháng ba, bọn họ lại một lần nữa chạy đến trước một thôn xóm không có trên bản đồ.

Vì bảo hộ Dung Văn Thanh cùng Tống Trác an toàn, Mục Hồng Giác đã phía vài ám vệ cùng mười mấy thị vệ đi theo, trong đó có một ám vệ làm cho Dung Văn Thanh ấn tượng sâu sắc, bởi vì hắn "nói hơi nhiều".

Thật ra hắn không nói nhiều lắm, mà là so với ám vệ trầm mặc khác, lời hắn nói có vẻ nhiều hơn rất nhiều. Có thể là bởi vì tuổi của hắn nhỏ hơn các ám vệ khác, hắn mới mười bảy tuổi, cùng tuổi với Dung Văn Thanh.

"Lại một thôn trang không có trên bản đồ, Tư Công ở Thái Lâm làm cái gì thế, đây đã là cái thứ ba rồi!" Ám vệ đang nói kêu Thập Nhất, hắn chính là cái tên mà Dung Văn Thanh có ấn tượng sâu sắc: "Đại nhân, muốn vào tá túc sao?"

Tống Trác nhìn về phía Dung Văn Thanh, hắn hết thảy đều lấy Dung Văn Thanh làm chủ, sai đâu đánh đó.

Hai lần trước trước đến thôn trang tá túc cũng được, thôn dân nhìn thấy đoàn người Dung Văn Thanh ăn mặc bất phàm, còn mang theo hơn mười thị vệ, cũng đều ngoan ngoãn dành ra phòng ở tốt nhất.

Dung Văn Thanh đương nhiên cũng sẽ không vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi của bọn họ, nàng ra tay cũng rất hào phóng, thôn dân cũng cao hứng, nói chung thì không khí không tệ.

Nghĩ đến đây, Dung Văn Thanh gật gật đầu, tỏ vẻ có thể đi vào.

Cầm Thuý xuyên thấu qua bức màn đong đưa nhìn ra ngoài, non xanh nước biếc, còn có thôn trang chất phác. Nơi đây và nơi trong ấn tượng của nàng cũng không tương tự, trừ bỏ hơi ấm bên ngoài.

"Các ngươi là ai!"

Thôn trang này không quá giống nơi khác. Ánh mắt Dung Văn Thanh nhíu lại, nhìn tiểu nam hài chắn trước đoàn xe, thần sắc trên mặt không rõ.

Tống Trác rùng mình một cái, hắn và Dung Văn Thanh ở chung vài ngày, miễn cưỡng cũng coi như thăm dò được cảm xúc của Dung Văn Thanh, mỗi khi Dung Văn Thanh nheo mắt, đều tỏ vẻ trong lòng càng có thứ cảm xúc kịch liệt.

Bình thường sẽ là phẫn nộ.

Chỉ là một hài tử chặn đầu xe, vì sao phải giận dữ? Tống Trác nhìn hài tử kia, thấy thế nào cũng chỉ là hùng hài tử nhà thôn dân bình thường.

Ống quần xắn trên đầu gối còn dính bùn đất, y phục vải bố trên người cũng đầy bùn, trên mặt lại đen như mực, không thấy rõ diện mạo vốn có.

Đây không chỉ là một hùng hài tử, mà còn là một hài tử thật dơ bẩn. Tống Trác thầm chậc lưỡi, hài tử này cũng nghịch quá, vừa lăn lộn trong bùn ra? Chẳng lẽ Dung Văn Thanh có bệnh thích sạch sẽ, cho nên mới giận?

"Các ngươi là ai! Vì sao đến thôn của chúng ta!" Hài tử kia thấy mọi người không nói lời nào, có chút lúng túng, hắn còn chưa từng thấy y phục đẹp đến thế, người đẹp, ngựa đẹp. Chỉ là hắn nhớ tới lời mẫu thân nhắc nhở, lại cố lấy dũng khí, lớn tiếng hỏi.

"Chúng ta là thương lữ đi ngang qua, sắc trời đã tối muộn, đặc biệt đến cầu tá túc." Dung Văn Thanh mở miệng, tầm mắt nàng bay nhanh quét qua xung quanh, "Người lớn trong nhà ngươi đâu? Nếu nhà ngươi có thể để cho chúng ta dừng chân, ta sẽ lưu lại tiền tài hậu hĩnh làm thù lao. Thứ này, là cho ngươi."

Nói xong, Dung Văn Thanh lấy ra một xâu tiền nhỏ.

Tống Trác thật khinh thường hành động lấy xâu tiền đó của Dung Văn Thanh, nếu là hắn, trực tiếp đưa vàng! Một xâu tiền, lừa dối ai?

Đương nhiên là lừa dối tiểu hài tử. Hài tử kia thấy tiền liền lập tức hai mắt sáng ngời, rạo rực nhảy nhót tại chỗ: "Đây là cho ta? Nhiều tiền thế này, ta có thể mua vô số đường hồ lô!"

Dung Văn Thanh gật đầu, cúi người ném tiền cho hài tử kia, "Có thể dẫn chúng ta đi đến nhà ngươi không?"

"Có thể có thể!" Hài tử kia lập tức gật đầu, cầm tiền đồng chạy vào thôn, Dung Văn Thanh phất tay, ý bảo mọi người đuổi theo.

Tống Trác nhìn mà không hiểu ra sao, tìm chỗ tá túc tìm một hài tử làm gì? Trực tiếp đi tìm người lớn không được à? Hắn đầy bụng nghi vấn, liền há miệng hỏi Dung Văn Thanh.

Dung Văn Thanh cho hắn một ánh mắt tỏ vẻ cảm thấy bất đắc dĩ với chỉ số thông minh của hắn.

"Ngươi không nhận ra thôn trang này có gì bất thường phải không?"

Có gì không ổn? Tống Trác nhìn trái nhìn phải, lần này hắn nhìn cẩn thận, cũng nhìn ra một ít dấu vết.

"Là có điểm bất thường, rõ ràng sắp tối, thế nhưng không một nhà có khói bếp bay lên." Hắn lại nhìn về phía ruộng đất ngoài thôn: "Còn có cuốc đặt một bên, nhìn qua như vội vã rời đi."

"Đúng vậy, rõ ràng đã tối, hài tử này thế nhưng còn không về, mà là ở cửa thôn trông coi." Dung Văn Thanh nhíu mày, không phải hiểu rõ lắm: "Nếu có gì nguy hiểm, hẳn phải để nam tử trưởng thành đi ra, vì cái gì lại tìm một tiểu hài tử?"

Tống Trác cũng không hiểu, hắn nhìn về phía xe ngựa của mình, người ở bên trong cũng đang lẳng lặng nghe.

Phát hiện Tống Trác đang nhìn mình, Cầm Thuý nhếch miệng, lên tiếng: "Bọn họ hẳn là đang hiến tế."

"Hiến tế?" Dung Văn Thanh không ngờ Cầm Thuý sẽ nói, nhiều ngày qua như vậy, nàng chưa bao giờ thấy Cầm Thuý nói chuyện, gần như sắp sửa nghĩ đối phương tự kỷ thành câm điếc.

Cầm Thuý chẳng qua là không muốn nói chuyện với Dung Văn Thanh, cũng không tất yếu nói chuyện với đối phương. Dung Văn Thanh không thích nàng, nàng nhìn ra được.

"Là hiến tế tổ tiên sao? Hiến tế buổi tối?" Tống Trác cũng không hiểu. Dung Văn Thanh hỏi Cầm Thuý, Cầm Thuý thái độ lãnh đạm làm như không nghe, Tống Trác vừa hỏi, Cầm Thuý liền đưa ra đáp án.

"Có một số thôn nhỏ vẫn luôn có loại tập tục này, ở đầu xuân sẽ hiến tế thần linh nơi đó, để cam đoan thu hoạch một năm." Cầm Thuý siết chặt góc áo, nàng cúi đầu, hào quang trong mắt vụt tắt: "Bây giờ, bọn họ hẳn là đang chuẩn bị tế phẩm."

"Tế phẩm? Đầu heo, mình dê, đuôi trâu?" Tống Trác đọc ra cống phẩm mà nhà hắn sẽ chuẩn bị khi tế tự tổ tiên.

Cầm Thuý không nói gì, nàng chỉ ngẩng đầu liếc Dung Văn Thanh một cái.

Ở trong mắt nàng, Dung Văn Thanh thấy được nỗi bi ai.

Phản ứng đó của Cầm Thuý, sao lại kỳ quái đến vậy? Dung Văn Thanh tỏ vẻ, nếu là Mục Hồng Giác, một ánh mắt nàng cũng có thể hiểu được. Nhưng hiện tại Cầm Thuý đưa nàng một ánh mắt, nàng thật sự không hiểu!

Lúc này, Đông Thập Nhất đi ở trước đoàn xe phóng ngựa chạy đến bên người Dung Văn Thanh, thấp giọng nói: "Đại nhân, phía trước có ba năm trăm thôn dân tụ tập, bọn họ cầm đuốc, tựa hồ vây quanh một đài gỗ. Trên đài gỗ, hình như trói hai người!"

Dung Văn Thanh không ngờ, chính mình thế nhưng sẽ gặp phải hình thức hiến tế nực cười nhất thời cổ đại – hiến tế người sống!

"Tiến đến nhìn xem!" Dung Văn Thanh áp chế phẫn nộ trong lòng, thôn dân có ba trăm năm trăm người, không phải mười mấy người bọn họ có thể đối phó. Huống chi những người đó đều là thôn dân bình thường, tuỳ tiện động thủ làm bị thương bọn họ, chính mình thân là quan viên, truyền ra sẽ ảnh hưởng tới thanh danh.

Ở Mục triều hiện tại, hiến tế người sống còn thuộc loại tập tục địa phương, là một tồn tại mà không đề cập tới thì thôi, nhưng cũng không phản đối.

Giục ngựa đi trước, Dung Văn Thanh rốt cuộc thấy cảnh tượng mà Đông Thập Nhất miêu tả, cảnh tượng kia khiến nàng giận dữ đến hít một hơi khí lạnh.

Trên đài gỗ quả thật trói người, đó là hai nữ đồng bất quá mười hai tuổi, diện mạo giống nhau như đúc, mặc gả y màu đỏ tươi, trên mặt tràn đầy nước mắt, ở bên cạnh các nàng có một lão thái bà đang đứng, một thân áo trắng, đầu tóc như tổ chim.

Bên cạnh lão thái bà kia còn có sáu bảy thiếu nữ tuổi thanh xuân mặc y phục đồng dạng.

Ánh mắt thôn dân nhìn về phía lão thái bà, tất cả đều là sự sùng bái điên cuồng nóng rực. Không biết lão thái bà nói gì, thôn dân phía dưới thỉnh thoảng giơ cao cây đuốc trong tay, hùa theo hô vài tiếng.

Happy New Year mọi người ^^