Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng

Chương 39: Mờ ám tràn đầy



"Đại nhân... Này..." Đông Thập Nhất hết nhìn trên đài lại nhìn dưới đài, hắn chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy.

Trên đài nơi nơi đều làm bằng gỗ, nếu các thôn dân đồng loạt ném đuốc trong tay lên đó, không đến mười lăm phút, hai nữ đồng kia liền sẽ biến thành than.

Lão thái bà đột nhiên nâng cao âm điệu, đôi tay bà ta múa loạn giữa không trung, nhìn qua giống như bệnh động kinh phát tác. Thôn dân bên dưới thỉnh thoảng hùa theo hai tiếng, những bó đuốc hết nâng lại hạ, động tác không ngừng lặp lại.

"Trời ạ, đám ngu dân này điên hết rồi sao!" Tống Trác đi đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng bốc lên một trận lửa giận, hắn trực tiếp hô lớn: "Tất cả dừng tay cho ta!"

Thanh âm Tống Trác phi thường lớn, lớn đến mức mọi người đều nghe được rành mạch.

Lão thái bà tay ngừng múa loạn, nhìn về phía Tống Trác, các thôn dân cũng theo tầm mắt của bà ta, cùng nhìn qua đây.

Bị ba bốn trăm người đồng thời nhìn chằm chằm không chút thiện ý, cảm giác thật sự không tốt. Tống Trác bị hù doạ đến thân thể cứng đờ, yên lặng lui về phía sau nửa bước, âm điệu cũng nhỏ đi nhiều. "Các ngươi, đang làm cái gì?"

Vốn dĩ là quát tháo tra hỏi, giờ biến thành dè dặt yếu ớt.

Lão thái bà kia không nói chuyện, bà ta đứng giữa đài gỗ, như một toà tháp sừng sững. Từ trong đám người, toát ra một lão nhân.

Lão giả đã đến mạo điệt chi niên*, nhưng chân cẳng vẫn còn rất linh hoạt, chống quải trượng vài bước liền từ trong đám người đi đến trước mặt Tống Trác.

*tám mươi, chín mươi tuổi

"Vị công tử này từ đâu đến?" Trên mặt lão giả tràn đầy tươi cười, trông thoáng qua rất thân thiện nhiệt tình.

Tống Trác có chút mơ hồ vì thái độ này, theo bản năng hành lễ với lão giả, "Vị lão tiên sinh này, ngô từ hoàng đô đến, đi ngang qua nơi đây, dự định muốn tá túc."

"Là quý nhân đến từ hoàng đô?" Lão giả hơi lắc nửa người, né tránh lễ tiết của Tống Trác, "Tiểu lão nhân chính là thôn trưởng Sơn Thần Thôn này, nếu quý nhân không chê, có thể ở tạm nhà tiểu lão nhân."

Tống Trác lại bị thái độ của lão nhân làm cho sửng sốt, hắn nhìn về phía đài gỗ, hai tiểu cô nương lúc này đã ngừng khóc, tràn đầy mong đợi nhìn hắn.

"A, chúng ta hiến tế chỉ là hình thức thôi." Thôn trưởng nhìn ra Tống Trác bất mãn, chậm rãi giải thích, "Hai tiểu cô nương này là song bào thai duy nhất của Sơn Thần Thôn, phong tục địa phương đặc thù, cha mẹ các nàng sợ hãi sơn thần giáng xuống trừng phạt, đặc biệt mời Tư tế đại nhân làm chút pháp sự, lát nữa chúng ta sẽ thiêu huỷ hình nhân giấy thế thân của các nàng, giúp cả hai tục mệnh."

Tống Trác bán tin bán nghi, trực giác mách bảo hắn có gì đó không đúng, rồi lại vô pháp biện giải.

"Nói như vậy, là chúng ta đường đột, hiểu lầm thôn trưởng và mọi người." Dung Văn Thanh hành lễ bồi tội, thôn trưởng kia vội vã xua tay nói không có việc gì, "Chẳng hay, chúng ta có thể đứng xem tràng pháp sự này được không?"

Thôn trưởng miệng đầy đáp ứng, hắn hướng về lão thái bà trên đài gỗ vẫy vẫy tay, lão thái bà lại bắt đầu ngâm xướng đống ngữ điệu quái dị của bà ta.

Chỉ chốc lát sau, có hai thôn dân nâng hai hình nhân giấy tới, bọn họ đem hình nhân đốt, hai tiểu cô nương được cởi trói, sau đó bị cha mẹ mang đi.

Tống Trác nhìn đám người giải tán, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Lão thôn trưởng đãi khách cực kỳ nhiệt tình, vì khoản đãi đoàn người Dung Văn Thanh, giết hết hai ba con gà mái trong nhà.

Ban đêm, Dung Văn Thanh và Cầm Thuý ở chung một phòng hai mặt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.

Dung Văn Thanh ngồi trên ghế không nhúc nhích, Cầm Thuý ngồi trên giường, yên lặng cúi đầu.

Sắc trời ngày càng tối đen, xung quanh ngày càng im ắng, khuyết nguyệt quải sơ đồng, lậu đoạn nhân sơ tỉnh*.

*bản <Khuyết nguyệt quải sơ đồng> này là của Tô Đông Pha, theo chú trong bản <Những phương trời viễn mộng> của Tuệ Sĩ thì nó viết theo điệu Bốc Toán Tử

Nguyên văn:

Khuyết nguyệt quải sơ đồng,

Lậu đoạn nhân sơ tỉnh

Thuỷ kiến u nhân độc vãng lai,

Phiêu diễn cô hồng ảnh.

Kinh khởi khước hồi đầu,

Hữu hận vô nhân tĩnh

Giản tận hàn chi bất khẳng tê,

Tịch mịch sa châu lãnh.

Dịch nghĩa:

Trăng sơ huyền treo trên ngọn ngô đồng thưa lá,

Trời khuya, người bắt đầu thưa vắng, chỉ nghe tiếng tí tách của đồng hồ canh chừng giờ đêm

Chỉ thấy ẩn sĩ một mình đi lui đi tới,

Thấp thoáng như bóng chim hồng lẻ loi.

Giật mình quay đầu nhìn lại,

Ngậm ngùi giữa lúc mọi người đang say ngủ

Lần lựa hết những cành cây trơ trọi, mà không chịu đậu,

Một mình bơ vơ trên cồn cát.

Dịch thơ:

Trăng sơ treo đỉnh ngô đồng,

Giọt khuya tí tách người lần lần thưa

U nhân đi lại ngẩn ngơ,

Dáng như hồng hạc thẫn thờ lẻ loi.

Người đi đầu ngoảnh u hoài,

Thế gian tịch mịch biết ai bạn cùng

Cành đơn lần lựa loanh quanh,

Thôi làm dáng nhỏ bên cồn quạnh hiu.

"Ngày mai sẽ còn lưu lại đây, ngươi sớm chút nghỉ ngơi." Dung Văn Thanh đột nhiên mở miệng, đứng dậy muốn rời khỏi phòng. Nhìn đến động tác của nàng, Cầm Thuý rốt cuộc lên tiếng.

"Ngươi nán lại chỗ này, là muốn làm cái gì?"

Dung Văn Thanh nhìn về phía Cầm Thuý, "Nơi đây phong cảnh hữu tình, lưu lại mấy ngày tham quan một chút, thưởng cảnh xem hoa có chút vui thú."

Cầm Thuý không khách khí lườm nàng một cái, "Nói dối với ta, hữu dụng sao? Nói nán lại ngắm phong cảnh chỉ lừa được Tống Trác, ngươi muốn bảo hộ hai tiểu cô nương kia mới đúng."

"Biết còn hỏi." Cầm Thuý thái độ ác liệt, Dung Văn Thanh cũng không nghĩ cho đối phương sắc mặt tốt, không cam lòng yếu thế quẳng lại một cái liếc, sau đó đẩy cửa muốn đi ra ngoài.

"Vô dụng thôi, ngươi cũng thấy thái độ của lão thôn trưởng hôm nay rồi đấy, trừ phi ngươi vĩnh viễn ở lại đây, bằng không ngươi không giữ nổi các nàng." Cầm Thuý cười lạnh một tiếng, mỗi lần nàng nhìn đến Dung Văn Thanh thiên chi kiêu nữ này, trong lòng liền bốc hoả. "Hay là nói, ngươi muốn mang hai tiểu cô nương kia đi?"

Dung Văn Thanh không nói gì, chuyện này nàng còn chưa có suy nghĩ tường tận.

"Ngươi đi đi, ta muốn ngủ." Cầm Thuý thấy Dung Văn Thanh không để ý tới nàng, mồi lửa trong lòng càng vượng, trực tiếp hạ lệnh trục khách.

Dung Văn Thanh cũng bị thái độ của Cầm Thuý làm cho lửa cháy đầy mình, hừ lạnh một tiếng đóng cửa liền đi.

Nhìn nhà ở trừ chính mình thì không có một bóng người, Cầm Thuý nhẹ nhàng thở hắt ra, có lẽ là xuất phát từ cảm xúc ghen ghét xấu xí, thái độ nàng đối với Dung Văn Thanh rất là phức tạp. Độ tuổi tương đương, đối phương là đại nhân cao cao tại thượng, mà nàng, lại là cầm nữ cửa nát nhà tan.

"Bá Du? Đã trễ như vậy rồi, ngươi còn muốn đi đâu?"

Dung Văn Thanh mới ra cửa, đã bị Tống Trác đang đứng trong viện ngắm trăng nhìn thấy.

"Vào xe ngựa chắp vá một đêm, trễ vậy ngươi cũng chưa ngủ?" Giọng nói Dung Văn Thanh bao hàm bất mãn, Cầm Thuý là Quốc sư tương lai, nếu không phải bởi vì cái này, nàng tuyệt đối đem Cầm Thuý quẳng lên xe ngựa.

Tống Trác nâng chén nhìn trời, bốn mươi lăm độ ưu thương thở dài: "Ta đang ngắm trăng a, ánh trăng đêm nay thật sự rất đẹp."

Khoé miệng Dung Văn Thanh khẽ giật, quyết đoán vạch trần đối phương lấy cớ, "Ngươi nổi cơn nghiện rượu đi."

Tống Trác ngượng ngùng cười cười, một ngụm uống cạn rượu trong chén, sau đó thần sắc cô đơn nói: "Bá Du, ngươi nói, chúng ta phải làm sao mới tốt đây?"

Dung Văn Thanh biết Tống Trác đang hỏi cái gì, chỉ là nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ, như thế nào trả lời Tống Trác?

"Ta biết lão thôn trưởng lừa chúng ta, cái gì pháp sự yêu cầu hai tiểu cô nương hoá trang thành tân nương chứ, còn có hai cái hình nhân giấy kia, rõ ràng là đưa tang mới đốt hình nhân giấy, nơi nào là thế thân của hai tiểu cô nương? Hắn nói dối lộ liễu như vậy, có thể qua mặt được ai!"

Nói đến việc này, Tống Trác tức giận dậm chân.

"Xác thực không thể gạt, chỉ là người khác cũng không muốn biết." Dung Văn Thanh trào phúng cười cười, "Ngươi nói xem, những quan viên chấp chưởng ở đây có biết hay không, địa phương bọn họ quản hạt, có loại ác tục như vậy?"

Làm sao sẽ không biết? Tế người sống, cách hiến tế kinh thế hãi tục như vậy, khẳng định tồn tại đã nhiều năm, quan viên địa phương phải quản bao nhiêu quận hạt mới có thể không biết?

Đúng như lời Dung Văn Thanh, lão thôn trưởng nói dối, chả lừa gạt được ai, chỉ là những người đó, đều không muốn biết thôi.

Tống Trác chỉ cảm thấy ngụm rượu trong miệng hết sức chua xót, thái độ của hắn hôm nay, cùng những quan viên đó có bao nhiêu tương tự. Rõ ràng biết là nói dối cũng không thể vạch trần, chỉ có thể lấp liếm.

Ít nhất, hiện tại hai tiểu cô nương kia vẫn còn sống.

"Ngày mai lưu lại?" Tống Trác hỏi, hắn và Dung Văn Thanh đều là hết đường xoay sở, nhưng lúc này kêu bọn họ mang hai tiểu cô nương chạy lấy người, bọn họ trăm triệu cũng làm không được.

Đi rồi lại có thể thế nào? Mang hai tiểu cô nương này đi, sẽ xuất hiện những tiểu cô nương khác, căn nguyên vấn đề nằm ở tục lệ của thôn dân, bọn họ cho rằng hiến tế người sống cho sơn thần, năm sau mới có thu hoạch lớn. Không thay đổi được loại tư tưởng này, làm cái gì đều là tốn công vô ích.

Dung Văn Thanh gật đầu, nàng nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, nói: "Ác tục như vậy, cần phải diệt trừ! Diệt từ nền tảng!"

Phải thay đổi tư tưởng của mọi người ở cái thôn này xong, mới có thể an tâm rời đi.

Sau khi tạm biệt Tống Trác, Dung Văn Thanh chui vào trong xe ngựa, giường nệm trên xe vẫn là Mục Hồng Giác đưa cho, cũng không biết làm bằng chất liệu gì, xe ngựa xóc nảy cỡ nào thì đống giường nệm vẫn thập phần an ổn.

Nằm trên giường nệm, Dung Văn Thanh có chút nhớ nhung Mục Hồng Giác.

Lại nói tiếp, mười ngày rời khỏi hoàng đô, đến bây giờ đã là sáu ngày rồi, cũng không biết Mục Hồng Giác hiện tại thế nào, nội tình ở hoàng đô ra sao.

Dung Văn Thanh lúc thì nghĩ Mục Hồng Giác, lúc thì nghĩ tục hiến tế người sống, suy nghĩ trong đầu loạn vô cùng, cuối cùng nàng trực tiếp ngồi dậy, dứt khoát không ngủ, thức đêm tu tiên!

Tục hiến tế người sống vì cái gì sẽ xuất hiện? Dung Văn Thanh nghĩ đến cảnh tượng nàng thấy ở cửa thôn, ven đường đa phần là cát đá khô cằn, cứng rắn biến thành hòn đất, nằm giữa núi rừng, cho người ta một cảm giác khô nóng.

Đây là dấu hiệu của nạn hạn hán, phát hiện dấu hiệu này đầu tiên, là nông dân mỗi ngày tiếp xúc với thổ địa.

Chúng nông dân sợ hãi, nguồn thu nhập duy nhất của bọn họ đến từ gia điền, một khi thu hoạch không tốt, thê nhi ở nhà có khả năng đều phải chịu đói. Cùng cực tư biến, nông dân không nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể đem hi vọng ký thác lên người thần linh hư vô mờ mịt.

Lúc này chỉ cần có người thoáng kích động, tục hiến tế người sống sẽ xuất hiện.

Không! Không chỉ là như vậy!

Dung Văn Thanh lắc đầu, nàng nhớ tới động tác che giấu ngoại nhân có lệ mà thành thạo của lão thôn trưởng, hiến tế người sống ở thôn này đã không phải là lần đầu tiên, lúc trước Mục triều mưa thuận gió hoà, bọn họ vì cái gì còn phải tiến hành hiến tế người sống?

Nhất định còn có nguyên nhân khác, bắt buộc nông dân phải đem hi vọng ký thác vào thần linh. Tập tục? Dung Văn Thanh nghĩ đến đây, có lẽ thôn này từ xưa đã có tập tục hiến tế người sống.

Cũng không đúng, những thôn dân đó biểu tình quá mức thành kính, nếu chỉ là tập tục, sẽ không làm người điên cuồng đến thế. Nếu chỉ là tập tục, cũng sẽ không làm cha mẹ dễ dàng vứt bỏ cốt nhục của mình.

Chỉ có sở cầu như ý, mới có thể khiến lương tri cơ bản nhất của một người bị tham lam nuốt hết.

Đêm mau chóng qua đi, khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống đại địa, Dung Văn Thanh mới kinh ngạc phát hiện chính mình suy nghĩ cả đêm.

Thức đêm tu tiên vẫn là có chút thành quả, Dung Văn Thanh đã có ý nghĩ, bước đầu tiên chính là lưu lại, dò xét hiện trường hiến tế hôm qua xong, lại tìm kiếm hai tiểu thí hài đã biến mất.

Cầm Thuý đẩy cửa ra, trên đầu đội mũ sa, che khuất nửa khuôn mặt xấu xí bất kham. Nhìn thấy người trong viện, Cầm Thuý nhướn mày.

Người say ngã vào trên bàn, còn không phải là Tống Trác?

Cầm Thuý đến gần xem, nháy mắt cười ra tiếng, cằm Tống Trác úp lên chén rượu, miệng chén ở trên mặt hắn ấn ra một vòng đỏ đỏ, nhìn rất tếu lâm.

Tống Trác mơ màng nghe thấy một trận cười thanh thuý, tiếu ý mỹ diệu giúp hắn ngủ càng ngon.

Bận và bệnh:')