Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng

Chương 40: Tục tế sống



"Nàng ấy đến đâu rồi?"

"Hồi bẩm Trưởng công chúa, Dung đại nhân hiện tại đã đến Thái Lâm."

Mục Hồng Giác xua tay bảo ám vệ lui ra, nhìn con chữ trên mặt giấy rốt cuộc có chút giống Khải thư, trong lòng có chút vắng vẻ. Nàng lại nhìn về phía bức hoạ treo trên tường, đảo mắt, nàng và Dung Văn Thanh quen biết nhau đã một năm.

"Thời gian trôi nhanh, hệt như bóng câu qua khe cửa, ngươi và ta còn bao nhiêu thời gian, có thể cứu vớt Mục triều đây?" Mục Hồng Giác nhớ tới lời phụ hoàng nói hôm nay, nếu trước đây nàng nghe được những lời đó, chỉ sợ sẽ khí nộ quay cuồng. Bây giờ thì khác, bình tĩnh đến mức không còn là nàng rồi.

Để gia chủ Tần gia kế nhiệm vị trí Quốc sư.

Phụ hoàng, có phải người ngồi trên ngai vị Hoàng đế quá lâu, sẽ trở nên càng mềm yếu không? Sĩ tộc phát triển đến mức độ này, vì cái gì người còn muốn lui? Là do chứng cứ không đủ toát ra từ miệng của người, không thể một lần nhổ bỏ sĩ tộc, hay là bởi vì, người không nghĩ lại khơi mào cơn sóng lớn?

Chỉ là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Tần gia ngo ngoe rục rịch, Nhị hoàng huynh bị Tần gia dưỡng đến càng thêm hoang đường, người như thế nào có thể bỏ mặc đâu?

Mục Hồng Giác bi ai thở dài, có một số việc nàng hiểu rõ, lại không thể lý giải. Nàng vốn tưởng rằng, nàng có thể chạy thoát khỏi vòng luẩn quẩn mang tên "nhất vô tình đế vương gia", chính là đến cuối cùng nàng mới phát hiện, sinh ở hoàng gia, nàng trốn không thoát.

Phụ hoàng, có phải từ sau khi hoàng trưởng huynh được lập làm Thái tử, người đã không còn là người nữa?

"Hàn Thần huynh, ngươi giỏi! Sợ ta không tìm được cái cớ để lưu lại, cư nhiên làm chính mình nhiễm bệnh!" Nhìn Tống Trác vẻ mặt khổ bức* uống dược, Dung Văn Thanh cười vui sướng khi người gặp hoạ.

*thống khổ, bức bách

Tuy rằng khí hậu Thái Lâm cao hơn phương Bắc chút, nhưng nói thế nào cũng là xuân đầu tháng ba, ở trong sân màn trời chiếu đất nằm cả đêm, không sinh bệnh mới là lạ!

Tống Trác tự biết hắn làm chuyện ngốc, đối mặt Dung Văn Thanh cười nhạo, chỉ có thể sờ mũi đồng ý.

"Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta ra ngoài đi dạo." Dung Văn Thanh thấy Tống Trác uống dược xong mỏi mệt, quyết đoán chạy lấy người.

Tống Trác mơ mơ màng màng gật đầu, trong lúc phiêu đãng, hắn nhìn thấy có người ngồi ở cạnh giường, trên đầu, còn mang theo mũ sa.

Dung Văn Thanh ra cửa liền thấy Đông Thập Nhất ở trong viện chờ nàng, lúc này mau đến giữa trưa, nhiệt độ dần dần lên cao, giữa trán Đông Thập Nhất lấm tấm mồ hôi.

Dung Văn Thanh đi qua, kéo Đông Thập Nhất ra khỏi khoảng nắng, tìm một chỗ râm mát ngoài thôn, hai người đứng yên. "Tìm được đứa bé kia rồi?"

"Vâng, hài tử kia có vài phần nhanh trí, hôm qua còn sợ hãi chúng ta nhận ra nó, đã lăn lộn trong bùn hồi lâu, chỉ là nó không thể tưởng được, hôm qua thôn dân đều đi xem hiến tế, cả thôn chỉ có nó một thân lầy lội." Đông Thập Nhất lắc đầu, quả nhiên vẫn là đứa trẻ, suy nghĩ quá đơn giản. "Hài tử kia thân phận có chút đặc thù."

"Đặc thù?" Dung Văn Thanh bị gợi lên hứng thú, "Đặc thù thế nào?"

"Nó là hậu duệ duy nhất của sĩ tộc trong cái thôn này." Sắc mặt Đông Thập Nhất nghiêm túc, sự tình liên quan đến sĩ tộc đều không dễ giải quyết.

Dung Văn Thanh có điểm kinh ngạc, "Trong Sơn Thần Thôn nhỏ bé này, thế nhưng còn có sĩ tộc ẩn núp?"

Mục triều kiến quốc đã lâu, rất nhiều sĩ tộc xuất hiện, chẳng qua phần lớn không quá năm đời đã sụp đổ, cho dù cố gắng kéo dài, cũng không hơn hai trăm năm. Từ lúc Tần gia phất lên đến hiện tại, nếu tính ra thì cũng hơn một trăm năm.

Nhưng mặc kệ sĩ tộc có xuống dốc hay không, danh xưng kia, đều đại diện cho thời kỳ huy hoàng của mỗi một gia tộc. Ở Mục triều, gia tộc như thế nào mới được gọi là sĩ tộc? Tông tộc, người nối người quan cư địa vị cao, liên tục tam đại đều có quan lớn xuất hiện, thì gia tộc ấy liền được gọi là sĩ tộc.

Quan lớn ba đời, đã sớm có thể đem một gia tộc nuôi thành cự bá, cho dù xuống dốc, cũng không nên khuất cư trong núi sâu rừng già.

"Thần có hỏi thăm qua thân thế của đứa trẻ kia, phụ thân nó là huyện quan, do mẹ kế hắt hủi nên bị đưa đến nơi đây đọc sách."

Linh quang trong đầu Dung Văn Thanh vừa hiện, bỗng dưng bị dập tắt.

"Đưa đến nơi đây đọc sách... Nghe đi lên nhưng thật ra hợp tình hợp lý." Dung Văn Thanh nhớ tới một ít chuyện cũ, khi quan hệ giữa nàng và Dung lão gia dần xấu đi, Dung lão gia cũng giận dữ muốn đưa nàng đến nông thôn học tập nữ hồng, đương nhiên, nàng lén mua giáo tập, bằng mặt không bằng lòng, thời điểm đó vẫn luôn đọc sách.

Không đúng a, rốt cuộc là không đúng chỗ nào?

Dung Văn Thanh cảm thấy kỳ quặc, nhưng nàng không thể nghĩ ra chỗ lạ nằm ở đâu.

Lúc này Đông Thập Nhất nói một câu, làm nàng triệt để hiểu ra.

"Huyện quan này cũng đủ kỳ quái, đưa nhi tử của mình đến một thôn xóm không có tên trên bản đồ, nếu nó có chuyện gì, chẳng phải sẽ tìm không thấy sao?"

Không sai, chỗ lạ liền nằm ở đây!

Thâm tâm Dung Văn Thanh một trận thanh minh, nàng rốt cuộc nhìn ra điểm đáng ngờ rồi!

Nông thôn mà Dung lão gia đưa nàng đến, là quê quán của hắn, nơi đó đều là người của gia tộc họ Dung. Nói chung, đem con cái phóng tới một chỗ, nhất định phải là địa phương quen thuộc, cho dù hài tử kia không được mẹ kế nó yêu thích đi nữa, huyện quan cũng sẽ không đem thân nhi tử ném vào chốn núi sâu rừng già mà hắn không rành rẽ!

Sơn Thần Thôn này, nhất định có liên quan với huyện quan!

Nếu gia tộc của huyện quan xuất thân từ đây, vì cái gì người ở đây lại sống bần cùng như thế? Cái gọi là một người đắc đạo gà chó lên trời, nếu trong thôn dưỡng ra sĩ tộc, thì toàn thôn đều có chỗ lợi, như thế nào còn sống gian nan như vậy?

Trực giác của Dung Văn Thanh mách bảo trong này có vấn đề, lời nói dối liền mạch của lão thôn trưởng, tác phong quỷ dị vô chương của bà cốt, biểu tình điên cuồng của các thôn dân... Tập tục hiến tế người sống này, nhất định có ẩn tình!

"Đại nhân, có một phụ nhân muốn cầu kiến ngài."

Xa xa có một thị vệ đi tới, hắn hướng Dung Văn Thanh hành lễ, tay cầm cái rổ nhỏ, trong đó có mấy quả trứng gà nhuộm thành màu đỏ.

Lực chú ý của Dung Văn Thanh bị mấy quả trứng đỏ hấp dẫn, "Đây là cái gì?"

"Là hỉ đản* a, huynh đệ, trong thôn có người thành thân?" Đông Thập Nhất cầm rổ trứng xem kỹ, hắn thoáng dùng sức, liền cọ rớt chút thuốc nhuộm trên vỏ trứng.

*tục nhuộm đỏ quả trứng gà của người Trung Quốc trong những dịp có tin vui

Thị vệ lắc đầu nói: "Không có, là vị phụ nhân kia đưa cho ta."

Dung Văn Thanh gật đầu không hỏi tiếp, "Ngươi dẫn vị phụ nhân kia lại đây."

Phụ nhân ăn mặc rất bình thường, bố y trên người nàng có chút cũ nát, tay còn vương vệt nước, hình như là chạy tới khi đang giặt quần áo giữa chừng.

Sau khi thấy Dung Văn Thanh, phụ nhân trực tiếp quỳ xuống đất. Ở Mục triều, chỉ khi thăm viếng tổ tiên hoặc bị hoạch tội mới phải quỳ, thôn phụ đột nhiên hành lễ tiết lớn như vậy, làm Dung Văn Thanh sợ tới mức không nhẹ.

"Mau đứng lên! Ngươi vì sao phải hành đại lễ như thế?"

"Tiểu thư cứu ta! Cứu hai đứa con gái đáng thương của ta a!" Phụ nhân khẽ cắn môi, vốn dĩ nàng đã hết hi vọng, vì nàng vô pháp phản kháng chúng sĩ tộc cao cao tại thượng, nhưng hôm qua thấy được Tống Trác! Nàng lại có hi vọng!

Dung Văn Thanh quan sát phụ nhân, "Ngươi là mẫu thân của hai nữ hài bị hiến tế hôm qua?"

Hôm qua sau khi hai tiểu cô nương được mở trói, "mẫu thân" nâng các nàng dậy không phải thôn phụ này.

"Vâng! Tiểu thư, bọn họ đều nói, hai nữ nhi của ta không có biện pháp nối dõi tông đường! Bọn họ lấy con ta ra làm vật hi sinh cho thôn dân! Bọn họ muốn đem con ta đi tế sơn thần!" Lúc thôn phụ nói đến đây đã bắt đầu khóc, "Sơn thần cái gì, bọn họ chỉ là muốn đem hai nữ nhi của ta đưa cho huyện quan, cầu huyện quan có thể miễn trừ mấy năm thuế phú! Con gái đáng thương của ta a, bọn chúng mới mười hai tuổi! Tên huyện quan kia làm người thô bạo, những nữ hài được đưa đi hai năm trước, không có một ai trở về..."

Dung Văn Thanh thông minh cỡ nào, nghe phụ nhân nói xong, nàng lập tức hiểu rõ ẩn tình trong đó.

Rất nhiều thôn xóm ở Thái Lâm đều không có tên trên bản đồ, không phải bởi vì đường núi gian nguy hay quan viên Tư công không tận tâm. Mà là bởi vì, huyện quan nơi này đang giở trò bẩn!

Nếu triều đình không biết sự tồn tại của những thôn xóm này, huyện quan kia liền có thể đem tất cả thuế phú thu vào túi tiền, những thôn xóm này, liền biến thành kim khố của hắn ta! Người, vật, lương thực, đều trở thành tư vật của huyện quan!

Cả gan làm loạn! Đúng là cả gan làm loạn! Dung Văn Thanh bị chọc tức đến tay phát run, nàng không nghĩ tới, một tên huyện quan nho nhỏ, cũng dám lừa trên gạt dưới, công nhiên ở đất Mục triều vi vương!

Hiến tế người sống cho sơn thần? Kia bất quá là một lớp nguỵ trang!

Thôn dân ở đây nơi nào là tư tưởng ngu muội? Là tư tưởng tiên tiến, ngay cả một người hiện đại như Dung Văn Thanh đều hổ thẹn không bằng! Xem nữ hài mười hai mười ba tuổi như tế phẩm, phụng hiến cho thượng cấp thô bạo máu lạnh, tâm can của bọn họ đúng là hủ bại từ trong xương cốt! Không sợ báo ứng chút nào!

"Việc này là thật sao?" Thâm tâm Dung Văn Thanh đã tin hơn phân nửa, nhưng nàng vẫn muốn xác định lại một chút.

Thôn phụ vội vàng gật đầu, khóc không thành tiếng, nàng không phải người ở thôn này, mà là từ thôn khác gả tới. Trước đó nàng chỉ nghe loáng thoáng rằng thôn này và huyện quan có giao tình, tưởng được gả tới nơi tốt, ai biết một bước bước vào địa ngục.

"Đông Thập Nhất! Mau triệu tập thị vệ, bắt hết đám người thôn trưởng và bà cốt lại!" Dung Văn Thanh còn phân phó Đông Thập Nhất, "Không cần khiến cho các thôn dân khác chú ý."

"Rõ." Tố chất nghiệp vụ của Đông Thập Nhất rất cao, chỉ cần là mệnh lệnh của Dung Văn Thanh, hắn sẽ lập tức hành động.

Từ thị vệ bên ngoài thông khí, nhóm ám vệ tự mình động thủ, không đến nửa canh giờ, đám thôn trưởng bà cốt bị quấn thành bánh chưng liền ngã xuống trước mặt Dung Văn Thanh.

Dung Văn Thanh đóng cửa nhà thôn trưởng lại, lưu lại mấy thị vệ canh giữ, nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt tối tăm nhìn đám người còn đang hôn mê.

"Ào!" Nước giếng lạnh băng hắt vào người thôn trưởng, hắn giật mình, lập tức tỉnh lại.

Lão thôn trưởng tuổi lớn, căn bản chịu không nổi đối đãi như vậy, sau khi tỉnh lại vẫn luôn thấp giọng kêu đau, ngay cả lời nói đều nói không rõ, mềm oặt ngã xuống trên mặt đất, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

Nhưng Dung Văn Thanh một chút cũng không mềm lòng, chỉ dùng mắt lạnh nhìn lão thôn trưởng mấp máy trên mặt đất. Trong phòng nhất thời không tiếng động, không khí yên tĩnh như vậy, làm lão thôn trưởng ý thức được đại sự không ổn.

Hắn liền há mồm muốn hô to, chẳng qua thanh âm còn chưa thoát ra cuống họng, đã bị thị vệ một chân đá trở về.

Lão nhân hơn tám mươi tuổi bị tấu mặt, đáng thương sao? Đáng thương.

Chỉ là người này đáng thương tất có chỗ đáng giận! Hắn chịu mấy đá, thì có thể trả lại mạng sống cho những nữ đồng kia sao?

"Quen biết nàng ấy không?" Thanh âm Dung Văn Thanh cực lạnh, lão thôn trưởng đối diện với ánh mắt sắc như lợi kiếm của nàng, sợ tới mức run lên.

Thôn phụ đứng một bên cũng bị khí thế của Dung Văn Thanh hù tới mức không dám nhúc nhích, toàn thân trên dưới đều phát run.

Nữ tử này, lại có khí thế mạnh mẽ như vậy! Còn những thị vệ đó nữa, đều nghe nàng nói, chẳng lẽ nàng không phải gia quyến của vị thiếu gia* kia sao?

*ý chỉ Tống Trác

Thôn phụ nghĩ thầm trong lòng, trên mặt càng thêm sợ hãi.

"Không! Ta không quen biết!"

Tui sẽ không nói là tui bận đu idol nên mới làm chậm trễ tiến trình đâu:>>>