Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng

Chương 41: Không lùi bước



"Không quen biết? Nói vậy, là bổn quan bị lừa?" Dung Văn Thanh đi đến bên cạnh thị vệ, giơ tay rút bội kiếm trên người hắn ra, trên mũi kiếm, lấp loé hàn quang.

Dung Văn Thanh không am hiểu kiếm thuật, nhưng lực tay rất ổn, hiện tại cũng có thể vững vàng gác trên cổ người. "Ngươi gạt ta?"

"Bùm!" Thôn phụ bị doạ đến chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng, hàn khí trên thân kiếm xuyên thấu qua làn da, đi vào mạch máu, nàng sợ hãi hô: "Đại nhân! Lời dân phụ nói đều là thật! Tuyệt không dám nói dối! Tuyệt đối không có a đại nhân!"

Thôn phụ bởi vì sợ hãi, thanh âm trở nên yếu ớt. Khi con người cực độ sợ hãi, sẽ không thể thốt lên thành lời, nàng có thể miễn cưỡng hô to, đã là có chút can đảm.

Dung Văn Thanh nhướn mày cười lạnh, nàng dời mũi kiếm khỏi cổ phụ nhân, sau đó chỉ về phía bà cốt đang nằm trên mặt đất. Dung Văn Thanh nhìn tròng mắt bà ta không tự giác xoay tròn, lửa giận trong lòng càng vượng, huy kiếm rạch một đường nhỏ trên mặt bà ta.

"Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng a!" Bà cốt cảm thấy trên mặt đau đớn, nhanh chóng mở mắt, nếu không phải trên người bị bó chặt, đã sớm quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ.

Nước mắt nước mũi thi nhau chảy trên mặt bà cốt, bị mũi kiếm lạnh băng doạ sợ vỡ mật.

Không phải ai cũng có dũng khí đối mặt với tử thần, người có tâm niệm dơ bẩn, sợ nhất là chết.

"Ngươi biết nàng ấy không?"

"Biết! Biết! Nàng ta là mẹ của đôi quỷ thai kia!" Bà cốt nói tới đây, tròng mắt chuyển động, ác ý trong đó cơ hồ thành hình. "Đại nhân quan đồ tựa cẩm, ngàn vạn xin đừng dính vào người mang điềm gở này, nếu không sẽ tổn hại mệnh căn!"

"Tổn hại mệnh căn?" Dung Văn Thanh bị bà cốt chọc cười, đã đến lúc này rồi, bà ta còn dùng lý do buồn cười này để biện hộ! "Nếu biết sẽ tổn hại mệnh căn, ngươi còn đem cặp song bào thai kia hiến cho huyện quan? Há chẳng phải là ấp ủ dã tâm!"

Nói xong, nàng đâm một nhát kiếm, máu văng khắp nơi, giày nàng bị tẩm ướt thành màu đỏ, hệt như áo cưới đỏ thắm của hai nữ đồng ngày hôm ấy.

"A!" Bà cốt phát ra tiếng la ngắn ngủi, hai mắt trợn to, con ngươi tối tăm giăng kín tơ máu, sau đó không cam lòng nhắm mắt lại.

Khí vị khó ngửi lan toả khắp phòng, lão giả nằm liệt trên mặt đất, toàn thân vô lực, chất thải cùng máu tương dung, càng thêm chật vật.

"Điêu dân muốn mưu hại mệnh quan triều đình thì không cần giữ mạng, thôn trưởng, ngươi thấy có đúng không?" Tay Dung Văn Thanh thoáng dùng sức, vẽ ra một đường cong trong không khí, sau đó huy kiếm đâm thẳng tới, vừa lúc dừng ở bên tai thôn trưởng, thậm chí chặt đứt một lọn tóc của hắn.

Thôn trưởng bị doạ tới mức run lẩy bẩy, miệng vẫn luôn "hô hô" thở dốc. Quần áo đều bị mồ hôi làm ướt, tóc bết dán trên da đầu, trông càng nhợt nhạt đáng thương.

"Ta hỏi ngươi, ngươi biết nàng ấy không?"

Dung Văn Thanh lời nói êm tai không lộ hỉ nộ, thậm chí so với lúc nãy còn bình tĩnh hơn, nhưng chính dáng vẻ bình tĩnh này, hoàn toàn áp đảo thôn trưởng.

"Biết, ta... Ta biết nàng ấy!" Thanh âm thôn trưởng lập cà lập cập, chỉ có mấy chữ nhưng nói tới phá âm, hắn bị Dung Văn Thanh sát thần này doạ phá lá gan rồi.

Một tiểu cô nương, huy kiếm liền giết một người, đôi mắt còn không chớp chút nào! Người như vậy... Hắn như thế nào còn dám nói dối!

"Tốt lắm." Dung Văn Thanh đi tới cửa, "Đông Thập Nhất, hắn giao cho ngươi, điều tra rõ chuyện này."

"Vâng, đại nhân!" Đông Thập Nhất trả lời, tuy rằng hắn tận lực áp chế, nhưng Dung Văn Thanh vẫn từ thanh âm của hắn nghe ra kích động

Đúng là gia hoả ưa thích liếm máu trên mũi kiếm, nhìn thấy máu liền hưng phấn thành như vậy.

Dung Văn Thanh gật đầu, đi ra khỏi phòng, chạy tới xe ngựa, nàng muốn yên lặng một mình.

Lúc trước vì luyện tập bắn tên, Dung Văn Thanh không biết đã giết chết bao nhiêu con mồi, nếu không có Nguyệt Bán mở hack, nàng đã sớm táng thân trong miệng dã thú, nàng gặp qua không ít máu, thậm chí toàn thân ngập ngụa trong máu cũng có.

Nhưng không có lần nào là máu người.

Dung Văn Thanh cởi giày và vớ thấm đẫm máu ra, trên mu bàn chân dính chút đỏ, máu tựa như nước, vô khổng bất nhập*. Nhìn chằm chằm mu bàn chân ửng đỏ, Dung Văn Thanh xuất thần.

*không có lỗ hổng thì không vào được, trong trường hợp này có thể hiểu là tồn tại ở khắp mọi nơi

Trên con đường diệt trừ sĩ tộc, khẳng định sẽ có người hi sinh, lần này nàng đạp máu một người, về sau, nàng sẽ đạp máu càng nhiều người.

Cảm giác giết người thật không tốt, chỉ cần ngẫm lại đó là một sinh mệnh, Dung Văn Thanh liền cảm thấy áy náy. Nhưng nghĩ tới huỷ diệt một sinh mệnh, có thể cứu vớt những sinh mệnh khác, Dung Văn Thanh lại cảm thấy đáng giá.

Lý trí cùng cảm tính ở trong lòng quyết đấu, kỳ thật bên nào cũng không thắng, cuối cùng thắng được, chỉ có niềm tin!

Niềm tin như thế nào? Dù đương đầu muôn vạn người, ta vẫn cứ xông tới*!

*trích <Mạnh Tử, Công Tôn Sửu, thượng, 2>; đây không phải lời nói trực tiếp của Khổng Tử, mà là lời Tăng Tử trích dẫn về Khổng Tử khi nói chuyện với học trò của mình là Tử Tương

Nguyên văn:

Tự phản nhi bất súc, tuy hạt khoan bác, ngô bất suỷ yên,

Tự phản nhi súc, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ.

Dịch nghĩa:

Nếu đã tự xét mình có lỗi thì dù đối diện với một kẻ thất phu, ta cũng lấy làm run sợ

Nhưng nếu tự xét mình có chính nghĩa thì dù đương đầu muôn vạn người, ta vẫn cứ xông tới.

"Quả thật là bạn thân, giao tình sâu vô cùng, đều nhẫn tâm như nhau." Cầm Thuý nhìn xe ngựa, lẩm bẩm, "Giết chết một lão phụ nhân, nếu tin tức lộ ra ngoài, rất có thể bị mắng là tàn sát người dân vô tội."

"Sĩ tộc làm ra những chuyện này, ngươi đã sớm biết." Dung Văn Thanh giẫm chân trần đi ra, đá cuội bén nhọn đâm đau da thịt. "Cái gì kêu nhẫn tâm? Ta giết người là nhẫn tâm, còn ngươi bàng quang xem vô số người chết đi, chẳng lẽ không nhẫn tâm sao?"

Cầm Thuý nhớ tới lời phụ thân từng nói, sĩ tộc càng xuống dốc, càng sẽ gặp rắc rối. Loạn thế vi vương, ngay cả cường đại như Tần gia cũng không dám đụng chạm, nhưng những tiểu sĩ tộc vì tâm tư của bản thân, công nhiên phạm phải đại tội ngập trời.

Cầm Thuý muốn cứu người, nàng biết rất nhiều chuyện xấu xa trong nội bộ sĩ tộc, chỉ cần nàng chịu nói, hơn phân nửa sĩ tộc Mục triều sẽ bị hạch tội.

Nhưng mà đó có ích lợi gì? Vùng đất nảy sinh hắc ám vẫn phì nhiêu như cũ, người ác như cỏ dại, diệt trừ một, năm sau sẽ mọc lên càng nhiều.

"Dung Văn Thanh, ngươi cảm thấy chính mình đang cứu người sao? Cao cao tại thượng tự cho là đúng, ngươi đáng ghét y hệt Mục Hồng Giác vậy." Cầm Thuý khẽ vuốt ve má phải, chỉ có vết sẹo kia có thể giúp nàng bình tĩnh nỗi lòng. "Giết bọn họ, sẽ còn có những người khác, sĩ tộc không trừ, những việc này liền sẽ không biến mất. Ngươi chỉ là một Tư công giám sát vô quyền vô thế, thảo gian nhân mạng đã là lạm dụng tư binh, ngươi còn muốn vượt qua chức vị, nhúng tay vào chính vụ nơi đây?"

Dung Văn Thanh không thèm để ý cười cười, nàng ném một câu qua làm Cầm Thuý cứng họng. "Ngươi có phải đã quên, bạn của ta là ai?"

Cầm Thuý nhìn Dung Văn Thanh đắc ý dào dạt, tức khí xoay người rời đi.

"Ngươi là một người ưu tú." Dung Văn Thanh nói rất nhỏ, nếu không nghiêm túc lắng nghe, sẽ không nghe được, "Một nữ tử ưu tú."

Cầm Thuý tai thính mục tuệ, Dung Văn Thanh hàm hồ nói, nàng lại nghe được rành mạch.

Không chỉ nghe rõ lời Dung Văn Thanh nói, còn hiểu rõ dụng ý của Dung Văn Thanh. Dung Văn Thanh đang mượn sức nàng, muốn nàng vì Mục Hồng Giác sở dụng.

Dung Văn Thanh lần này xin rời đi hoàng đô, vì sao sẽ thuận lợi như vậy? Một phần là Mục Hồng Giác phân phó, một phần khác, là do thái độ của đại đa số quan viên hoàng đô.

Bọn họ xa lánh Dung Văn Thanh.

Một ít quan viên nguyên bản thưởng thức Dung Văn Thanh đều ngủ đông, nhìn Dung Văn Thanh rời đi hoàng đô mà không nói lời nào. Vì cái gì đâu? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Dung Văn Thanh là nữ tử, bởi vì nàng là vị nữ quan đầu tiên.

Có chút mâu thuẫn không lộ ra bên ngoài, không đại biểu nó biến mất. Nó chỉ là lấy một hình thức khác, yên lặng xoay xung quanh chúng ta.

Mục Hồng Giác và Dung Văn Thanh đều là quan trường dị loại, cách Dung Văn Thanh xử lý việc này vì sao lại kịch liệt như thế, thậm chí không tiếc giết người? Một phần là xuất phát từ phẫn nộ, một phần khác là xuất phát từ, nàng muốn có một lý do giúp Mục Hồng Giác phát lực.

Sĩ tộc ở hoàng đô bức bách Mục Hồng Giác, Mục Hồng Giác bất hạnh trên tay không có nhân tài đắc dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn vị trí Quốc sư rơi vào tay sĩ tộc. Nếu lúc này Dung Văn Thanh có thể giúp nàng gièm pha sĩ tộc, sĩ tộc sẽ bị áp chế ngay.

Nếu Cầm Thuý chịu đứng về phía Mục Hồng Giác, chính là giúp Mục Hồng Giác nắm trong tay hai nhược điểm có thể dồn sĩ tộc vào chỗ chết.

Dung Văn Thanh nhìn theo bóng lưng Cầm Thuý, nàng hi vọng Cầm Thuý có thể quy thuận Mục Hồng Giác.

Mặc kệ là diễn nghĩa hay là lịch sử, tài hoa của Cầm Thuý đều không nên bị phai mờ, vì nàng là Quốc sư tương lai của Mục quốc.

"Nếu Mục Hồng Giác thật sự có thể vì ngươi mà công kích sĩ tộc, ta tạm thời có thể tin nàng một lần." Cầm Thuý rốt cuộc nhả ra, không vì cái gì khác, chỉ vì một câu "ngươi là nữ tử ưu tú" của Dung Văn Thanh. "Để xem, nàng ta định xử lý Sơn Thần Thôn này như thế nào."

Dung Văn Thanh gật đầu, nàng đối với Mục Hồng Giác rất có niềm tin.

"Tin của Bá Du?" Mục Hồng Giác ngồi ở án thư, có chút vui vẻ, này là phong thư đầu tiên nàng nhận được từ Dung Văn Thanh. "Đến đây khi nào?"

Ám vệ cúi đầu nói: "Sáng sớm hôm nay, là Đông Thập Nhất từ ám bộ chuyển giao về phủ."

Khó trách không ai thông tri nàng, Mục Hồng Giác đối với việc hiện tại mới nhìn đến tin tức ban sáng, có chút không vui.

"Đám người Bá Du đến đâu rồi?" Vừa mở phong thư, Mục Hồng Giác vừa hỏi, nàng nhìn tự thể ngay ngắn trên giấy, tâm tình trở nên đặc biệt tốt. Hôm nay trong cung chịu khí, tất cả đều biến mất không thấy.

"Khi tin gửi tới Dung đại nhân còn đang trong một cái thôn ở Thái Lâm, đã qua hai ngày, đại khái sắp rời khỏi biên giới Thái Lâm." Ám vệ tính tính thời gian, trả lời.

Mục Hồng Giác gật đầu, bắt đầu xem nội dung bức thư. Mở đầu là bình thường vấn an lẫn nhau, Dung Văn Thanh từ ngữ trau chuốt mộc mạc, một chút cũng không hoa lệ, nhưng chính ngữ khí bình bình đạm đạm này, làm trong lòng Mục Hồng Giác ngọt tư tư.

Đọc xong một tờ, Mục Hồng Giác bắt đầu đọc qua tờ thứ hai, sau đó ý mừng trên mặt nàng chậm rãi thu hồi, biến mất, sau đó dần dần biến thành tức giận.

Tới lúc đọc xong toàn bộ bức thư, biểu tình trên mặt Mục Hồng Giác đã âm trầm tới mức có thể bùng nổ.

"Công chúa điện hạ......" Ám vệ chưa bao giờ gặp qua bộ dáng Mục Hồng Giác như thế, có chút bất an dò hỏi.

Tay Mục Hồng Giác phát run, mấy tờ cuối cùng trong thư tín chính là khẩu cung, người tự thuật, là thôn trưởng Sơn Thần Thôn. Nội dung của khẩu cung, khiến Mục Hồng Giác nổi điên.

"Làm càn! Đúng là quá mức làm càn!" Mục Hồng Giác cũng không uống nước, trực tiếp xốc bàn.

"Loảng xoảng!" Bàn gỗ bị mạnh mẽ nện xuống sàn đá, góc bàn nứt toác, mực trong nghiên chảy đầy đất.

Ám vệ cúi đầu hành lễ không nói, trong lòng hắn có dự cảm xấu mãnh liệt, có thể làm một người giỏi che giấu giỏi ẩn nhẫn như Mục Hồng Giác giận dữ đến thế, chỉ sợ chuyện này, là kinh thiên động địa.

Mục Hồng Giác đứng tại chỗ hít sâu một hơi, thần sắc dần khôi phục bình tĩnh, chỉ có khoé mắt thoáng hiện sát ý biểu hiện nội tâm nàng tức giận. Nàng nhìn thư trong tay, nhíu mày, trong lòng suy nghĩ đảo quanh.

Chuyện này, rốt cuộc có cần...

"Thôn trưởng cùng bà cốt Sơn Thần Thôn kia, hiện tại đang ở đâu?"

Ám vệ nghĩ đến Đông Thập Nhất nói, âm thầm tặc lưỡi, Dung đại nhân này, cũng đủ ngoan* a.

*ngoan độc

"Bẩm Công chúa, Dung đại nhân đã trực tiếp chém chết bà cốt. Còn thôn trưởng..."

"Nói."

"Dung đại nhân nói muốn xem tâm địa của hắn có phải thật sự đen đến tận cùng hay không, lệnh cho đồ tể đào ngũ tạng ra, sau đó dùng lửa thiêu huỷ, tế sơn thần."

"Tính tình này của Bá Du, thật là..." Mục Hồng Giác nghĩ, tâm tình tốt lên chút, chỉ bằng lão gia hoả kia trợ giúp huyện quan hãm hại mười mấy nữ đồng, hắn nên chết không có chỗ chôn!

Chỉ là Dung Văn Thanh làm như vậy, rốt cuộc hữu thất nhân đức, vì phòng ngừa những sĩ tộc đó công kích Dung Văn Thanh, phải hành động trước bọn họ một bước!

Cái gì từng bước cẩn thận, cái gì muốn bình thản trị quốc! Bây giờ Bá Du đã bị cuốn vào chuyện này, Mục Hồng Giác sẽ không yếu đuối thoái nhượng nửa bước! Cần thiết bảo hộ Bá Du!

"Chuẩn bị xe ngựa! Ta muốn vào cung yết kiến phụ hoàng!"

"Dạ!"

Khi hai chữ Tam Xuyên xuất hiện trước mắt đoàn người Dung Văn Thanh, Cầm Thuý đột nhiên nhớ tới ngày ấy cùng Dung Văn Thanh nói chuyện. "Có lẽ, thư tín đã tới tay Mục Hồng Giác."

"Cái gì? Cầm Thuý cô nương, ngươi kêu ta à?" Thanh âm Cầm Thuý không tính lớn, Tống Trác không nghe rõ, nếu không phải hắn đi cạnh xe ngựa của Cầm Thuý, ngay cả thanh âm của nàng hắn cũng không nghe thấy.

Quá mức chú ý một người, sẽ không tự giác dõi theo đối phương, nhất cử nhất động của nàng, sẽ bị phóng đại vô số lần trong cảm quan của ta.

Cầm Thuý không nghĩ tới Tống Trác sẽ cố ý hỏi chính mình, nhất thời nàng cũng không biết nên trả lời thế nào.

"Sao nàng có thể kêu ngươi a, Hàn Thần ngươi là bệnh hồ đồ?" Dung Văn Thanh một lời không hợp liền khai trào phúng, không có biện pháp, trong lòng nàng nôn nóng lại không thể bày ra, chỉ có thể dùng ngôn ngữ phát tiết cơn buồn bực.

Cầm Thuý nghe nói như thế mạc danh không cao hứng, hừ lạnh một tiếng dỗi trở về, "Dung Văn Thanh ngươi đừng ở chỗ này giận chó đánh mèo người khác, người Mục gia trời sinh lãnh huyết, sao nàng ta có thể vì ngươi mà khuấy đảo kế hoạch của chính mình."

"Ò."

Một tiếng cắt đứt cuộc đối thoại.

Dung Văn Thanh xoay người liền đi, nàng và Cầm Thuý đánh qua nhiều lần miệng pháo, kết quả chứng minh, tất cả đều vô dụng. Chỉ có sự thật, mới có thể đả động nữ nhân này.

Ngọc Giác, ngươi nhất định sẽ không khiến ta thất vọng, đúng không?

Tam Xuyên có Đại Vận, kênh đào nối liền Tam Xuyên và Tấn Giang, ngồi thuyền một ngày, là có thể đến Tam Xuyên.

Đến Tấn Giang bất quá mới hai mươi hai tháng ba, nhưng Dung Văn Thanh không vừa lòng lắm.

Lữ trình nhàn nhã đột nhiên kết thúc, Dung Văn Thanh hoàn toàn không có biện pháp thích ứng.

So với Dung Văn Thanh uể oải ỉu xìu, Tống Trác thật vui vẻ, hắn lập tức có thể về đến nhà, nhìn thấy thân nhân xa cách gần một năm, trong lòng kích động làm hắn hận không thể tự mọc cánh bay về.

Thân là người cô đơn Dung Văn Thanh cùng Cầm Thuý vô pháp lý giải Tống Trác nóng lòng về nhà, tiến vào Tấn Giang rồi, Tống Trác liền chạy.

Đúng vậy, nhà hắn ở Tấn Giang, cho nên hắn chạy rất mau.

"Chờ ta về nhà dàn xếp xong xuôi, sẽ tới đây lo cho các ngươi! Đến lúc đó sẽ giúp các ngươi tìm một toà nhà! Yên tâm, ta nhất định tìm được một dinh thự phù hợp tâm ý các ngươi!" Tống Trác nói một đoạn, liền đem Dung Văn Thanh cùng Cầm Thuý ném ở khách điếm.

Hỗ hỗ tương khắc Cầm Thuý và Dung Văn Thanh đứng trước hai gian phòng kế bên nhau, đồng thời cấp đối phương một cái hừ lạnh thêm một cái xem thường, sau đó đóng cửa lại.

Đôi khi tác giả lồng mấy bài thơ cổ vào truyện làm editor hơi rén:(