Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng

Chương 47: Đối chọi trên công đường



Cắt đứt tiền đồ của người khác, còn là tiền đồ của đệ đệ, loại chuyện này, Dương tri phủ không có khả năng làm.

"Sổ sách Tư công sao có thể là Tư tài giam đốc tự mình viết? Dung đại nhân nghe lời ấy từ đâu?" Dương tri phủ quyết định, phải gạt bỏ Dương Kiên ra khỏi việc này.

Dung Văn Thanh sẽ bị Dương tri phủ dắt mũi sao? Đương nhiên sẽ không! Nếu Dung Văn Thanh trả lời vấn đề của Dương tri phủ, Dương tri phủ sẽ lệnh cho nàng truyền triệu người kia, cứ như vậy, tiêu điểm liền dời từ Dương Kiên sang kẻ khác.

"Dương tri phủ không biết sao? Sổ sách rất quan trọng, càng đừng nói tất cả tám bộ đều phải trình lên Bệ hạ, vì nhấn mạnh tầm quan trọng của nó, sổ sách của tám bộ từ trước đến nay đều do đích thân Tư tài giam đốc viết."

Nếu Dương tri phủ nói hắn biết, Dương Kiên nhất định phải bị kêu đến, nếu hắn nói không biết, hắn vẫn phải kêu Dương Kiên lại đây dò hỏi thực hư.

Điều lệ xác thực là được định chế như vậy, chỉ là số lượng sổ sách quá nhiều quá rườm rà, Tư tài giam đốc thân là lãnh đạo một phương, mỗi ngày vô cùng bận rộn, làm hết sổ sách của riêng Bộ Tư tài đã tính không tồi, chỗ nào còn có tinh lực đi lo chuyện các bộ khác?

Cho nên cho đến nay, đều là các bộ tự phụ trách sổ sách, đến thời điểm phải nộp, bọn họ đưa qua cho Tư tài, Tư tài kiểm tra một phen rồi trực tiếp trình lên trên.

Vị quan Tư công lúc trước bị sĩ tộc xa lánh, Văn Học có một đoạn thời gian rất dài bỏ trống vị trí này, thừa dịp này, Dương gia mới trực tiếp có cơ hội chạm vào sổ sách, tham ô rất nhiều tiền của.

Dung Văn Thanh không ngờ Dương gia to gan đến vậy, Dương Kiên đúng là một tay thần toán, những sổ sách hắn từng làm, cho dù là người tinh thông số học bậc nhất lại đây, cũng không nhất định có thể tra ra manh mối.

Nếu hắn không gặp gỡ Dung Văn Thanh, Dương gia thật sự có thể giấu trời qua biển.

Dung Văn Thanh đến từ hiện đại, sổ sách dưới dạng bảng biểu ở thời đại này, tần suất vận dụng là cổ đại không thể so sánh. Dung Văn Thanh cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng, nàng lại một lần khi dễ cổ nhân.

Sổ sách Tư công nhìn sơ qua thì không có gì không ổn, nhìn kỹ cũng khó phát hiện sơ hở, nhưng nếu xếp thành bảng biểu, kết quả ở hàng dưới cùng, thiếu hụt lớn như một cái hố đen!

Năm ngoái Văn Thành đế ban phát tận năm mươi vạn kim, hiện giờ kinh phí chỉ thừa mười vạn, bốn mươi vạn kia đi đâu rồi?

Ở cổ đại tất cả đều ghi chép bằng chữ viết không nhìn ra cái gì, chỉ cảm thấy khá lộn xộn, nhưng chỉ cần có thể đối chiếu với số tiền, đa phần mọi người sẽ không nhận ra sự kỳ quặc.

Sau khi Dung Văn Thanh chuyển đổi nội dung sang dạng sơ đồ cột, liền cười ha hả.

Xem từ tổng lượng, trong bốn mươi vạn kim kia, có mười lăm vạn được dùng cho các kiến trúc thủy lợi ở Tấn Giang, tu sửa hải cảng, Dung Văn Thanh cho rằng, trong một nửa số này, ít nhất có một nửa là dùng thật.

Còn có mười lăm vạn, dùng cho việc sửa chữa nhà dân.

Nhìn đến nơi này, Dung Văn Thanh liền nhịn không nổi.

Cớ sao nàng không biết gạch xanh Tấn Giang quý báu đến mức này? Từng lát từng lát tính xuống dưới, những phí dụng dân cư đó, đều mau chạm ngưỡng một kim mười lát! Một kim là bao nhiêu tiền? Dựa theo giá gạo, đổi thành dòng tiền hiện đại của Dung Văn Thanh, đại khái là một vạn tệ.

Đương nhiên, thời xưa bởi vì không đủ lực lượng, gạo quý hơn không ít, nhưng giảng từ sức mua hiện kim, ít nhất cũng tương đương tám ngàn đồng bạc*.

*xấp xỉ 29 triệu VNĐ, tính theo tỷ giá hiện tại

Tám ngàn đồng mua mười lát gạch, cái này không phải đang đùa nàng đi!

Dương tri phủ bị Dung Văn Thanh làm cho nghẹn họng, "Thì ra là thế! Nếu không phải Dung đại nhân nói, bổn quan còn không biết. Bổn quan thuộc Lại Bộ*, phía trước vẫn luôn không biết việc này, thật sự thất trách ha ha ha."

*một trong những ban bộ ngành của nhà nước trung ương tập quyền ngày xưa, chuyên xử sự trị dân, trông coi việc bổ dụng, thuyên chuyển hoặc cách chức các quan lại

Dương tri phủ giả lả cười vài tiếng, phát hiện Dung Văn Thanh và Lưu Tử Nhiên mặt không biểu tình nhìn mình, chỉ có thể khôi phục trạng thái nghiêm túc.

"Sổ sách Tư công rốt cuộc đã trình lên Bệ hạ, Dung đại nhân còn có nghi ngờ gì? Các vị Tư tài ở hoàng đô đều không nhìn ra, Dung đại nhân là cảm thấy không đúng chỗ nào?"

Dương tri phủ kiệt lực dời đề tài từ Dương Kiên ra xa, hắn không thể để Dung Văn Thanh cắn lấy Dương Kiên được.

Dung Văn Thanh xem Dương tri phủ thái độ ngoan cường, quyết định ra đòn sát thủ. "Đại nhân, chỗ ta có một phần tấu chương."

Nói xong, Dung Văn Thanh từ trong lòng móc ra một quyển tấu chương rỗng, bìa vàng.

Dương tri phủ nheo mắt, tấu chương bìa vàng như vậy, là thẳng tới thiên thính, nói cách khác, sẽ trực tiếp tới tay Hoàng đế, Tể tướng cũng được, Chủ lệnh tám bộ cũng thế, không ai có thể chạm vào quyển tấu chương này, ai chạm vào, người đó sẽ mang tội phản quốc!

"Dung đại nhân đây là có ý gì?" Dương tri phủ khẩn trương trong lòng, nhìn qua thì không hề sơ hở, hoàn toàn là bộ dáng nghi hoặc khó hiểu.

Dung Văn Thanh nhướng mày, nàng liền thích dáng vẻ đối phương xem nàng khó chịu, lại không có biện pháp đối phó. "Nếu Dương Kiên đại nhân không thể giải thích nghi hoặc cho hạ quan, vậy thì hạ quan sẽ trực tiếp gạ hỏi hoàng đô Tư tài Chủ lệnh đại nhân."

"Hà cớ gì Dung đại nhân lại sốt ruột như thế! Bất quá chỉ là một bút nợ cũ năm xưa, cần gì phiền toái Chủ lệnh đại nhân."

"Không có biện pháp, con người của hạ quan luôn là tràn đầy hiếu kỳ, nghi hoặc nếu như không được giải đáp, sẽ không buồn ăn buồn uống." Dung Văn Thanh ném tấu chương lên bàn, "Đại nhân, ta cũng cảm thấy làm phiền Chủ lệnh đại nhân không tốt, không biết Dương Kiên đại nhân có thể giải thích nghi hoặc cho ta hay không?"

Gân xanh trên tay Dương tri phủ nổi lên, hắn chỉ cảm thấy vùng trán giật giật, trong lòng lửa giận lan tràn.

Đã bao nhiêu năm, bao nhiêu năm qua không có ai dám làm càn uy hiếp hắn như vậy!

Hắn muốn trách cứ Dung Văn Thanh, cũng muốn trực tiếp ngầm hạ độc thủ, khiến cho Dung Văn Thanh chịu chung số phận với vị quan Tư công trước kia, bị biếm đến biên quan.

Nhưng hắn biết rõ, những ý tưởng này, một cái hắn cũng không thực hiện được.

Dung Văn Thanh như một đầu sói đói, nàng ở một bên nóng lòng muốn thử, bất luận chỉ cần hắn làm ra hành động nào mà để lộ sơ hở, bị nàng bắt được, nàng sẽ nhảy dựng lên, ngoạm mất một miếng thịt trên người hắn.

Vì kế hoạch đang triển khai, hắn chỉ đành nhẫn nại, hy sinh tiền đồ của thân đệ, tới ngăn cản Dung Văn Thanh, tỏa tỏa khí thế của nàng.

Chỉ vì chèn ép nha đầu này, hắn phải hy sinh tương lai của Dương Kiên, nghĩ đến đây, Dương tri phủ liền một trận đau lòng.

"Đi mời Dương Kiên lại đây." Đau lòng cũng không còn cách nào, Hoàng đế giao cho Dung Văn Thanh tấu chương quan trọng như vậy, nói rõ hắn đứng về phía Dung Văn Thanh.

Sĩ tộc có thể khiến cho Hoàng đế nhượng bộ, nhưng tiền đề là, Hoàng đế chính mình nguyện ý! Một khi Hoàng đế không muốn, hắn thân là kẻ đứng đầu Mục triều, ai có thể chống cự?

Sĩ tộc huy hoàng, rốt cuộc vẫn là Mục gia trao cho.

Dương tri phủ cảm giác được một trận nguy cơ, ngón tay không tự giác gõ nhẹ mặt bàn, Hoàng đế sắp xuống tay với sĩ tộc bọn họ rồi sao?

Cáo mượn oai hùm cảm giác không tồi a. Dung Văn Thanh tâm tình rất tốt uống trà, vẫn là Mục Hồng Giác cấp lực, nếu không phải nàng ấy cầu Hoàng đế cho Dung Văn Thanh một quyển tấu chương vàng, Dung Văn Thanh không biết còn phải cùng tên cáo già Dương tri phủ này đánh trận chiến nước bọt* đến bao lâu.

*nguyên văn "thủy khẩu chiến"

Dương Kiên là một đại thúc trên dưới bốn mươi, chỉ kém Dương tri phủ ba tuổi, nghe đồn cảm tình giữa hai người rất tốt.

"Bái kiến Tri phủ đại nhân." Dương Kiên nhìn đến Dung Văn Thanh, liền hướng Dương tri phủ hành lễ. Có thể thấy được, hắn ngày thường cũng không hành lễ với Dương tri phủ.

"Đại Sơn, đệ tới rồi." Dương tri phủ và Dương Kiên đối diện trong chớp mắt, Dương Kiên ngay lập tức minh bạch, đã xảy ra chuyện. "Vị này chính là Tư tài giam đốc mới tới, Dung Văn Thanh Dung đại nhân."

"Dương Kiên đại nhân, hạnh ngộ." Dung Văn Thanh đứng dậy, thi một lễ ngang hàng với Dương Kiên.

Dương Kiên còn lớn hơn cha Dung Văn Thanh, nhưng đó đã làm sao? Chức quan của hắn bằng với Dung Văn Thanh, Dung Văn Thanh hành lễ ngang hàng đã là để mắt hắn. Cho dù Dung Văn Thanh không hành lễ, cũng không ai có thể nói gì.

"Dung đại nhân hạnh ngộ." Dương Kiên nhìn qua rất bình tĩnh, từ trên mặt hắn không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, gia hỏa này y như ca ca của hắn, rất giỏi che giấu. "Không biết lần này kêu ta đến, là có chuyện gì?"

Dương tri phủ há mồm vừa muốn nói chuyện, Dung Văn Thanh trực tiếp cướp lời: "Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là sáng nay bổn quan xem xét sổ sách Tư công năm trước, phát hiện trong đó có mấy chỗ hơi mơ hồ, cho nên muốn hỏi Dương Kiên đại nhân một chút."

"Ồ? Dung đại nhân rất am hiểu toán thuật?" Dương Kiên không hỏi là vấn đề gì, mà trực tiếp hỏi Dung Văn Thanh có am hiểu toán thuật hay không, ngụ ý, là hắn khinh thường Dung Văn Thanh.

Toán thuật tuy rằng cũng là một trong sáu món quân tử lục nghệ, nhưng khá tối nghĩa và khó hiểu, liền thi cũng sẽ không thi, ít nhiều bị đa số người đọc sách bỏ qua, tuổi trẻ văn nhân có thành tựu toán thuật, thiếu lại càng thiếu.

Dương Kiên có thể nhận được lời khen ngợi của Thu Dương quốc sư, có thể nghĩ toán thuật nhất đạo của hắn siêu quần cỡ nào.

"Bất tài, đối với toán thuật chi đạo có chút nghiên cứu." Dung Văn Thanh cười cười, tỏ vẻ ba ba không cùng ngươi so đo. "Sổ sách Tư công có viết, tháng sáu năm ngoái Văn Học Thành xảy ra lũ lụt, ngân sách chi ra mười lăm vạn kim cho việc xây dựng phòng ốc giúp cư dân gặp tai họa. Trong mười lăm vạn kim này có một vạn kim là dùng để mua vôi, và để phòng ẩm, đúng không?"

"Đúng." Dương Kiên gật đầu, không phủ nhận điều này.

"Nói cách khác, dư lại mười bốn vạn đều hoa hết vào việc tu sửa phòng ốc?" Dung Văn Thanh cúi đầu cười trào phúng, "Trong báo cáo Tư văn, năm ngoái khi Văn Học Thành xảy ra lũ lụt, không có phòng ốc nào bị hư hao cả! Giá vôi rất rẻ, một vạn kim vôi, cho dù Văn Thành gia gia hộ hộ đều dùng tới, cũng căn bản dùng không hết!" Dung Văn Thanh từ trong tay Lưu Tử Nhiên lấy ra một quyển sổ khác, trực tiếp lật đến một trang. "Ta có thể hỏi Dương đại nhân, một vạn kim vôi còn thừa đang ở đâu không? Còn có, tu sửa mười bốn vạn kim, dùng ở nhà ai? Ngươi ghi trong sổ sách, mua gạch xanh tiêu phí mười vạn, thuê nhân lực tiêu phí hai vạn, dư lại hai vạn dùng để mua gia cụ. Mười vạn kim gạch xanh, cơ hồ có thể trùng kiến hoàng đô! Hai vạn kim nhân lực có thể thuê gần bốn mươi vạn người! Văn Học toàn thành bá tánh, đều bị ngươi mướn tới sửa nhà sao!"

Đồng tử Dương Kiên một trận co chặt, nhìn sổ sách giấy trắng mực đen, hắn nhất thời không lời gì để nói. "Dung đại nhân......"

"Còn có mười lăm vạn dùng cho tu sửa thủy lợi. Văn Học không có mô hình thủy lợi cỡ lớn, đây là điều mọi người đều biết. Năm đó xây năm bến cảng còn không dùng hết mười lăm vạn! Dương đại nhân đây là lại xây thêm năm bến cảng hay sao?"

Mồ hôi lạnh từ thái dương Dương Kiên và Dương tri phủ đồng thời rơi xuống, trình độ toán thuật của Dung Văn Thanh, há chỉ là có chút nghiên cứu! Vì cái gì nàng có thể từ mớ dữ liệu hỗn loạn, tìm được các con số tỉ mỉ vững vàng như vậy!

Mình thật sự rất bận O~O xin lỗi cả nhà ☹