Thiên Đạo Sủng Nhi Khai Hắc Điếm

Chương 1: Thế Giới 1: VƯƠNG GIA NGẠO CỐT (1)



Editor_79

Phiến rừng lạnh băng mà tĩnh mịch.

Trong bóng đêm duỗi tay không thấy năm ngón, một thân y phục dính đầy máu kiên định chạy nhanh về phía trước. Ánh mắt hắn loé lên tràn đầy cừu hận cùng thống khổ, chính hắn cũng không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu. Hay là màn đêm trước mắt khi nào mới kết thúc?

Toàn thân hắn đều là máu tươi thuộc về những thị vệ thề sống chết để bảo hộ hắn chu toàn. Những thị vệ đó, thi thể đã sớm trở nên lạnh băng tại nơi rừng cây âm trầm này, thậm chí sẽ bị dã thú gặm cắn, thi cốt vô tồn. Tưởng tượng đến đây, cừu hận trong đôi mắt hắn càng sâu.

Bên tai lại văng vẳng tiếng gào thét của những thị vệ trung thành: "Điện hạ, đi mau, chạy đến Thanh Sơn!"

Sau đó, là máu tươi nóng cháy phun lên người hắn, lên cả khuôn mặt hắn.

Thanh Sơn, Thanh Sơn......

Hắn nào còn có Thanh Sơn?

Hắn còn có hi vọng sao? Lẻ loi một mình hắn, còn có thể đông sơn tái khởi sao?

Nơi xa truyền đến một trận thanh âm hỗn loạn.

Hắn hơi hơi quay đầu, liền nhìn thấy những đốm lửa đang nhanh chóng di động. Những người còn đang truy kích, mang theo những cây đuốc chiếu sáng cả một khoảng trời. Quay lại phía trước, là đối lập một mảnh hắc ám, bóng tối phảng phất có thể cắn nuốt người.

Hắn không hề do dự, tiếp tục nhanh chóng chạy tiếp. Mạng này, đã không phải chỉ thuộc về mình hắn. Sao có thể cô phụ kỳ vọng của nhiều người như vậy?

Những ba ngày ba đêm chạy trốn trong mệt mỏi, hắn giờ đã là nỏ mạnh hết đà. Tốc độ càng ngày càng chậm, phía sau những cây đuốc cách hắn càng ngày càng gần.

"Ở phía trước!"

"Mau đuổi theo!"

"Bắt được người sẽ nhận một vạn lượng vàng!"

Tiếng từ phía sau truyền đến, tràn đầy hưng phấn cùng tham lam.

Càng ngày càng gần...

Nhưng mà hắn như cũ không có từ bỏ, cứ việc chạy nghiêng ngả lảo đảo, tiếp tục tiến đến phía trước.

Bỗng nhiên, trong tầm mắt hắn xuất hiện một chiếc đèn.

Đèn lồng minh hoàng sắc*, rõ ràng xuất hiện trước mắt hắn. Trong màn đêm, không có lay động, không bị thổi tắt, cứ vậy liền lẳng lặng treo ở trong rừng.

*Đèn lồng chiếu ánh sáng màu vàng

Hắn bình tĩnh nhìn chiếc đèn lồng kia, theo bản năng hướng tới chỗ ánh sáng mà chạy.

Đèn lồng này tuyệt đối không phải là bẫy rập, hắn cũng không biết vì cái gì chính mình lại chắc chắn như vậy.

Ngay lúc hắn đem hết toàn lực chạy đến gần chỗ đèn lồng thì tiếng bước chân của đám người đuổi giết cũng đang ép tới ngày một gần hơn.

Chờ đến khi hắn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, cả người đều ngây ngẩn.

Đây là lầu cao ba tầng, sơn son điêu lương dưới ánh sáng ôn hòa lại càng thêm hoa lệ, hình thức cực kỳ khảo cứu, loại hình thức quý tộc nhất đẳng này, hẳn là không nên xuất hiện ở núi rừng.

Ngẩng đầu lên có thể thấy chiếc đèn lồng kia, treo ở nơi trên cùng của tầng cao nhất, đến gần mới có thể thấy rõ đó là đèn lưu ly long phượng phá lệ trong sáng. Hai bên hàng biển hiệu treo hai chiếc đèn lồng, chiếu rõ từng chữ trên đó.

" Vạn Vật Giai Hữu* "

*Vạn vật đều có

Không biết vì cái gì mà hắn liếc mắt một cái liền cảm thấy đây là một cửa tiệm lớn làm bằng vàng nguyên chất lấp lánh sáng lên! Chuyện này... nơi đây không có khả năng là thật sự làm bằng vàng chứ?

Cửa hàng? Ở nơi núi rừng không có người sinh sống, vậy mà có người ở chỗ này mở tiệm? Hơn nữa tên cửa tiệm thế nhưng đặt là Vạn Vật Giai Hữu. Cái gì đều có sao? Khẩu khí cũng thật lớn.

Chờ hắn lại nhìn rõ ràng câu đối trên cửa liền càng kinh ngạc, còn có một lời khó nói hết.

Vế trái: Có thể ghi nợ, không lừa già dối trẻ.

Vế phải: Kịp thời trả nợ, nếu không xem ta đánh chết ngươi.

Hoành phi*: Không phải hắc điếm

*Loại bảng treo ngang trước cửa tiệm

Này, này còn không phải hắc điếm sao? Còn có, câu đối này lại hoàn toàn không có đối xứng.

Tuy rằng hiện tại không phải thời điểm phun tào*, nhưng trong đầu hắn vẫn là không nhịn xuống được mà nghĩ như vậy.

*Chửi thề

____

- 🌟-