Thiên Đạo Sủng Nhi Khai Hắc Điếm

Chương 6: Vương gia ngạo cốt (6)



Editor_79

Đợi Thiên Miểu lên lầu, Động Tiêu chạy tới bên Không Hầu, ngồi xổm nhìn Không Hầu sửa chữa khung cửa, vừa nhìn vừa cảm thán: “Ai nha, rốt cuộc cũng sửa được cửa rồi, về sau mở sẽ không kêu kẽo kẹt, không khí kia quả thực quá rùng rợn, người khác không biết còn tưởng rằng chúng ta mở hắc điếm.”

Không Hầu nhìn câu đối không đối xứng trước cửa, cùng với kim quang lấp lánh, trừng mắt, kỳ thật người khác nhìn đến câu đối kia cũng đã cảm thấy bọn họ mở hắc điếm rồi. Còn cửa hàng làm bằng vàng? Khẳng định sẽ nghĩ là giả. Trên thực tế, đó thật sự là vàng. Cũng chỉ có lão bản mới có thể hành xử khác người như vậy.

“Chẳng qua lần này là tương đối nhẹ nhàng nha. Lần này vừa vặn tâm nguyện khách nhân vẫn chưa thành, kỳ lân đã đi theo giúp. Lão bản có thể nghỉ ngơi một chút, chúng ta cũng có thể tìm những người ở hậu viện đánh mạt chược.” Không Hầu gõ xuống cái đinh cuối cùng nói.

“Được, ta đem đồ ăn mang lên cho lão bản trước rồi đi hậu viện tìm ngươi.” Động Tiêu đứng dậy đi phòng bếp, tranh thủ làm chút điểm tâm, muốn nhân lúc còn nóng thì chạy nhanh bưng lên cho lão bản.

“Từ từ, ta đi pha trà đã, để ngươi bưng hết lên.” Không Hầu cũng đứng dậy chạy về phòng bếp.

Sở trường nấu ăn của bọn họ không giống nhau, vì là công việc ngày thường nên đều hao hết tâm tư nghiên cứu các loại đồ ăn thức uống. Ai bảo lão bản bọn họ thích đồ ăn ngon chứ.

……

Đức Thân Vương ngồi ở trên long ỷ nhìn thần tử quỳ xuống, trong lòng trăm nghìn mối cảm xúc ngổn ngang. Hơn mười ngày trước, hắn lẻ loi một mình, sa cơ lỡ bước, mà hiện tại... càn khôn xoay chuyển. Thái quý phi cùng Bát hoàng tử giả truyền thánh chỉ đã bị nhốt vào thiên lao chờ xử trí.

Nhớ tới cảnh tượng lúc đó. Vào ngày tiên đế băng hà, nữ nhân phong quang vô hạn nửa đời người được tiên đế sủng ái nhất- Thái quý phi- đã điên cuồng gào thét:

“Không, không có khả năng! Ngôi vị hoàng đế là của con ta, chỉ có con ta mới có thể làm hoàng đế.” Thái quý phi trước nay luôn ung dung hoa quý, lúc ấy dáng vẻ có phần dữ tợn, không còn tôn quý như trong dĩ vãng.

Đối với việc bị đưa tới thiên lao, Bát hoàng tử nhận mệnh, nhìn mẫu phi hắn chật vật bất kham, nhịn không được điên cuồng cười to rống giận lên:

“Ta đã sớm nói, người kia đối với ngươi chỉ có sủng, căn bản là không nghĩ tới truyền ngôi vị hoàng đế cho ta. Ngươi không nghe, ngươi còn muốn đi tranh. Thứ không thuộc về chúng ta thì cũng vĩnh viễn sẽ không thuộc về chúng ta.”

Nếu hắn không tin vào lời mẫu phi, hắn hiện tại không phải là một Vương gia sao?

Bát hoàng tử lúc này thật sự rất hối hận. Phụ hoàng thật sự yêu thương hắn, cũng nghĩ được đường lui cho hắn và mẫu phi. Hắn sẽ được vị tân đế phong làm thân vương, được đưa mẫu phi về vương phủ phụng dưỡng, an hưởng tuổi già. Chính là mẫu phi không thỏa mãn, sau khi phụ hoàng tạ thế, nhân lúc Đức Thân Vương bên ngoài đi tuần tra, trộm ngọc tỷ, giả truyền thánh chỉ truy nã Đức Thân Vương bất luận sống chết, tội danh phản quốc cấu kết giặc ngoài.

Hiện tại trở thành tù nhân, là hắn đáng đời.

Nếu phụ hoàng dưới suối vàng biết được, có phải sẽ rất đau lòng, đối với hắn rất thất vọng hay không?

“Hoàng huynh, thực xin lỗi……” Đây là câu nói cuối cùng của Bát hoàng tử với Đức Thân Vương.

Nhưng hắn cũng không nhận được hồi đáp.

Hắn biết, có một số việc biết sai rồi, nhưng không có nghĩa nhất định sẽ được thông cảm. Đêm đó, Bát hoàng tử trong ngục không tiếng động tự sát. Thái quý phi vốn đang bình tĩnh, nghe được tin tức này liền phát điên.

Nữ nhân này dã tâm bừng bừng, tham luyến quyền thế là thật, nhưng yêu thương hài tử của mình, cũng là thật. Thế cục nay đã không thể cứu vãn, vướng bận cùng hy vọng duy nhất cũng mất đi, tự nhiên không chịu nổi đả kích này. Lại càng không muốn tiếp thu sự thật tàn khốc kia.

____

- 🌟-