Thiên Di - Trang Rose

Chương 1: Mèo hoang



- Kìa chú rể phải ôm lấy vai cô dâu chứ.. vậy.. được rồi.. cười lên, tươi lên một tí nào.

Anh thợ chụp ảnh hơi nhíu mày khi bức hình không được ưng ý, miệng lẩm bẩm "ngày cưới mà cái mặt như đưa đám, trần đời thấy một".

Thiên Di cố gượng cười, đóng vai một cô dâu đang tràn ngập hạnh phúc. Bên tai cô người chúc tụng, kẻ xì xào bàn tán. Cô vẫn cười.

- Hôn đi, hôn đi. Chú rể hôn cô dâu đi.

Có tiếng lao xao phía dưới hội trường khiến Quang Kha lúng túng còn cô thì ngại ngùng. Ngại không hẳn vì e thẹn trước đông người mà vì sợ bị từ chối.

Tiếng reo hò khích lệ vẫn vang lên, bỗng Quang Kha cầm lấy tay cô lôi lại.. Một nụ hôn như gió thoảng lướt qua trán hờ hững đến nỗi bản thân cô còn nghi ngờ độ chân thật của nó. Trong phút chốc cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, VÔ HỒN là câu trả lời chính xác nhất cho thái độ của anh ta lúc này.

"Cười lên", cô tự nhắc nhở mình rồi lại cười thật tươi. Hôm nay là đám cưới con trai của chủ tịch một tập đoàn có tiếng, trụ sở chính nằm ở Mỹ, các công ty con như vòi bạch tuộc vươn khắp thế giới. Vì vậy buổi tiệc hôm nay là sự kiện tầm cỡ, cô luôn phải giữ thần thái tốt nhất dù người ta có đang xì xào chuyện cô là Lọ Lem bỗng chốc trở thành Thiên Nga.

* * *

- Lấy tôi cô sẽ chỉ có tiền, rất nhiều tiền ngoài ra đừng hòng mơ tưởng gì.

Quang Kha cười khẩy rồi giật mạnh chiếc cravat ở cổ ném xuống đất. Thiên Di hiểu cả ngày hôm nay anh ta đã rất khó thở với chiếc cavat ấy, chắc hẳn cảm giác ngột ngạt giống như việc phải gắn cuộc đời anh ta với cô vậy. Thiên Di không nói gì, nhẹ nhàng nhặt chiếc cravat lên toan bước đi. Dường như chưa hả hê anh ta tiếp tục:

- Tôi nói cho cô biết cả đời này tôi chỉ yêu mình Lệ Anh. Không ai có thể thay thế cô ấy đâu.

Nói xong Quang Kha hầm hầm đi ra. Cô không nhìn nhưng biết điều đó nhờ tiếng đóng cửa rất mạnh, mạnh đến nỗi cảm giác căn phòng như rung lên. Trái tim cô cũng đang rung lên. Cô vò chiếc cravat trên tay rồi nằm vật ra chiếc giường tân hôn sang trọng, bóng và cánh hoa hồng tung toé lên dù thân hình cô tương đối nhẹ nhõm. Mắt nhìn lên trần nhà nơi có mấy quả bóng bay được bơm khí và thả lơ lửng. Cô ước mình được như những trái bóng kia, bay tự do và có thể vỡ tung nếu muốn. Khoé mũi cay cay, cô nhắm chặt đôi mắt để ngăn dòng nước đang chực chờ chảy xuống, giọng nói của ba văng vẳng bên tai:

- Thiên Di, đây là Quang Kha. Anh ấy là con trai chú Quang Lâm vẫn đến nhà mình chơi đấy. Con đến làm quen đi nào.

Khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng, khiến cô bé chưa đầy 4 tuổi mới nhìn đã có cảm tình ngay. Cô chạy lại cầm cánh tay cậu bé giật giật nhưng bị hất mạnh.

- Tránh ra, phiền phức..

* * *

Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Thiên Di bật dậy chỉn chu lại vẻ bề ngoài đài các trước khi cất giọng chậm dãi:

- Mời vào.

Chị giúp việc nhanh nhẹn mở cửa cầm theo một hộp quà to, lễ phép nói:

- Thưa cô, có người gửi quà đến.

- Tất cả quà cáp tôi tưởng để ở phòng lưu niệm?

- Thưa cô, người đem đến nói phải giao tận tay cô.

Thiên Di gật đầu nhẹ để người làm đặt hộp quà xuống rồi lui ra ngoài.

- Khoan đã..

Chị giúp việc đang định đi ra nghe vậy vội quay lại hỏi:

- Vâng, cô có gì sai bảo ạ?

- Mở hộp quà đó ra giúp tôi!

Chị giúp việc sau hồi ngạc nhiên liền đến gần hộp quà to bất thường. Nhẹ nhàng mở lớp băng dính bên ngoài như thể nếu mạnh tay đồ bên trong có thể bằng kính sẽ vỡ. Nắp hộp bật ra. Nhìn khuôn mặt biến sắc thoáng đôi chút hoảng sợ của chị ta cô biết món quà đó không có giá trị vật chất nhưng "giá trị tinh thần" lại rất lớn. Cô không cần xem, bình thản:

- Thấy không dùng được thì đem ra.

Chị giúp việc lắp bắp:

- Dạ, con Mèo..

Thiên Di lại gật đầu tỏ ý đã hiểu, chị giúp việc ái ngại làm theo.

Trút bỏ bộ váy nặng nề, Thiên Di ngắm mình trong gương. Cơ thể nuột nà, khuôn mặt búp sen, đôi môi mọng với chiếc cằm chẻ xinh xinh duy chỉ đôi mắt là u uất thiếu sức sống.

* * *

Mười sáu năm trước..

- Thiên Di ngoan đừng khóc, về đó có anh Quang Kha con sẽ không buồn đâu.

- Nhưng anh Quang Kha ghét con, không thích chơi với con đâu.

- Thiên Di, từ giờ cho đến hết cuộc đời con sẽ sống cùng gia đình bác Quang Lâm, sống cùng Quang Kha. Ở đó con sẽ được sung sướng hơn.

Thiên Di níu chặt lấy áo ba khi ông mở cửa xe rồi dắt cô vào một ngôi nhà xa lạ. Lúc ấy cô mới gần 4 tuổi. Cô nhớ như in lời ba cô nói với người bạn thân thiết:

- Quang Lâm, nhờ anh giúp đỡ, cảm ơn anh nhiều lắm!

Ba cô đưa tay lau nước mắt trong khi bác Quang Lâm vỗ vai ông động viên:

- Yên tâm nuôi dạy mấy đứa lớn, còn Thiên Di hãy tin vào tôi.

* * *

Thiên Di lăn lộn gào khóc khi chiếc xe của ba khuất dần. Ông Quang Lâm giữ chặt lấy cô để mặc cô giẫy giụa trong bất lực. Sau đó ông bế Thiên Di lên thơm vào má cô rồi nựng:

- Con gái, ta sẽ thay ba con chăm sóc cho con. Có ta ở đây con đừng sợ.

* * *

- Mày bị bỏ rơi rồi.

Khi Thiên Di đang lủi thủi trong phòng thì Quang Kha bước vào và ném cho cô bé những lời lạnh lùng đó.

- Không đúng, anh bị điên à?

- Có mày điên ấy, đúng là không biết gì. Nhà mày nghèo kiết xác, bố mẹ mày bỏ mày để nuôi các anh chị mày thôi.

Thiên Di lao đến đẩy mạnh Quang Kha xuống đất. Vừa lúc ấy:

- Con bé kia mày làm gì con tao thế hả? Đúng là con nhà vô học.

Mẹ Quang Kha lao vào đỡ con trai dậy rồi ra sức xuýt xoa nựng nịu:

Thiên Di nhớ bố mẹ, nhớ nhà, tủi thân, bất lực..

Tối hôm đó, Thiên Di khát nước mà không biết lấy ở đâu. Cô bé đi tìm thì bỗng nghe có tiếng phát ra từ một căn phòng:

- Sao anh lại đưa nó về đây? Nhà này không phải chỗ chứa và không phải ai cũng chứa.

Có tiếng đập bàn khá mạnh, tiếng ông Quang Lâm dõng dạc:

- Chuyện này không phải bàn nữa, anh ấy gặp khó khăn tôi là bạn bè phải giúp đỡ. Nó chỉ là đứa trẻ đáng thương cô tuyệt đối không được dằn hắt con bé.

Bà Lâm Oanh có vẻ rất bực bội, Thiên Di thấy bà ta gào lên:

- Bạn bè gì, cái gia đình nát bươm ấy bao năm qua nếu không nhờ anh dang tay cứu giúp thì chả chết đói lâu rồi. Bố cờ bạc, mẹ bỏ đi theo trai. Con cái của họ cũng chả ra cái gì đâu.

- Cô im đi, tôi với anh Thiên Tường là bạn chí cốt. Chuyện của Quang Kha và Thiên Di cũng đã được định sẵn từ lúc chúng còn trong bụng. Cũng vì vậy nên tôi muốn con bé không phải chịu thiệt thòi..

Bà Lâm Oanh chưa kịp nghe ông Quang Lâm nói hết câu đã tuyên bố:

- Không bao giờ có chuyện tôi đồng ý cho con tôi lấy con Mèo Hoang đấy. Quang Kha sẽ đi du học, nó sẽ đi theo con đường tôi chọn sẵn cho nó.

* * *

Thiên Di đang thiêm thiếp thì có tiếng mở cửa rất mạnh khiến cô giật mình mở choàng mắt. Giọng Quang Kha lè nhè cùng với hơi rượu nồng nặc, Thiên Di không cần nhìn cũng cảm nhận được bối cảnh đang diễn ra nên cô vẫn nằm im nhắm mắt coi như không biết gì:

- Tôi biết cô vẫn thức, chắc hẳn cô đang rất hả hê vì là người chiến thắng. Tôi thậm chí đã van xin cô đừng lấy tôi vậy mà cô vẫn cố tình. Dốt cuộc thì là vì điều gì hả?

Thiên Di không nói gì, Quang Kha lồng lộn lên, anh gạt phăng tất cả những thứ có trên bàn trang điểm của Thiên Di rồi lại tiếp tục:

- Từ bé cô đã ám tôi rồi, đúng là từ khi đi du học về tôi không ghét cô nữa nhưng cô thừa biết tôi không yêu cô. Cô cũng không yêu tôi, cô có quyền từ chối thậm chí trốn chạy. Tại sao cô lại cứ phải là lấy tôi? Cô vì gia sản nhà tôi phải không? Là cô, nếu không vì cô tôi và Lệ Anh đã không bị chia cắt.

Thiên Di cảm nhận rõ sự đau đớn trong từng câu nói của Quang Kha. Cô vẫn nằm im, nước mắt nuốt vào trong. Đêm tân hôn của cô là đêm đáng nhớ!