Thiên Di - Trang Rose

Chương 15: Nhớ..



Do công việc bận rộn ông Quang Lâm đưa Tuệ Lâm quay về Mỹ sớm hơn dự định. Ngày đi ông không cho Thiên Di đi tiễn dù cô tha thiết.

Căn nhà lại trở về với sự yên tĩnh vốn có. Hơn bao giờ hết Thiên Di lại yêu thích sự yên tĩnh này. Trời thu mát mẻ, cô nhẹ bước ra vườn và thấy mình nhớ John da diết. Hình ảnh anh tràn ngập khu vườn và cả trong trái tim cô. "John, anh đúng là lì lợm mà. Chết rồi cũng không định buông tha cho tôi sao?" - Thiên Di tự nhủ, sống mũi lại bắt đầu cay cay.

- Có gió đấy em phải khoác thêm áo chứ!

Quang Kha đến gần Thiên Di từ lúc nào, vừa nói anh vừa khoác lên cô chiếc áo. Thiên Di đưa tay đỡ lấy và kéo chiếc áo sát vào người mong tìm thấy hơi ấm nhưng không, cũng là chiếc áo vest nhưng rõ ràng áo của John hôm đó ấm hơn, lại có mùi thơm.. Thiên Di sợ hãi khi hình bóng John cứ vấn vít trong tim không sao gạt ra được. Cô quay đi che giấu đôi mắt đã hoe đỏ. Quang Kha tiến đến sát Thiên Di và ôm cô vào lòng vỗ về. Bỗng có tiếng Lệ Anh vang lên:

- Quang Kha anh được lắm, anh lúc nào cũng tìm cách tránh mặt em hóa ra là ở nhà ôm ấp cô ta.

Quang Kha có vẻ bình tĩnh, anh buông Thiên Di ra rồi nói với Lệ Anh:

- Em nói linh tinh gì vậy, anh đã nói tối sẽ gặp em nói chuyện cơ mà, sao em lại đến đây?

Thiên Di cảm thấy không cần phải tranh cãi với Lệ Anh nên cô định lánh đi nhưng không được. Lệ Anh đứng ngáng phía trước không cho Thiên Di đi, mặt cô ta vênh lên thách thức:

- Cô được lắm, quyến rũ hết người này đến người khác. Đúng là mặt dày.

Quang Kha thấy vậy liền đi đến kéo tay Thiên Di về phía mình như để che chở. Anh nói với Lệ Anh:

- Thiên Di đang mệt, em cứ về đi tối anh sẽ qua tìm em nóí chuyện.

Lệ Anh thấy hành động đó của Quang Kha thì tức điên lên, cô ta đấm mạnh vào ngực Quang Kha rồi vừa khóc lóc vừa kể lể:

- Quang Kha anh đúng là đồ tồi, anh đã từng hứa những gì với em hả? Anh nói chỉ yêu em, nói lấy cô ta vì bất đắc dĩ.. em đã tin anh, chờ đợi anh. Vậy mà giờ anh lại đối xử với em thế này sao?

Quang Kha thấy thái độ của Lệ Anh thì hơi trùng xuống, anh dịu giọng giải thích:

- Lệ Anh, cô ấy đang không được khoẻ lại không có ai ở bên..

Lệ Anh liền gào lên ngắt lời Quang Kha:

- Còn em thì khoẻ lắm hay sao? Nói cho anh biết cái thai trong bụng em mới là con anh thật còn trong bụng cô ta thì chưa chắc đâu.

- Im ngay.

Quang Kha quát lên tức giận, trong khi đó Thiên Di như không tin vào tai mình. Cô tiến lên gần Lệ Anh hỏi:

- Cô vừa nói cái gì?

Lệ Anh thấy không ngờ mọi việc lại tiến triển suôn sẻ, cô ta ra vẻ sợ hãi lùi lại một chút để gần hơn với những tảng đá cảnh phía sau.. với án mắt thách thức cô ta tiếp tục:

- Tôi nói cái thai trong bụng cô chắc gì của Quang Kha, cô cũng đi lại thân mật với cái anh chàng John kia lắm mà..

Thiên Di không kiềm chế được khi sự tôn nghiêm của mình và John bị bôi nhọ, cô giơ tay cao định giáng cho Lệ Anh một cái tát nảy lửa theo đúng tính toán của cô ta nhưng không ngờ Quang Kha vội lao tới đỡ tay cô rồi quay qua nói với Lệ Anh:

- Đủ rồi, cô mau về đi.

Kế hoạch thất bại, Lệ Anh thay đổi chiến thuật. Cô ta đến níu lấy tay Quang Kha khóc lóc ỉ ôi:

- Anh à, em xin lỗi, chỉ tại em sợ mất anh nên mới vậy. Anh sẽ không bỏ mặc mẹ con em đâu phải không?

Lời nói của Lệ Anh lập tức có tác dụng, Quang Kha thở dài không nói gì tay vẫn ôm lấy vai Thiên Di

Lệ Anh hiểu tâm lí của Quang Kha, cô ta nói tiếp:

- Anh có biết không mấy ngày qua em mệt mỏi không ăn được gì, chỉ cần gặp được anh là sẽ hết nhưng anh lại luôn tránh mặt. Anh thử hỏi chị Thiên Di xem, có phải lúc mang thai tâm trạng rất dễ kích động, hay tủí thân không?

Thiên Di ngáo ngán với vẻ thảo mai của Lệ Anh, cô rời khỏi vòng tay Quang Kha rồi nói với anh:

- Thôi anh ở đây đi em lên nhà nghỉ một lát.

Nói xong Thiên Di bỏ đi, Quang Kha định đi theo nhưng Lệ Anh đã ôm lấy cánh tay anh thủ thỉ:

- Em chóng mặt lắm, hay anh đưa em về được không?

Quang Kha không còn lí do gì để từ chối..

Thiên Di lên phòng, cô quẳng chiếc áo của Quang Kha lên ghế rồi mệt mỏi ngồi xuống giường. Chán chường cô đưa mắt nhìn khắp gian phòng và dừng lại ở chiếc giá sách. Cuốn tiểu thuyết "Con hủi" của Helena đặt ngay ngắn đập vào mắt Thiên Di. Cô nhớ ngày hôm ấy ở đài phun nước trong làng trẻ SOS John đã nói với cô rất nhiều, lời anh nói vẫn văng vẳng đâu đây:

- Valdemar không bảo vệ được Xtefchia nhưng tôi thì được. Xtefchia của tôi không những không chết mà sẽ thật hạnh phúc.

Thiên Di bật khóc, "John, đúng là anh đã bảo vệ em nhưng rồi cũng như Valdemar thôi, anh đã không ở bên bảo vệ em đến cùng. Thậm chí cái kết này còn bi đát hơn.."

Thiên Di sợ hãi khi nghĩ về tương lai trước mắt, phải làm sao cho hết chông chênh? Cô những tưởng mình mạnh mẽ nhưng không phải, là cô cố tỏ ra vậy thôi, là vì cô không có một chỗ dựa vững chắc. Cô cứ tưởng cuộc đời này chỉ cần ông Quang Lâm là đủ nhưng không phải, người thứ hai ảnh hưởng đến cuộc đời cô không phải Quang Kha mà là John. Cô yêu anh từ lúc nào mất rồi, xua đuổi anh chẳng qua chỉ là để trốn chạy mà thôi. Giờ thì đã muộn, muộn thật rồi..

* * *

Sau khi đưa Lệ Anh về Quang Kha không về nhà ngay, anh rẽ vào một quán bar dọc đường và gọi rượu.

Cầm ly rượu trên tay Quang Kha:

Nghĩ đến những lời Lệ Anh nói về cái thai của Thiên Di. Anh cố lắc đầu để xua đi những suy nghĩ thấp hèn đó nhưng nó vẫn cứ ám ảnh suốt chặng đường về. "Chuyện gì cũng đều có thể xảy ra", Quang Kha nghĩ vậy rồi ngửa cổ uống một hơi hết sạch ly rượu.

Quang Kha về đến nhà khi bóng tối đã bao phủ, căn nhà vắng lặng khiến bước chân anh rệu rã. "Mình tin Thiên Di, cô ấy không bao giờ phản bội mình. Mình là người đàn ông duy nhất của cô ấy. Đó là con của mình. Mình đúng là thằng tồi", Quang Kha nghĩ rồi rảo bước đi nhanh lên gác.

Thiên Di đã đi nghỉ, Quang Kha nhẹ nhàng đến bên cô rồi ngồi xuống, anh ngắm nhìn khuôn mặt gầy guộc vì mệt mỏi kia lòng trào lên nỗi thương xót. Quang Kha đưa tay vén mái tóc đang định xòa xuống của Thiên Di, bỗng cô thấy động liền trở mình.. Quang Kha thấy từ tay cô rơi ra chiếc khăn tay màu trắng. Ngạc nhiên anh cầm lên xem, một chữ "J" được thêu cẩn thận dưới góc khăn. "John, chính là tên anh ta". Ý nghĩ đó loé lên khiến lửa giận trong anh thổi bùng lên. Quang Kha tức giận đứng bật dậy khiến Thiên Di cũng choàng tỉnh. Cô ngơ ngác hỏi anh:

- Anh về rồi à.

Quang Kha ném cho cô một cái nhìn nảy lửa, anh giơ chiếc khăn tay lên trước mặt Thiên Di mà quát:

- Nói cho tôi biết đây là cái gì? Của ai mà đến ngủ cô cũng ôm lấy nó? Tôi nhớ rồi hôm ở làng trẻ cô cũng ôm lấy nó mà khóc.. Nó của thằng John phải không?

Thiên Di bối rối, cô nhào về phía trước toan giật lại chiếc khăn nhưng Quang Kha đã ném mạnh xuống đất - Khốn nạn, tôi không ngờ cô lại cho tôi cái sừng to thế. Tôi đã nghĩ cho chúng ta một cơ hội nhưng là tôi nhầm

Thiên Di hoảng hốt chạy vội xuống đất định lấy lại chiếc khăn. Quang Kha thấy vậy liền nhanh hơn một bước, anh lấy chân giẫm mạnh lên nó khi Thiên Di vừa kịp chạm tay. Thiên Di bật khóc, cô nói trong đứt quãng:

- Quang Kha em xin lỗi nhưng anh đừng như vậy. Em sẽ quên anh ấy, sẽ lại chỉ yêu anh như trước kia..

Quang Kha mắt vằn lên giận dữ, anh hỏi cô:

- Vậy là cô thú nhận đã yêu anh ta thật sự? Cái đó tôi đã biết và không quan tâm. Cái tôi quan tâm..

Quang Kha nhìn xuống bụng Thiên Di nhấn mạnh từng chữ:

- "Cái thai trong bụng cô có phải của tôi không"

Thiên Di sững sờ đau đớn, cô nhìn Quang Kha không nói được lời nào chỉ mặc cho những dòng nước mắt thi nhau chảy xuống. Một lúc sau cô mới thốt nên lời:

- Anh nói cái gì vậy Quang Kha? Anh tin Lệ Anh nói đúng không?

Quang Kha nhấc chân lên, Thiên Di liền vội ôm chiếc khăn vào lòng trong khi Quang Kha cười nhạt:

- Hành động của cô là bằng chứng rõ ràng nhất.

Nói xong anh bước đi, cánh cửa đóng sầm lại trước mắt Thiên Di.