Thiên Di - Trang Rose

Chương 17: Giải thoát?



Sảy thai rồi nhé!

Cô bác sĩ tên Hương thông báo với Quang Kha bằng thái độ hết sức dửng dưng. Cô ta vừa nói vừa bỏ đi ngay tay vẫn sỏ túi áo.

Quang Kha nghe như sét đánh bên tai, anh lặng đi một hồi vì đau đớn rồi lao vội vào phòng. Lệ Anh đang nằm đấy thấy Quang Kha liền ôm lấy cổ anh mà gào khóc rất thương tâm:

- Anh ơi.. con của chúng mình.. mất con rồi em sống làm sao được đây anh?

Quang Kha thấy tựa như ngàn mũi dao sắc nhọn đâm vào tim anh sau mỗi tiếng nức nở của Lệ Anh. Thương Lệ Anh và con bao nhiêu anh lại căm ghét Thiên Di bấy nhiêu. Lệ Anh thấy Quang Kha không nói gì, cô ta biết là kế hoạch của mình đã thành công. Để đóng cho trọn vai cô ta buông Quang Kha ra và với đôi mắt ngấn lệ thủ thỉ:

- Anh đừng trách chị Thiên Di, chị ấy không cố ý. Chỉ là.. con mình vắn số.

Cô ta nói đến đây rồi lại khóc nấc lên. Quang Kha thấy vậy liền thấy thương cảm vô cùng, anh vỗ về:

- Em thật rộng lượng nhưng anh không tha thứ được. Thôi em nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Anh sẽ không để em chịu ấm ức nữa đâu..

* * *

Thiên Di thấy lo lắng bồn chồn trong người, cô ngồi trên ghế mà bàn tay không ngừng vò vạt áo. Cô đã ngồi như vậy cả ngày này để mong tin tức của Lệ Anh. Bỗng có tiếng xe oto lao vào sân, sau đó là tiếng đóng cửa xe rất mạnh rồi bóng dáng liêu xiêu của Quang Kha tiến vào cửa. Thiên Di vội đứng dậy chờ đợi Quang Kha sẽ nói gì.

Quang Kha đến gần Thiên Di rồi bất ngờ vung tay tát mạnh vào mặt cô. Bị bất ngờ Thiên Di loạng choạng suýt ngã. Đưa tay xoa xoa một bên má còn hằn 5 vết ngón tay cô nhìn anh hét lên:

- Anh bị điên à?

Quang Kha lúc này mắt đã hằn lên vẻ giận dữ, anh cười khẩy rồi bảo Thiên Di bằng giọng lạnh lùng:

- Tôi điên bằng cô không hả? Cô giết con tôi rồi cô biết không?

Thiên Di run rẩy hỏi lại:

- Anh nói cái gì?

Quang Kha lúc này dường như cơn tức giận đã lên đến đỉnh, anh nắm chặt cánh tay cô rồi kéo ra phía cửa:

- Cút, cô cút khỏi đây cho tôi. Tôi không muốn thấy cô lởn vởn trước mặt nữa.

Thiên Di giằng mạnh tay Quang Kha ra mà không thể, cô khẩn thiết:

- Quang Kha anh điên à, em không cố ý mà. Hơn nữa em cũng đang mang con anh, anh không nghĩ đến nó hay sao?

Quang Kha nghe vậy liền buông tay cô ra tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Con tôi?

Sau đó anh ta cười phá lên rồi quắc mắt nói với Thiên Di:

- Cô định ăn ốc đổ vỏ phải không? Thời gian đó bỗng nhiên cô lại ngọt ngào với tôi.. thực ra là kế hoạch của cô cả thôi

Thiên Di mở to đôi mắt đẫm lệ lộ rõ sự kinh ngạc và đau đớn. Quang Kha không quan tâm điều ấy, anh tiếp tục xua đuổi:

- Việc với ba tôi sẽ giải quyết được. Tôi cho cô từ giờ đến mai đem được gì thì đem và ra khỏi nhà tôi.

Thiên Di nhìn Quang Kha cười khẩy, cô nói với anh những lời cuối cùng:

- Tôi đến đây tay không giờ đi cũng sẽ tay không. Quang Kha, tôi chỉ muốn nói với anh rằng anh sẽ phải hối hận về quyết định của mình

Quang Kha nghe cô nói hơi trùng xuống, hơi ân hận nhưng Thiên Di đã bước đi..

Thiên Di nhìn lại ngôi nhà mình đã từng gắn bó suốt bao nhiêu năm qua. Nơi đây dù cay đắng nhiều hơn ngọt bùi, dù chưa bao giờ nó là nhà cô nhưng dù sao đây vẫn là chốn đi về. Bất giác nghĩ đến ông Quang Lâm nước mắt cô trào ra:

- Ba, con xin lỗi, biết ba sẽ đau lòng nhưng con không còn cách nào khác.

Thiên Di đưa tay nắm chặt chiếc túi áo choàng, ở đó có chiếc khăn tay của John. Hành trang với cô vậy là đủ rồi.

* * *

3 tháng sau:

- Chị Thiên Di, chị xem em làm thế này được chưa?

Thiên Di đang thoăn thoắt hoàn thành nốt chiếc làn mây thì có tiếng gọi. Cô vui vẻ ngừng tay quay sang đứa bé:

- Đâu chị xem nào.

Cầm chiếc giỏ trên tay Thiên Di gật đầu khen ngợi:

- Được rồi, em giỏi lắm, học rất nhanh

Cô bé lém lỉnh:

- Đâu nhanh bằng chị. Mẹ Hiền nói chị giỏi lắm, ba tháng mà đã làm được tất cả các mẫu đan rồi í

Thiên Di cười, cô xoa đầu con bé rồi tiếp tục công việc của mình.

Từ ngày đến làng trẻ SOS này Thiên Di đã bắt tay ngay vào việc học nghề. Cô muốn kiếm được tiền để tự nuôi sống bản thân và đứa con đã gần 7 tháng trong bụng. Thiên Di thấy yêu thích công việc hiện tại chỉ có điều vẫn lo lắng khi mỗi lần xem báo đài nghe chuyện Quang Kha chơi bời.. cô thương ông Quang Lâm và thấy có lỗi khi không giúp gì được cho ông

Bỗng có tiếng dì Hiền gọi:

- Thiên Di, con có người tìm gặp đấy

Thiên Di ngạc nhiên:

- Ai vậy dì?

Vừa hỏi vậy nhưng không kịp nghe dì Hiền trả lời cô đã tò mò vội đi.

- Chú Đàm

Người đàn ông trước mặt khiến Thiên Di giật mình ngạc nhiên, cô nghẹn ngào:

- Sao chú biết con ở đây?

Ông Đàm gật đầu rồi cười trìu mến:

- Ông chủ bảo chắc chắn cô ở đây và bắt tôi phải về nước ngay gặp cô

Thiên Di rưng rưng, vậy là ông Quang Lâm đã biết mọi chuyện, chắc hẳn ông đã rất lo lắng:

- Ông chủ biết chuyện đã rất suy sụp, phải nằm phòng hồi sức cấp cứu cả tháng trời. Vừa tỉnh dậy ông bắt tôi phải đi tìm cô ngay

Thiên Di nghe vậy thì lo lắng vô cùng, cô bật khóc nức nở:

- Chú, ba con không khoẻ sao. Là lỗi của con, vì con nên ba mới thế

Ông Đàm vỗ nhẹ vai Thiên Di động viên:

- Lỗi là tại cậu Quang Kha không phải do cô. Tại lâu không liên lạc được với cô, cậu Quang Kha thì cứ quanh co nên ông chủ sinh nghi..

Ngừng một lúc ông Đàm nói tiếp:

- Ông Quang Lâm nói tôi về đón cô qua Mỹ. Ông không muốn cô ở đây cô đơn

Thiên Di xúc động nhưng cô từ chối ngay:

- Chú, nhờ chú chuyển lời cho ba con là con và cháu vẫn khoẻ. Kêu ba con đừng có lo lắng. Còn việc qua Mỹ.. con muốn sinh cháu xong rồi tính tiếp

Ông Đàm thở dài:

- Đúng là ông chủ hiểu tính cô. Ông ấy cũng nói vậy nên đã chuẩn bị sẵn phương án thứ hai cho cô

Ông Đàm vừa nói vừa rút trong túi áo ra một phong bì đặt lên bàn rồi nói:

- Đây là giấy tờ nhà và xe, cả thẻ ngân hàng nữa. Ông chủ nhờ tôi chuyển cho cô.

Thiên Di sững sờ định nói nhưng ông Đàm đã không cho cô cơ hội. Ông đứng lên rồi bảo:

- Ông chủ nói nếu cô không nhận thì tức không coi ông ấy là ba. Ông ấy sẽ rất buồn. Ông còn nói cô cứ nghĩ đây là nhà ông mua cho cháu nội ông.

Thiên Di nghe vậy thì không dám nói gì, cô khóc nấc lên vì tủi thân. Thiên Di gật đầu rồi gửi gắm ông Đàm:

- Con sẽ nhận, nhờ chú chăm sóc cho ba con.

* * *

Căn nhà ông Quang Lâm mua cho Thiên Di nhỏ nhắn nhưng xinh xắn và đầy đủ tiện nghi. Căn nhà cũng không xa làng trẻ nhiều nên cô vẫn có thể thường xuyên đến đó chơi và đan lát. Thiên Di tính sau khi sinh con cô sẽ mở một quán cafe nho nhỏ để kinh doanh..

Sáng nay ngủ dậy Thiên Di thấy trong người hơi khó chịu nhưng vì đã hứa với bọn trẻ sẽ đến nên cô vẫn gượng dậy để đi. Mệt mỏi ngồi lên sau vô-lăng Thiên Di thấy bụng mình hơi gò lên, cô chột dạ nhưng lại gạt đi vì nghĩ cái thai mới 8 tháng nên chưa thể sinh được. Lái xe chầm chậm được một đoạn cơn gò bỗng mỗi lúc một dồn dập. Thiên Di hốt hoảng, cô định lái xe thẳng đến bệnh viện nhưng không được. Chiếc xe loạng choạng rồi đâm vào lề đường, Thiên Di càng thêm cuống quýt, cô bấm còi inh ỏi để gây sự chú ý của người đi đường

Bỗng có tiếng gõ nhẹ vào cửa xe, Thiên Di vội mở chốt, một người phụ nữ còn trẻ và đẹp ló vào lo lắng hỏi:

- Này cô, có chuyện gì xảy ra phải không?

Thiên Di lúc này đã rất đau và cảm nhận em bé đã sắp chào đời. Cô cuống quýt cầu xin:

- Chị ơi hình như em sắp sinh sồi, chị cứu mẹ con em với. Em sợ lắm

Người phụ nữ kia có vẻ rất bình tĩnh. Sau khi động viên Thiên Di bình tĩnh cô rút điện thoại gọi cho xe cấp cứu..

- Chị ơi, em cảm thấy em bé đang sắp ra rồi.

Thiên Di hoảng hốt kêu lên. Thiện Tần (tên người phụ nữ) vội trèo lên xe, cô kiểm tra và thấy cần phải sẵn sàng cho sự chào đời của đứa bé ngay trên xe. Thiện Tần nắm chặt tay Thiên Di động viên:

- Em gái, đúng là em bé sắp ra đời rồi. Chị cũng là bác sĩ vì thế em hãy tin chị. Thở thật đều cho bình tĩnh đi nào.. đúng rồi như vậy. Giờ khi chị bảo thì em lấy hơi và rặn nhé..

Nhờ sự giúp đỡ của Thiện Tần nên khi nghe tiếng còi xe cấp cứu rú vang cũng là lúc đứa bé chào đời. Tiếng khóc của con làm nước mắt Thiên Di trào ra vì xúc động:

- Chúc mừng em, một bé trai kháu khỉnh. Có vẻ thiếu tháng nhưng không sao, em bé sẽ được đưa vào lồng kính..

Thiên Di xúc động nắm lấy tay người phụ nữ tốt bụng:

- Chị, mẹ con em biết ơn chị.

Thiện Tần cười phúc hậu, cô gạt đi:

- Thôi nào hai mẹ con đến viện đi, chị sẽ bảo đồng nghiệp của chị lái xe của em đến đó. Hẹn gặp lại hai mẹ con ở viện nhé!