Thiên Di - Trang Rose

Chương 18: Duyên phận



Ngắm nhìn con qua lồng kính niềm hạnh phúc được làm mẹ hiện rõ trên khuôn mặt của Thiên Di. Những mệt mỏi, oán trách dường như tiêu tan hết chỉ còn lại trách nhiệm và tình yêu thương vô bờ bến đối với sinh linh nhỏ bé kia

- Em bé đáng yêu quá phải không?

Thiên Di vui mừng khi nghe tiếng Thiện Tần, cô reo lên:

- Chị

Thiện Tần gật đầu rồi đến gần Thiên Di nhắc nhở:

- Em mới sinh xong đừng đi lại nhiều, mau về phòng nghỉ đi. Mà người nhà em đâu? Em gọi chưa?

Thiên Di thoáng buồn, cô quay mặt đi để che giấu nỗi tủi thân rồi đáp lời Thiện Tần:

- Em gọi người quen mang đồ vào cho mẹ con em rồi chị ạ. Chắc dì ấy sắp vào đến rồi.

Thiện Tần không để ý đến thái độ của Thiên Di, cô vô tư hỏi:

- Thế chồng em đâu? Bố mẹ em nữa?

Thiên Di thấy không cần phải giấu diếm, cô vừa tiến về phía phòng mình vừa buồn rầu trả lời:

- Em không có chồng, cũng không có bố mẹ.

Thiện Tần sững lại, cô thấy mình vô duyên nên lảng truyện khác:

- Em chịu khó nghỉ ngơi đi, bé con chị sẽ để ý giúp.

Thiên Di xúc động, cô nhìn Thiện Tần với ánh mắt biết ơn. Người phụ nữ trước mặt luôn mang đến cho cô cảm giác gần gũi, ấm áp đến kì lạ

* * *

Hôm nay mẹ con Thiên Di được ra viện, bác sĩ nói sức khoẻ của bé Bắp đã ổn định và có thể chăm sóc ở nhà

Xe dừng ở cổng Thiên Di quay qua Thiện Tần:

- Chị, cảm ơn chị đã đưa mẹ con em về..

Thiện Tần gạt đi:

- Em khách sáo quá rồi.

Sau rồi lại nói với giọng buồn buồn:

- Chỉ cũng có một đứa em gái nhưng có điều.. đã bị mất tích từ nhỏ.. vì vậy chị coi em như em gái chị.

Thiên Di ngạc nhiên khi biết chuyện này nhưng chưa kịp hỏi thì Thiện Tần đã xuống xe. Cô nhanh tay mở cốp xếp mấy túi đồ xuống đất rồi tranh thủ dặn dò Thiên Di:

- Chị đã gọi cô Tư rồi, sáng mai cô ấy sẽ qua nhận việc. Em mới sinh phải chú ý kiêng cữ qua được 3 tháng thì tốt nếu không ít nhất phải được một tháng nghe chưa.

Thiên Di đáp lời rồi bế Bắp đi nhanh vào nhà. Vừa lúc ấy thì Thiện Tần có điện thoại

- Alo, em đang ở đâu thế?

Là tiếng Gia Vĩ - chồng cô. Thiện Tần vừa xách một túi đồ lên vừa trả lời:

- Anh à, em đang đưa bạn về - cô bé em vẫn kể với anh đấy.

Giọng Gia Vĩ tỏ ra bí mật:

- Ừ anh biết rồi. Vậy em cố gắng về sớm đấy nhé. Nay.. nhà có khách.

Thiện Tần ngạc nhiên:

- Khách nào mà có vẻ quan trọng thế?

Một giọng nói khác cất lên, có vẻ Gia Vĩ đã bị cướp điện thoại. Nghe cái giọng điệu lơ lớ Thiện Tần reo lên:

- Á, John. Anh về nước khi nào vậy hả?

* * *

Thiên Di vào đến nhà liền đặt bé Bắp đang ngủ say xuống giường để ra giúp Thiện Tần một tay. Vừa ra đến cửa cô nghe tiếng Thiện Tần gọi tên John, cái tên đó vang lên tựa một luồng điện chạy dọc sống lưng Thiên Di. Tuy nhiên chỉ một lát sau cô đã định thần lại và thấy mình thật nực cười, nhưng cũng có lẽ cũng vì nỗi nhớ John quá lớn.. Thiên Di bước đến xách một túi đồ lên nhưng đã bị Thiện Tần ngăn lại, dù vẫn đang nói chuyện điện thoại cô vẫn cố nói với Thiên Di:

- Ây, mới sinh xong không được xách nặng. Em vào với con đi để chị mang vào.

Thiên Di không nghe, cô từ chối:

- Thôi mà, chị cứ nói chuyện điện thoại đi. Em làm được mà, có nặng lắm đâu.

Ở bên kia đầu dây John cố lắng tai nghe, cùng với tiếng của Gia Vĩ và Thiện Tần xen vào anh thấy một giọng nói vừa lạ lại vừa quen..

- John, anh cứ ở đó đi nhé. Em còn có việc lát sẽ về. OK.

Thiện Tần ngắt ngang mọi suy nghĩ của John. Đáp lời Thiện Tần và đưa trả điện thoại cho Gia Vĩ, John buồn bã ra ngoài hiên đứng. Kể từ ngày xa Thiên Di, bầu trời với anh luôn chỉ một màu u ám, lá không xanh tươi mà chỉ một màu vàng vọt, hoa không thắm mà lúc nào cũng ủ rũ. John ngồi xuống chiếc ghế gần đó thở dài. Một bàn tay đặt lên vai anh và Gia Vĩ lên tiếng:

- Tôi biết cậu về lần này là vì cô gái ấy.

Thấy John không nói gì Gia Vĩ tiếp:

- Cậu Quang Kha đó tôi thấy thiên hạ đồn đại ghê lắm, giờ chơi bời trác táng.. Đúng là phá gia chi tử của Trần Gia

John lại thở dài lo lắng:

- Không biết cô ấy thế nào rồi. Có khoẻ không.

Gia Vĩ chép miệng lắc đầu:

- Khoẻ sao được, nghe nói cậu ta còn đuổi cô ấy ra ngoài, rước nhân tình về nhà sống như vợ chồng..

John nghe vậy liền đứng phắt lên, anh nắm lấy hai bả vai Gia Vĩ vừa lắc vừa hỏi dồn dập:

- Cái gì? Cậu nói cái gì? Cô ấy làm sao? Tại sao lúc tôi hỏi cậu không nói với tôi?

Gia Vĩ nhìn John thương cảm, anh giải thích:

- Tôi không dám nói vì sợ sức khoẻ cậu chưa hồi phục. Mà giờ cậu có thể làm gì? Đấy là vợ con người ta, cậu là cái thá gì. Đây là Việt Nam chứ không phải Mỹ đâu. Cậu khổ vì cô ta thế chưa đủ hay sao?

John không nói gì, anh lại ngồi thụp xuống ghế ôm đầu đau khổ. Gia Vĩ thấy vậy liền mang rượu ra, anh rót một ly đưa John rồi bảo:

- Uống một ly đi rồi sẽ khá hơn. Tôi không nghĩ cậu lại quay lại Việt Nam, mọi chuyện lẽ ra cứ để yên theo quỹ đạo của nó. Đừng làm mọi chuyện rắc rối thêm

John đỡ ly rượu từ tay Gia Vĩ, anh uống một hơi hết sạch rồi lại với chai rót thêm ly nữa. Sau rồi anh lắc đầu:

- Không được, tôi không thể bỏ rơi cô ấy. Tôi đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy. Biết cô ấy như vậy tôi càng phải đi tìm cô ấy.

Gia Vĩ ngao ngán với thằng bạn ngu muội, cố chấp, anh cũng uống một ly rồi than thở:

- Gặp nhau rồi chắc gì đã tốt hơn bây giờ

* * *

John và Gia Vĩ đang uống thì Thiện Tần về. Cô thấy vậy liền chạy đến cầm lấy chai rượu rồi la lớn:

- Trời ơi John, anh đã khoẻ hẳn chưa mà uống rượu thế này hả?

Khi Thiện Tần sang Mỹ du học người đầu tiên cô quen là John sau đó nhờ John mai mối cô mới gặp và lấy Gia Vĩ. Ở họ có một thứ tình cảm sâu sắc hơn cả tình bạn. John cười giả lả, anh vừa đấm tay vào chỗ bị thương vừa đùa:

- Báo cáo bác sĩ tôi đã khoẻ.

Thiện Tần hơi xúc động, cô đấm thêm một cái nữa vào ngực John trách móc:

- Anh làm em lo chết đi được. Cứ tưởng là lần ấy anh chết luôn rồi í.

John và Gia Vĩ cùng bật cười, John trêu Thiện Tần:

- Lần ấy không nhờ em thì anh chết thật còn gì. Cách tim 0, 1mm, anh cũng cao số đấy chứ!

Thiện Tần lườm John một cái, cô hồi tưởng lại ngày hôm đó rồi nghiêm túc:

- Là do ý chí của anh đã chiến thắng. Em chỉ là sau đó đã quyết tâm bằng mọi giá phải đưa anh qua Mỹ..

Tất cả lặng đi một lúc. John thấy trên tay Thiện Tần xách lỉnh kỉnh cặp lồng, chai lọ liền nói bâng quơ để phá tan bầu yên tĩnh:

- Nghe nói em đang chăm cô gái nào đó sinh đẻ. Em đúng là bà tiên nhỉ?

Thiện Tần nghe vậy liền đến ôm tay Gia Vĩ rồi lém lỉnh:

- Anh thấy tiếc em rồi hả? Ai bảo ngày xưa lại chơi trò mối lái cơ.

Cả ba lại cười phá lên. Thiện Tần bỗng lại buông tay Gia Vĩ ra giọng buồn buồn, ánh mắt xa xăm thương cảm:

- Cô bé đó tội lắm, người thì gầy guộc xanh xao, giờ lại sinh con mà không có người thân chăm sóc..

John hơi tò mò, anh định hỏi người thân cô gái kia đâu thì Gia Vĩ đã lên tiếng cằn nhằn Thiện Tần:

- Em í, toàn lo chuyện bao đồng. Con cái mình thì không lo vứt cho ông bà ngoại xong đi lo cho người khác.

* * *

* * *

Quang Kha về muộn, anh lên phòng nhưng Lệ Anh vẫn chưa về. Thả người xuống giường, Quang Kha nhăn mặt khi thấy chiếc ga từ màu cam đã chuyển sang màu đỏ chói lọi. Gu thẩm mĩ của Lệ Anh luôn thế nhưng không hiểu sao trước kia anh lại luôn thấy thích thú. Nó trái ngược với mấy màu mà anh cho là nhàm chán Thiên Di vẫn dùng.

Màu đỏ chói lọi của chiếc ga và cách bày trí diêm dúa của căn phòng khiến Quang Kha khó chịu, nhức nhối. Anh vùng dậy mở cửa rồi hét lớn:

- Người đâu, người đâu hả?

Chị hầu phòng nghe tiếng liền hớt hải chạy lên, vừa nói vừa thở hổn hển:

- Dạ cậu chủ, cậu có việc gì sai bảo ạ?

Quang Kha ra lệnh:

- Mang ga giường khác lên thay ngay cho tôi. Còn nữa, mai gọi người bày trí lại căn phòng đi.

Người hầu phòng run rẩy rồi lưỡng lự

Quang Kha thấy vậy liền hỏi:

- Chị không nghe thấy gì hả?

Chị ta nghe vậy liền lắp bắp:

- Cậu chủ, tôi sợ cô Lệ Anh lắm. Hôm nay một người làm bếp đã bị cô ấy đuổi việc rồi..

Quang Kha ngạc nhiên:

- Chị nói gì? Tôi mới là chủ cái nhà này cơ mà.

Chị kia nhìn quanh một lát rồi mới dám nói tiếp:

- Cậu không biết chứ người làm trong nhà này đều sợ cô ấy hết. Cô ấy không như cô Thiên Di..

Quang Kha nghe vậy liền xua tay, chị hầu phòng thấy vậy như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm trước khi bỏ đi.

Còn lại một mình Quang Kha thấy lòng buồn khôn xiết, cái tên Thiên Di đã không muốn nhắc đến lại cứ văng vẳng bên tai anh. Quang Kha lững thững đi về phía phòng của Thiên Di. Căn phòng khá nhỏ so với căn phòng cưới của anh và cô nhưng lại được sắp xếp rất ngăn nắp với những màu sắc dễ chịu.

Quang Kha ngồi xuống giường, tim anh nhói đau. Căn phòng vắng Thiên Di đã lâu nhưng dường như vẫn còn rất ấm áp. Quang Kha nằm xuống chiếc giường của cô, lòng tràn đầy ân hận. "Mình là một thằng khốn nạn" - những lời ấy đã vang lên trong đầu anh cả trăm nghìn lần. Anh đã đối xử quá tệ bạc với Thiên Di, cũng chỉ bởi lòng ích kỉ của bản thân. Thời gian qua anh có đi tìm Thiên Di nhưng dì Hiền tuyệt đối không nói ra chỗ ở của cô. Anh đã sống buông thả như là cách để quên đi..

Quang Kha dần chìm vào giấc ngủ, anh cảm nhận Thiên Di đang nằm trong vòng tay anh giống đêm hôm ấy. Bỗng có tiếng đạp cửa rất mạnh, Lệ Anh miệng đầy hơi rượu, đầu tóc rũ rượi tỏ ra vô cùng tức giận khi thấy Quang Kha ở đây. Chắc hẳn đêm nay cô ta đã hò hét rất nhiều nên giọng có vẻ khàn khàn:

- Anh được lắm, nhớ người xưa nên sang đây nằm ôn lại hả?

Quang Kha từ từ mở mắt, hơi ấm của Thiên Di biến mất. Anh ngán ngẩm nhìn bộ dạng của Lệ Anh rồi không nói gì anh đứng dậy, lách qua cô ta và bỏ xuống cầu thang. Đuổi theo anh là tiếng nhiếc móc, xỉ vả của Lệ Anh.