Thiên Di - Trang Rose

Chương 19: Duyên nợ chưa dứt



Hôm nay dì Hiền dậy sớm, dì định đi chợ rồi ghé qua thăm Thiên Di nhưng vừa ra đến cổng đã lại thấy xe Quang Kha đỗ ở đó. Dì đi vội định tránh mặt nhưng không kịp. Quang Kha xuống xe chạy theo năn nỉ:

- Dì, làm ơn cho con biết chỗ của Thiên Di đi mà. Con xin dì đấy.

Nhìn bộ dạng thiểu não của Quang Kha dì Hiền định nói nhưng lại nghĩ đến lời dặn của Thiên Di nên đành gạt đi:

- Cậu dai dẳng thật, tôi đã nói không biết cô ấy ở đâu rồi mà.

Dì Hiền nói xong liền quay lưng bỏ đi nhưng Quang Kha không chịu, anh chạy theo ngập ngừng:

- Xin dì, dì không nói Thiên Di ở đâu cũng được nhưng xin hãy cho con biết mẹ con cô ấy có khoẻ không?

Dì Hiền thấy mủi lòng, bà quay lại thắc mắc:

- Cậu cũng kì thật, đuổi cô ấy đi giờ lại kiếm làm gì?

Dù bản thân đã có sẵn câu trả lời Quang Kha vẫn hỏi dì Hiền:

- Thiên Di oán hận con lắm phải không dì?

Dì Hiền nhìn vẻ mặt của Quang Kha mà cảm thấy xót xa, mới mấy ngày không gặp anh đã hốc hác đi trông thấy. Thở một hơi dài dì Hiền động viên:

- Cậu nghỉ ngơi đi. Thiên Di khoẻ, thằng bé cũng khoẻ lắm dù bị sinh thiếu tháng, mẹ con cô ấy cũng mới được ra viện rồi.

Quang Kha thảng thốt:

- Dì, Thiên Di sinh rồi ạ? Thằng bé..

Dì Hiền gật đầu khẳng định:

- Thằng bé rất giống cậu.

Nói xong dì Hiền bỏ đi, Quang Kha đứng ngây người hồi lâu. Rõ ràng anh phải cảm thấy hạnh phúc khi nghe dì Hiền nói đứa bé giống mình. Nhưng không, Quang Kha thấy một nỗi chua xót trào lên. Anh hối hận nghĩ về những việc mình đã làm với Thiên Di, anh đã xua đuổi cô, tệ bạc với cả đứa con của mình..

- Cậu Quang Kha, cậu vẫn khoẻ chứ?

Một giọng nói quen quen vang lên, Quang Kha giật mình khi nhận ra đó là John. Anh quay lại nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị một cú đấm như trời giáng vào mặt. Bị bất ngờ Quang Kha loạng choạng rồi ngã chúi vào chiếc oto. Giọng John gầm lên lộ rõ vẻ tức giận:

- Thằng khốn nạn!

Quang Kha chưa kịp hết bàng hoàng, anh lau đi chút máu đang rỉ ra từ khoé miệng rồi nhìn John trân trối tỏ ý không hiểu

John đến gần túm lấy cổ áo Quang Kha hét lên:

- Mày đã làm gì với cô ấy hả? Thằng tồi

Quang Kha hiểu ra vấn đề, anh giật mạnh tay John ra rồi cũng bất ngờ vung tay đấm mạnh vào mặt John rồi nói:

- Thiên Di là vợ tao, mày là cái thá gì mà đòi hỏi tội tao hả?

John lảo đảo đứng dậy, cứ thế hai người đàn ông lao vào nhau. Phải một lúc sau khi đã thấm mệt, cả hai đứng dựa vào chiếc oto thở hổn hển. Quang Kha lên tiếng:

- Mày không có cơ hội đâu, Thiên Di mãi mãi là vợ tao. Mày chỉ là người đến sau thôi..

Nói rồi Quang Kha lên xe, anh rồ mạnh ga phóng đi khiến John đang đứng ngã lăn ra đất.

John ngồi đấy nhìn làn bụi bốc lên theo bánh xe, lòng chán chường vô hạn.

* * *

Lệ Anh rời khỏi quán bar khi hơi men đã chếnh choáng. Cô ta lên xe oto định đến chỗ hẹn với một đám bạn khác thì có điện thoại. Lệ Anh nhấc máy giọng gắt gỏng:

- Mẹ gọi làm gì mà nhiều thế, con đang bận.

Tiếng bà Tố Anh nức nở trong điện thoại

- Con ơi, bố con..

Lệ Anh có dự cảm không lành, cô nắm chặt chiếc điện thoại rồi hỏi gấp:

- Có việc gì? Mẹ nói nhanh lên, sốt ruột.

Tiếng bà Tố Anh đứt quãng:

- Con đến ngay bệnh viện đa khoa đi, ba đang cấp cứu.

* * *

Lệ Anh hớt hải chạy về phía phòng cấp cứu đang đóng cửa. Bà Tố Anh thấy cô đến liền chạy lại ôm chầm lấy gào khóc:

- Con ơi, mẹ phải làm thế nào. Nhà mình rồi sẽ ra sao đây?

Lệ Anh gắt lên:

- Được rồi, được rồi. Rốt cuộc là làm sao mẹ nói đi, cứ kêu khóc mãi sốt ruột lắm

Bà Tố Anh nói trong đứt quãng:

- Nhà mình mất hết rồi. Một tập đoàn ma nào đó đã lừa mua hết cổ phần của công ty rồi đẩy ba con ra.. Mẹ cũng nghe láng máng thế chưa biết cụ thể thế nào nữa

Lệ Anh hoang mang, cô ta ngồi thụp xuống ghế ôm đầu. Bà Tố Anh cũng ngồi xuống bên cạnh con gái nức nở:

- Ba con chắc bị sốc nên uống nhiều rượu, lại tự lái xe nên xảy ra cơ sự này.

Lệ Anh nhắm chặt mắt để ngăn lại cơn xúc động. "Là ông ta, chính ông ta đã làm chứ không phải ai khác", cô ta nghĩ trong đầu và lửa hận cứ thế bốc lên..

* * *

Ông Quang Lâm trầm ngâm ngắm bức ảnh gia đình để trên bàn làm việc. Trong ảnh ai cũng tươi cười nhưng thực chất đều là nụ cười giả tạo. Ông chua chát khi thấy mình vô dụng, thành công lừng lẫy trên thương trường nhưng lại bất lực với những người thân yêu.

Có tiếng bước chân, tiếng ông Đàm đều đều:

- Thưa ông, bên kia báo sang mọi việc đã xử lí êm xuôi. Chỉ có điều ngoài mong muốn là ông Quang Kỷ bị tai nạn, tuy nhiên cũng đã qua cơn nguy kịch rồi

Ông Quang Lâm gật đầu tỏ ý đã nghe. Một lát sau ông hỏi ông Đàm:

- Anh thấy tôi làm vậy có quá đáng không?

Ông Đàm lắc đầu:

- Dạ không, ông đã cảnh cáo nhưng cô Lệ Anh đó không những không nghe lại quá đáng hơn. Tôi biết ông đã nhịn lâu lắm rồi

Như để ông Quang Lâm bớt áy náy, ông Đàm nói tiếp:

- Công ty Quang Anh đó dù sao cũng đã nát lắm rồi, nếu chúng ta không ra tay thì cũng sẽ sập thôi. Cha Quang Kỷ đó suốt ngày chỉ biết chơi bời gái gú

Ông Quang Lâm gật đầu, lát sau ông thở dài nói với ông Đàm:

- Tôi cũng sắp đến lúc về hưởng tuổi già rồi. Có bé Gia Bảo đời tôi coi như đã mãn nguyện. Giờ chỉ lo thằng Quang Kha. Anh cho người giám sát nó cho tôi.

Ông Đàm đáp lời định đi ra thì ông Quang Lâm gọi giật lại:

- Anh Đàm, còn một chuyện nữa:

Ông Đàm nghe vậy vội quay trở lại, ông Quang Lâm ngập ngừng:

- Bà nhà tôi nhất quyết đòi về Việt Nam thăm Quang Kha. Anh phải cho người để ý cả bà ấy nữa. Bà ấy về rồi con bé Lệ Anh kia sẽ không khác gì được chắp thêm cánh. Tôi lo cho mẹ con Thiên Di..

* * *

Ba ngày sau bà Lâm Oanh về nước. Người đón bà ở sân bay không phải Quang Kha mà là Lệ Anh. Vừa thấy bóng dáng bà cô ta đã chạy đến ôm chầm lấy:

- Ôi bác gái, con nhớ bác chết đi được

Cầm bó hoa trong tay bà Lâm Oanh cũng vui mừng ra mặt, nhìn quanh không thấy Quang Kha đâu bà buông lời than thở:

- Đến con còn nhớ tới ta vậy mà thằng con trai ta lại..

Lệ Anh tranh thủ lấy lòng bà Lâm Oanh, cô ta thủ thỉ:

- Anh Quang Kha còn bận công việc, anh ấy bảo đi mà con bảo không cần.

Bà Lâm Oanh nguýt cô ta một cái rồi mắng:

- Con bé này, lại còn nói đỡ cho nó. Thời gian qua con làm tốt lắm, giúp ta nhổ được cái gai.

Lệ Anh tỏ ra ngại ngùng:

- Dạ, bác biết cả sao?

Bà Lâm Oanh cười lớn, bà vỗ vỗ bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình khích lệ:

- Ta biết rõ chứ, Tuệ Lâm kể hết cho ta. Với lại ta cũng không thiếu tin tức. Ta còn biết Thiên Di nó sinh con rồi cơ.

Lệ Anh sững lại bất ngờ:

- Sao cơ? Chị ta đã sinh con?

Bà Lâm Oanh thấy thái độ của Lệ Anh vậy bỗng thấy thương cảm. Bà cất lời an ủi

- Ta cũng biết chuyện của con. Ta rất tiếc, rất thương con và đứa cháu không kịp chào đời của ta:

Lệ Anh không nghe bà Lâm Oanh nói gì, cô ta thấy ái ngại trước thông tin Thiên Di đã sinh con. Dạo này Quang Kha luôn ở riết trong phòng của Thiên Di, anh luôn tìm cớ gây sự với Lệ Anh. Không biết Quang Kha có biết tin này và anh sẽ làm gì nếu biết?

- Này con nghĩ gì mà thần người ra thế?

Tiếng bà Lâm Oanh làm Lệ Anh giật mình. Cô bỗng giở bài nỉ non:

- Con cũng khổ tâm lắm, cô ta đi rồi mà vẫn ám. Con sợ, sợ mất anh Quang Kha

Bà Lâm Oanh tỏ ra thông cảm:

- Ta hiểu nỗi khổ của con, yên tâm có ta về đây rồi. Ta sẽ bênh vực con.

Lệ Anh đắc ý, cô ta hỏi dò:

- Nhưng con sợ bác trai..

Bà Lâm Oanh gạt đi:

- Lệnh ông không bằng cồng bà. Có ta con không phải sợ.

Lệ Anh rối rít cảm ơn. Cô ta thấy thỏa mãn vô cùng. Cô sẽ không buông tha cho Quang Kha, không buông tha cho những người ông Quang Lâm thương yêu.