Thiên Di - Trang Rose

Chương 2: Khi cả thế giới quay lưng



Lúc Thiên Di xuống ăn sáng thì đã hơi muộn. Bà Lâm Oanh vừa thấy cô đã cố tình nói to với Tuệ Lâm:

- Anh trai con đêm qua thấy vội vội vàng vàng phóng xe đi, chắc là con bé Lệ Anh lại gọi rồi..

Tuệ Lâm thấy mẹ nói vậy thì hưởng ứng ngay:

- Anh Quang Kha á, chỉ có chị Lệ Anh mới có thể lôi anh ấy bất kể đêm hôm như thế.

Nghe hai mẹ con họ người tung kẻ hứng. Thiên Di coi như không nghe gì, cô ngồi vào bàn ăn rồi cất tiếng mời mẹ chồng ăn sáng. Bà Lâm Oanh không phản ứng gì mà tiếp tục bài ca cũ:

- Con bé Lệ Anh đấy đúng là được người được cả nết, gia thế thì cũng không đến nỗi.

Thiên Di cốbình thản nhưng vừa đưa miếng phở lên miệng thì nghe tiếng mẹ chồng thở dài. Bà Lâm Oanh nói với người hầu bàn:

- Từ mai có khi chị cũng ngồi ăn luôn với chúng tôi đi. Xã hội giờ đúng loạn rồi, chủ tớ chung mâm.

Thiên Di thấy trái tim mình lạnh buốt vì tổn thương. Trong khi chị hầu bàn còn đang lúng túng không biết nói gì thì Tuệ Lâm ném mạnh chiếc khăn ăn rồi xô ghế đứng lên. Trước khi vùng vằng bỏ đi cô ta còn bóng gió:

- Bực bội, mất cả hứng. Mới sáng sớm nhìn mặt đã thấy hãm.

Sau khi Tuệ Lâm bỏ đi, bà Lâm Oanh cũng nguýt Thiên Di một cái trước khi dời bàn lên gác.

Thiên Di vẫn điềm nhiên ăn hết bát phở, cô đã quá quen với những chuyện như thế này thậm chí tồi tệ hơn. Cô không muốn ba buồn.. chợt nghĩ đến ông Quang Lâm, cô dừng lại hỏi chị hầu bàn:

- Ông chủ giờ này chắc ăn sáng rồi phải không?

Chị hầu bàn đặt mạnh tô bún còn quá nửa của bà Lâm Oanh vào khay, rồi ngúng nguẩy:

- Sức khoẻ của ông chủ đã có bà chủ lo, không đến lượt cô đâu ạ. Xin phép!

Chị ta kéo dài giọng vẻ mỉa mai rồi đi ngay vào trong bỏ mặc Thiên Di một mình. Thiên Di cảm thấy nghèn nghẹn ở lồng ngực, cả căn phòng ăn rộng lớn xa hoa trở nên lạnh lẽo vô cùng. Cô đưa tay với lấy ly nước để uống.

- Thưa cô, ông chủ cho mời cô vào phòng nói chuyện.

Tiếng ông Đàm khiến Thiên Di hơi giật mình. Cô đứng dậy ngay lập tức theo ông ta đến phòng ông Quang Lâm. Cô lễ phép hỏi:

- Thưa ba, ba cho gọi con?

Trước mặt Thiên Di là một người đàn ông nhỏ thó trong chiếc xe lăn. Thấy Thiên Di ông nở nụ cười ấm áp, rồi vẫy cô đến gần nói:

- Con phải chịu nhiều ấm ức lắm phải không?

Thiên Di quỳ xuống, cô gục đầu lên đôi chân teo tóp đã được phủ bởi lớp chăn mỏng rồi lắc đầu:

- Dạ không thưa ba!

Ông Quang Lâm xoa xoa lên mái tóc dài mượt của Thiên Di. Cô là con dâu nhưng lại được ông bảo vệ chăm bẵm như con gái từ tấm bé, giọng ông nghẹn ngào:

- Ta biết con chấp nhận lấy Quang Kha không chỉ vì muốn giúp ta thực hiện lời hứa với ba con, mà còn là vì sự nhờ vả của ta.

Thiên Di nghe vậy liền lắc đầu bảo ông:

- Không phải đâu ba, là vì con yêu Quang Kha thật lòng.

Nước mắt Thiên Di rơi xuống, chỉ ở bên người đàn ông này cô mới cho phép mình khóc. Bao năm qua nếu không vì ông cô đã không sống nổi ở căn nhà này. Tiếng ông Quang Lâm đều đều:

- Phần lớn cổ đông đã bắt đầu không yên tâm dưới sự điều hành của ông già tàn phế này. Ta gắng gượng là vì Quang Kha, nhưng nó lại quá ngông cuồng do được mẹ nuông chiều từ bé. Sự nghiệp Trần Gia nếu chỉ dựa vào mình nó ta sợ không ổn, vì vậy ta nhờ con giúp nó.

- Ba, con sợ con không làm được đâu..

Ông Quang Lâm bỗng nghiêm giọng:

- Từ bé ta đã dạy con rất nhiều điều. Ta tin con đủ bản lĩnh để làm được.

* * *

Thiên Di rời khỏi phòng ông Quang Lâm với tâm trạng khá hơn nhiều. Bước ra đến phòng khách cô thấy một người đàn ông trẻ ngoại quốc đang đi lại ngắm nghía. Người đàn ông thấy cô liền đến gần mỉm cười lịch sự rồi nói bằng tiếng Việt rất chuẩn:

- Tôi là John, rất hân hạnh được gặp cô, cô Thiên Di.

Thiên Di không ngạc nhiên khi người đàn ông này biết mình, ảnh cô tràn ngập mặt báo sau ngày cưới.

- Hôm cưới cô rất đẹp!

Anh ta nói rồi nhún vai bày tỏ lòng ngưỡng mộ:

- À hóa ra vậy!

Thiên Di cũng cười, cô gật đầu thay lời cảm ơn. Bỗng có tiếng gọi lớn:

- John..

Tuệ Lâm trên nhà đi xuống, cô ta lừ mắt nhìn Thiên Di rồi quay sang cầm lấy tay John tỏ vẻ mừng rỡ:

- Anh đến hồi nào sao lại không gọi em?

John hơi bất ngờ với thái độ của Tuệ Lâm với Thiên Di, anh nhìn cô ta cười rồi đáp lời:

- Bố em cho gọi anh đến.

Trong khi hai người họ nói chuyện thì Thiên Di cáo lui trước. Văng vẳng phía sau cô là tiếng Tuệ Lâm:

- Em với mẹ, cả anh Quang Kha nữa đều không thích chị ta. Vì thế anh đừng có mà đến gần..

- Thế còn ba em?

- Ba em là ngoại lệ, bị chị ta nịnh nọt kiểu gì nên trước giờ toàn bênh chằm chặp.

- Vậy anh Quang Kha không thích sao lại lấy chị ấy?

- Thì bị bắt buộc thôi..

* * *

Tiếng họ nhỏ dần, Thiên Di đã quá quen với cảm giác này. Cô vào phòng thay đồ, có một buổi hẹn làm từ thiện vào hôm nay. Khi chưa bị tai nạn đây là công việc thường xuyên của ông Quang Lâm và tất nhiên mỗi lần như vậy ông đều đưa cô đi theo. Từ ngày ông gặp phải tai nạn mất đi đôi chân, cô là người được giao toàn quyền sử dụng quỹ từ thiện vài chục tỷ đồng trích từ tập đoàn Trần Gia. Từ việc này mẹ con bà Lâm Oanh càng được thể ghét Thiên Di. Quang Kha thì khinh thường cô ra mặt.

Thiên Di ngồi xuống chiếc bàn trang điểm, cô mở chiếc tủ nhỏ nơi đó có một con búp bê đã sờn váy. Ngày đó vì thích một con búp bê của Tuệ Lâm cô đã cố giành lấy làm con bé khóc váng lên. Bà Lâm Oanh sau khi đánh Thiên Di một trận mặc trời mưa gió đã đuổi cô ra ngoài. Thiên Di khi đó 5 tuổi co ro trong manh áo mỏng cô đơn giữa trời mưa.. Và cô nhớ mãi hình ảnh ông Quang Lâm cầm chiếc ô chạy khắp gọi tên cô. Vài ngày sau đó khi ngủ dậy Thiên Di thấy con búp bê này trên bàn.. Bóng dáng cao lớn năm nào giờ chỉ còn thân hình ốm yếu tật nguyền. Một giọt nước mắt rơi xuống mặt con búp bê. Thiên Di thương người ba ấy, cô sẽ làm tất cả vì ông. Bố khi tất cả mọi người quay lưng lại với cô chỉ có ông là bầu trời che chở cho cô