Thiên Di - Trang Rose

Chương 21: Giông bão chưa tan



John không bật điện, anh ngồi đó nhìn chăm chăm vào khoảng tối trước mặt, tay vân vê chiếc khăn thêu chữ "J"

John nhớ hôm đó khi Thiên Di nằm trong vòng tay anh. Chưa bao giờ cô dịu dàng với anh như thế, ngoan ngoãn như thế.. Để rồi lúc máu tuôn ồ ạt lại là lúc John thấy trái tim mình dịu êm nhất. Để rồi sau đó dù Thần Chết đã không ngừng gọi tên John vẫn kiên định bước về hướng Thiên Di

* * *

Thiện Tần vươn vai đứng dậy, hôm nay được nghỉ nhưng cô vẫn cố gắng dậy thật sớm. Xuống đến phòng khách cô giật mình khi thấy John đã ngồi đó tự bao giờ, trên bàn là chai rượu uống gần hết. Thiện Tần đến gần thở dài:

- Sao vậy, anh lại uống rượu, tư tưởng vẫn chưa thông à?

John không nhìn Thiện Tần, anh hỏi cô bằng giọng buồn rầu:

- Cô ấy là Thiên Di.

Thiện Tần ngạc nhiên không hiểu, cô hỏi lại:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật
2. Vì Anh Yêu Em
3. Thoát Khỏi Trái Đất
4. Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!
=====================================

- Anh nói gì cơ? Thiên Di làm sao?

Lúc này John mới nhìn Thiện Tần, anh không giải thích mà giống trách móc hơn:

- Thiên Di là dâu con nhà nổi tiếng, chả lẽ em chăm sóc cô ấy mà không biết cô ấy là con dâu Trần Gia sao?

Thiện Tần há hốc miệng, cô sửng sốt lắp bắp những lời vô nghĩa:

- Gì cơ, anh biết Thiên Di à? À không người anh yêu chính là cô Thiên Di ấy à? Người em quen cũng chính là cô Thiên Di ấy?

Thiện Tần cũng không biết phải nói thế nào, diễn đạt thế nào cho đúng. Lúc sau khi đã thông tỏ vấn đề cô đứng phắt dậy nói như hụt hơi:

- Ôi trời ơi, đúng là em có nhìn ảnh con dâu Trần Gia trên báo nhưng mà Thiên Di này sinh đẻ nên thay đổi cũng nhiều..

Rồi Thiện Tần đi đi lại lại thao thao bất tuyệt:

- Hèn gì em cứ thấy quen quen. Đúng là trái đất tròn mà. Cô ấy có kể sơ sơ chuyện gia đình nhưng ai mà ngờ đến chứ

Bất ngờ Thiện Tần quay lại hỏi John lúc này đang vò đầu bứt tai:

- Vậy giờ anh tính sao? Anh không về Mỹ nữa à?

John không trả lời Thiện Tần mà chỉ đưa ra đề nghị ngắn gọn:

- Cho anh địa chỉ của cô ấy?

Thiện Tần cảm thấy vấn đề có thể trở nên nghiêm trọng, cô lại ngồi xuống bên cạnh John và nói với anh:

- Thiên Di nghĩ anh đã chết rồi.

John ngạc nhiên nhìn Thiện Tần tỏ ý không hiểu. Thiện Tần giải thích:

- Thiên Di có nói với em về một người bạn, cô ấy nói người bạn kia vì cứu cô ấy nên đã chết.. em sợ con bé buồn nên không hỏi cụ thể không ngờ người bạn đó lại chính là anh.

John hiểu ra, anh buồn bã gục đầu xuống cánh tay. Thiện Tần hiểu nỗi lòng John nhưng cô biết chuyện John với Thiên Di sẽ chẳng đi đến đâu nhất là khi chồng Thiên Di đã đến tìm. Cô không muốn Thiên Di khó xử càng không muốn John kéo dài sự khổ đau. Nghĩ một lát cô khuyên John:

- Thiên Di nghĩ đến anh chỉ là vì lòng biết ơn, lòng áy náy. Vì thế cho nên anh quên cô ấy đi được không? Hãy quay về Mỹ và bắt đầu cuộc sống mới. Đây không phải chỗ của anh.

John đau khổ, Quang Kha cũng nói thế giờ Thiện Tần cũng nói vậy. Đúng là ở đây không phải chỗ của anh, anh lấy tư cách gì để mà yêu, mà bảo vệ cho cô? John đau khổ, anh với lấy chai rượu ngửa cổ tu một hơi hết sạch rồi đưa tay bóp trán. Thiện Tần không ngăn cản, cô biết vấn đề của John cần phải do anh tự giải quyết. Cô đứng dậy nhắc nhở John:

- Lịch bay của anh vào tối mai, lát em sẽ đi mua ít đồ để anh mang về làm quà. Anh đi nghỉ chút đi.

Thiện Tần định quay lưng bỏ đi thì John bảo cô:

- Cho anh địa chỉ của cô ấy..

* * *

- Thiên Di, mau mở cửa cho anh đi. Cho anh được gặp con một lần thôi.

Thiên Di đang ru bé Bắp ngủ thì nghe tiếng gọi cửa của Quang Kha. Ngày nào cũng vậy bất kể giờ giấc, cứ khi nào muốn là anh ta lại đứng trước cửa réo mãi tên Thiên Di không thôi. Thiên Di bực bội, cô đặt con xuống cũi rồi đi ra mở cửa:

- Anh điên à, có để hàng xóm ngủ trưa không hả?

Quang Kha định vào nhà nhưng Thiên Di biết ý định của a nên đã đứng chặn. Bé Bắp không thấy mẹ chợt khóc to khiến Thiên Di giật mình quay lại. Quang Kha chỉ chờ cơ hội đó, anh chạy vào rồi sững người nhìn bé Bắp..

Thiên Di định bế con lên thì Quang Kha đã nhanh tay bế trước. Cô bực bội giằng lấy con gắt lên:

- Anh muốn gì?

Quang Kha nhìn cô với ánh mắt cầu xin:

- Cho anh bế con một chút được không? Nó là con anh, nó giống anh thế này cơ mà

Thiên Di cười khẩy, cô nói bằng giọng chua chát hòa lẫn tiếng khóc của con.

- Con anh? Giống anh? Anh nói mà không ngượng ngùng gì sao? Anh đã không nhận nó từ khi còn trong bụng cơ mà.

Quang Kha hổ thẹn không nói nên lời cũng không dám nhìn vào mặt Thiên Di, anh lảng câu hỏi của cô bằng cách vỗ nhẹ vào chân bé Bắp dỗ dành:

- Nín đi, nín đi con..

Bỗng có tiếng cửa bật mạnh, bà Lâm Oanh và Lệ Anh ào vào như một cơn gió cùng một người đàn ông khác khiến bé Bắp càng khóc to hơn. Thiên Di cũng hoảng hốt, cô ôm chặt lấy con vỗ vỗ trong khi Lệ Anh tiến đến lôi mạnh Quang Kha về phía mình

Quang Kha vùng mạnh tay ra bực bội hỏi bà Lâm Oanh:

- Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Sao mẹ lại đến đây?

Bà Lâm Oanh không đợi Quang Kha nói hết câu đã lại gần tát vào mặt anh một cái thật đau điếng, bà gầm lên:

- Hết bố mày giờ lại đến mày bênh vực con yêu tinh này. Tao nên hỏi mày mới phải, mày đến đây làm gì?

Quang Kha vùng vằng:

- Vợ con của con ở đây nên con đến thăm

Thiên Di lúc này cuống quýt vì bé Bắp đang khóc ngằn ngặt, cô bực tức hét lên:

- Mấy người ra khỏi nhà tôi ngay, đây không phải nhà các người để mà muốn làm gì thì làm.

Lệ Anh mặt vênh lên thách thức:

- Nhà cô à, cô lấy tiền đâu mà mua hẳn căn nhà thế này? Chả lẽ lại là tiền trong quỹ từ thiện của Trần Gia.

Thiên Di quát lớn:

- Im đi.

Bà Lâm Oanh cười lớn rồi nói với Lệ Anh:

- Không nói nhiều, ta đến để đón cháu nội của ta. Còn nữa, đây là đơn li hôn ta đã làm luôn cho hai đứa rồi, kí mau đi

Thiên Di hoảng sợ thật sự, cô ôm chặt lấy bé Bắp rồi giật lùi về phía sau, giọng cô đứt quãng:

- Không được, không được. Các người không thể làm thế. Đây là con tôi không ai được mang đi.

Lời nói của Thiên Di không có tác dụng, bà Lâm Oanh hất hàm ra hiệu ngay lập tức một gã đàn ông tiến đến giữ chặt lấy Thiên Di.. Cô gào lên, nước mắt giàn giụa cố ôm chặt lấy con

Quang Kha nhìn bà Lâm Oanh do dự:

- Mẹ, làm vậy liệu có được không?

Bà Lâm Oanh không nhìn Quang Kha mà nhìn sự chống cự yếu ớt của Thiên Di cười thâm độc, bà lạnh lùng đáp:

- Sao lại không được? Nó chả phải con của con, cháu của Trần Gia sao? Để một đứa không cha không mẹ nuôi nấng thật là không yên tâm chút nào..

Thiên Di gào lạc cả giọng nhưng không ai đến cứu cô. Trong lúc cô mải giằng co với gã đàn ông kia thì Lệ Anh bước tới, cô ta giật lấy bé Bắp từ trên tay Thiên Di. Sau đó gã đàn ông giữ chặt lấy cô, mặc cho cô giãy giụa trong đau đớn. Tất cả bỏ đi mang theo bé Bắp..

Thiên Di hoảng loạn, cô gào thét bất lực rồi nấc lên một tiếng và lịm dần đi. Cô thấy mùi thơm thoang thoảng quen thuộc, thấy vòng tay ấm áp, thấy râu ai đó cọ vào má mình. "John", Thiên Di gọi thầm tên anh rồi ngất đi không biết gì nữa, giọt nước mắt vẫn nóng hổi trên má.