Thiên Di - Trang Rose

Chương 23: Bẫy tình



Lệ Anh không ngừng lắc lư theo tiếng nhạc, những âm thanh chói tai dường như làm cô ta hưng phấn hơn. Từ ngày bà Lâm Oanh về Việt Nam cuộc sống của Lệ Anh không dễ chịu hơn là mấy. Cô ta luôn phải tìm cách lấy lòng bà, thậm chí phải cố ra vẻ yêu thương con của Quang Kha.

Ý nghĩ thay thế Thiên Di không ngừng trỗi dậy, cô ta muốn ông Quang Lâm thấy rằng cú đánh trực diện đó không làm cô chùn bước.

Đang mải suy nghĩ bỗng có một gã đàn ông lách vào giữa đám người đông đúc, gã áp sát Lệ Anh và cũng không ngừng lắc lư. Lệ Anh cảm thấy khó chịu, cô ta bỏ ra chỗ khác nhưng gã kia vẫn dai dẳng bám theo. Gã cố tình để thân hình của mình đụng chạm vào cơ thể gợi cảm của Lệ Anh khiêu khích. Bất chợt gã ta ôm chặt lấy eo cô ta nói mấy lời trơ trẽn:

- Em rất đẹp! Anh muốn em..

Lời nói cùng hơi nóng từ miệng gã phả vào tai khiến Lệ Anh rùng mình nổi gai. Cùng với men rượu chếnh choáng, cô ta bỗng thấy ham muốn kì lạ.

Gã đàn ông kia biết được điều đó, gã bắt đầu mơn trớn trên chiếc cổ trần khiến Lệ Anh lại rùng mình lần nữa. Thân thể cô ta nằm gọn trong tay gã đàn ông lạ lúc nào không hay. Đúng lúc niềm khao khát mãnh liệt thì bỗng gã đàn ông buông cô ta ra thủ thỉ:

- Anh phải đi rồi, mai giờ này anh sẽ đến tìm em.

"Vớ vẩn", Lệ Anh nghĩ thầm để che giấu cảm giác hụt hẫng khi gã đàn ông kia bỏ lại cô và mất hút vào đám đông.

Lệ Anh vừa về đến nhà thì giật mình khi gặp ông Đàm ở cửa. Cô ta hơi nhụt bước nhất là khi nghe ông ta nói như ra lệnh:

- Ông chủ đang đợi trong phòng. Cô nên đi nhanh để ông ấy còn nghỉ ngơi.

Lệ Anh trấn tĩnh, cô ta vênh váo:

- Muộn rồi tôi cần nghỉ ngơi, có gì để mai đi.

Nói xong cô ta định bỏ lên gác thì nghe ông Đàm nhắc nhở:

- Nhà này cô không phải là chủ, nếu cô không hài lòng thì có thể rời khỏi ngay lập tức.

Lệ Anh nghe vậy không những không sợ mà còn thách thức:

- Bác gái đã nói tôi có thể coi đây là nhà, bác là phận tôi đòi lấy quyền gì mà lên mặt.

Ông Đàm vẻ mặt rất bình thản nghe Lệ Anh nói mà không nói gì. Cô ta nói xong liền ngáp một hơi thật dài rồi vỗ vỗ vào miệng tỏ ý buồn ngủ. Cô ta nói với ông Đàm trước khi bỏ đi:

- Xin lỗi nhé, tôi buồn ngủ lắm rồi. Có gì để sau nói đi.

Ông Đàm lắc đầu rồi cười bí hiểm!

* * *

Sáng hôm sau Lệ Anh nghĩ sẽ bị gây khó dễ nên lúc nào cũng bám lấy bà Lâm Oanh. Tuy nhiên cô ta cũng thấy lạ vì cả ngày ông Quang Lâm không cho gọi gặp mình nữa.

Đã hơn 8h tối mà Quang Kha vẫn chưa chịu về phòng. Từ ngày đứa bé kia về đây trừ lúc đi làm và đi ngủ, còn hầu như lúc nào anh cũng ở phòng đó chơi với con. Lệ Anh bực bội buông mình xuống giường, cô ta nghĩ đến những tháng ngày được anh chiều chuộng mà cay đắng. Đã lâu lắm rồi cô ta không còn nhận được sự quan tâm của Quang Kha, không những thế anh còn luôn sẵn sàng gây sự với cô. Nhưng dù sao Lệ Anh cũng phải bám lấy Quang Kha bởi từ khi sa cơ cuộc sống của ba mẹ cô ta phụ thuộc cả vào tiền bòn rút của con gái.

Tiếng chuông điểm 9h khiến Lệ Anh giật bắn mình, cô ta chợt nghĩ đến người đàn ông tối qua và lời hẹn của gã. Cố gạt đi cảm giác lâng lâng, Lệ Anh lên giường đắp chăn nhưng chỉ được một lát cô ta vùng dậy mặc đồ và ra khỏi nhà.

Chiếc xe vừa dừng lại ở cửa Lệ Anh đã lao nhanh vào quán. Cô ta thầm trách gã đàn ông kia đã không xin số điện thoại của mình. Người quá đông và đèn mờ ảo khiến việc tìm kiếm gặp khó khăn. Thất vọng Lệ Anh nhảy nhót điên cuồng đến khi thân thể rã rời mới chịu về nhà.

Ngày hôm sau nữa Lệ Anh lại đến và cô lại hụt hẫng khi không thể tìm ra gã đàn ông kia. Chán nản cô ra bàn gọi một chai rượu. Chỉ đến khi hơi men đã ngấm Lệ Anh mới thất thểu ra về. Cửa xe bật mở, Lệ Anh ngồi xuống sau volang và khi cánh cửa vừa đóng lại một giọng nói cất lên:

- Em nhớ tôi rồi hả?

Lệ Anh kinh ngạc, cô ta quay ngoắt ra phía sau nhìn gã đàn ông kia hỏi:

- Sao anh lại vào được?

Gã đàn ông cười nhẹ tán tỉnh:

- Vì anh luôn dõi theo em mà.

Và không để Lệ Anh kịp đáp lời gã đàn ông kia bỗng nhào lên phía trước. Rất nhanh nhẹn một tay gã luồn vào một bên vú không áo lót che đậy. Tay kia gã ghì lấy cổ Lệ Anh và hôn ngấu nghiến.. Lệ Anh bủn rủn chân tay, cô ta không có bất cứ hành động nào tỏ ra chống cự. Mỗi lúc Lệ Anh lại càng thấy cơ thể mình nóng lên, cô ta rướn lên để mong nụ hôn được sâu nhất có thể.

Thời cơ đã chín muồi, chiếc váy từ lúc nào đã trễ nải khiến bộ ngực trần trụi. Gã đàn ông bất ngờ xốc Lệ Anh ra phía sau. Gã dùng bàn tay chuyên nghiệp của mình để nhào nặn bộ ngực căng, sau cùng hắn trượt xuống dùng miệng kích thích, Lệ Anh rên lên khi gã cắn nhẹ lên đầu v*.. Cuộc hoan lạc nhanh chóng diễn ra ngay trên xe oto, mạnh bạo và cuồng nhiệt là những thứ mà Quang Kha đã không mang đến được cho Lệ Anh. Nhưng gã đàn ông này lại khác, hắn khiến cô ta thực sự thỏa mãn. Đêm hôm đó là những cuộc mây mưa bất tận, Lệ Anh không biết rằng cuộc đời mình đã bắt đầu rẽ sang hướng khác.

* * *

Thiên Di vừa thu dọn đồ đạc vừa khóc. Cô đã tự hứa sẽ không bao giờ trở lại ngôi nhà ấy nhưng không được nữa rồi, vì bé Bắp cô sẵn sàng để người ta chà đạp.

Có tiếng cửa mở, John ào vào rồi nhìn Thiên Di trân trối, lát sau anh hỏi cô:

- Em đã suy nghĩ kĩ chưa?

Thiên Di nghe lòng mình đau nhói, cô muốn lao đến ôm lấy anh mà không thể. Cuộc đời này cô mãi mãi phải nợ anh thôi. Thiên Di đứng lên cố tỏ ra bình thản, cô cười rồi đáp lời John:

- Có gì mà phải nghĩ hả anh, ba em nói đúng. Đó mới là nhà em.

John chạy đến giữ chặt hai vai Thiên Di, anh xoay cô nhìn thẳng vào mặt mình nói:

- Em hãy nghĩ kĩ lại đi, về đó em có yên ổn được không?

Thiên Di quay đi lảng cái nhìn của John, cô bảo anh:

- Em còn lựa chọn nào nữa hay sao. Con em đang ở đó John ạ. Ngày nào em cũng đứng từ xa nhìn vào mà không thể thấy mặt con. Đã mấy ngày rồi, em không chịu nổi nữa.

Thiên Di lại không kiềm được những tiếng nấc. John thấy vậy liền đến gần định ôm lấy cô nhưng Thiên Di né tránh:

- Đừng anh, em là gái có chồng. Thân mât vậy không được đâu.

John buồn bã, anh ôm đầu ngồi xuống ghế. Thiên Di thấy vậy thì đau lòng vô cùng nhưng cố nén lại. Cô đã làm anh mệt mỏi mất rồi, đã là lần thứ hai cô làm anh tổn thương. Nhưng đau một lần rồi thôi, cô không muốn anh lỡ dở vì cô. Hít một hơi thật sâu cô dứt khoát:

- Chiều nay ba em sẽ cho người qua đón. John à, anh về Mỹ đi. Đừng mất thời gian lãng phí vì em nữa.

Nói rồi cô giơ chiếc khăn tay trước mặt anh, cố nói dõng dạc dù tim đang rỉ máu:

- Chiếc khăn này, em trả lại anh. Hãy trao nó cho người xứng đáng hơn em.

John bàng hoàng, anh đứng bật dậy nhìn Thiên Di. Cô thấy trong đáy mắt ngườI đàn ông tưởng như cứng rắn đó là một biển hồ nước. John lắc đầu đau khổ rồi không nói gì, anh bỏ đi thật nhanh.

* * *

Thiên Di bước vào nhà, nơi cô đã tự hứa sẽ không bao giờ trở lại. Đặt chiếc vali xuống đất cô lao đến ẵm lấy bé Bắp từ tay bà vú mà hôn hít. Bỗng bà Lâm Oanh từ đâu đến quát lớn:

- Ai cho cô quay về đây hả?

Ông Đàm đang xách đồ cho Thiên Di nghe vậy liền cúi đầu lễ phép:

- Thưa bà, là ông chủ bảo tôi đến đón cô Thiên Di.

Bà Lâm Oanh quắc mắt:

- Đây không phải là nhà cô ta nữa rồi.

Sau đó bà ta đến gần Thiên Di khiến cô co rúm lại và ôm chặt lấy bé Bắp vì sợ bị giật con. Bà ta cười mỉa mai rồi bảo Thiên Di:

- Cô giỏi lắm, gọi cả chồng tôi về cứu à. Bé vậy giờ lớn cũng vậy, cô định dựa dẫm vào cái nhà này đến bao giờ.

- Bà im đi!

Có tiếng quát lớn, ông Quang Lâm xuất hiện trên chiếc xe lăn mặt đầy vẻ tức giận. Bà Lâm Oanh không tỏ ra sợ hãi, ngược lại bà ta còn nguýt ông một cái trước khi buông lời cay đắng:

- Đúng là chuyện con mình không lo toàn đi lo chuyện thiên hạ.

Ông Quang Lâm nghe vậy thì đập mạnh tay vào thành chiếc xe quát:

- Việc gì là việc thiên hạ? Thiên Di đã sống trong nhà này từ bé vậy mà bà vẫn không có chút tình thương nào với nó sao?

Bà Lâm Oanh cũng tỏ ra bực bội không kém, bà ta gân cổ lên:

- Tôi chỉ thương thân tôi, thương con tôi còn cái thứ mèo mả gà đồng chả có giá gì phải thương cả. Hơn nữa tôi đã quyết tâm rồi, chỉ có Lệ Anh mới xứng bước chân về nhà này.

Ông Quang Lâm cười chua chát:

- Xứng thế nào? Suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm, rượu chè bê tha. Đàn bà con gái mà toàn nửa đêm mới về. Bà có biết người ta xì xào thế nào không hả? Quang Kha và Thiên Di chưa ly hôn mà nó dám dẫn xác về đây ở. Thật là trơ trẽn!

Bà Lâm Oanh tỉnh bơ:

- Vậy thì giờ ly hôn đi.

Ông Quang Lâm chỉ vào mặt vợ tuyên bố:

- Đây là nhà của Thiên Di, nó sẽ không đi đâu hết. Nếu ai đụng đến nó đừng trách tôi ác.

Bà Lâm Oanh nghe vậy có vẻ rất tức giận mà không thể làm gì. Bà ta nguýt Thiên Di một cái rồi quầy quả bỏ đi.