Thiên Di - Trang Rose

Chương 24: Sa ngã



Cuộc sống sau đó thật không dễ dàng với Thiên Di. Tuy nhiên cô vẫn chịu đựng được vì ông Quang Lâm đã tuyên bố bé Bắp phải do mẹ nó chăm sóc. Cũng vì vậy mà Quang Kha có cơ hội làm phiền Thiên Di nhiều hơn:

Lệ Anh bỗng chốc rơi vào thế bị động, chán nản cô ta càng điên cuồng lao vào cuộc yêu chớp nhoáng với gã trai lạ.

- Làm một tí đi em, đảm bảo sung đến mai luôn.

* * *

Gã kia nháy mắt khuyến khích. Lệ Anh nhìn viên thuốc màu hồng rồi cầm lên tay. Nghĩ sao cô ta lại giúi vào tay gã lắc đầu:

- Thôi trước giờ em chơi bời thật nhưng không nghĩ sẽ dính vào mấy thứ này đâu.

Gã kia tiến đến ôm lấy Lệ Anh, bàn tay dạo khắp cơ thể cô ta rồi thủ thỉ:

- Chỉ là anh muốn đưa em lên mây thôi. Nếu em không thích bay hết đêm nay cùng anh thì thôi vậy..

Nghe giọng điệu như giận dỗi của gã kia Lệ Anh thấy không đành lòng, cô ta không muốn gã buồn nên lại xoè tay ra.

Đặt lại viên thuốc vào lòng bàn tay Lệ Anh gã kia nháy mắt động viên:

- Đảm bảo em sẽ thích cảm giác đó. Phê lắm..

* * *

Thiên Di vừa cho Bắp ngủ xong thì Thiện Tần gọi đến. Từ ngày quay về cô bận con cái còn Thiện Tần thì ngại ngần gia cảnh nên cả hai chưa gặp lại nhau. Tuy nhiên cứ 2-3 ngày nếu không phải Thiện Tần thì Thiên Di sẽ là người gọi điện. Hàn huyên một hồi bỗng Thiện Tần buột miệng:

- John đi rồi.

Thiên Di nghe vậy thì lặng người đi xúc động. Đã vài lần cô bắt gặp anh đứng từ xa nhìn vào căn biệt thự dù thừa biết không thể nhìn thấy cô. Hình ảnh ấy khiến cô đau lòng biết mấy, giờ thì cô sẽ không được nhìn thấy anh nữa..

- Em cũng có tình cảm với John phải không?

Câu hỏi của Thiện Tần khiến Thiên Di bối rối không biết nói gì. Thiện Tần thấy vậy liền an ủi:

- Dù sao con cái cũng là quan trọng nhất. Giữ cho con có một gia đình trọn vẹn là việc người phụ nữ nào cũng nên làm. Chị cũng giống em ở chỗ thiếu thốn tình thương của mẹ nên chị hiểu..

Thiên Di nghe vậy chợt nhớ ra điều gì liền hỏi Thiện Tần:

- À hồi lâu chị nói có một em gái thất lạc, chị không đi tìm cô ấy à?

Thiện Tần lặng một hồi mới đáp:

- Có chứ nhưng không biết bắt đầu từ đâu, mẹ bỏ mấy anh em khi còn nhỏ sau này có trở về mới biết chuyện em chị đã được đem cho.

Thiên Di tò mò:

- Vậy sao chị không hỏi ba chị? Ông là người rõ nhất mà.

Thiện Tần buồn rầu đáp:

- Ba chị mất đột ngột trong một tai nạn không kịp trăng trối gì. Cũng tại khi còn bé thi thoảng nhắc đến đứa em đó ba lại buồn nên bọn chị không dám nhắc nữa. Hơn nữa sau khi cho đứa em đó đi thì ba đưa bọn chị đi nơi khác sống. Có nhiều lần ba bảo đi công việc nhưng chị biết ba đi để được nhìn thấy nó.. ba nhớ nó..

Thiện Tần nói đến đây thì nước mắt bắt đầu chảy ra. Thiên Di thấy vậy cũng xúc động không kém, sau rồi cô cười rồi trêu Thiện Tần:

- Thôi chị, có duyên ắt sẽ gặp lại. Có em là em gái rồi chị còn muốn gì nữa hả?

* * *

Đang nói chuyện thì Thiên Di nghe có tiếng ồn dưới nhà. Cô tạm biệt Thiện Tần rồi thơt dài ngao ngán. Lại là Lệ Anh, tối nào cũng thế cô ta về rất muộn và kiểu gì cũng gây sự với người này người kia. Thiên Di thấy cô ta quá đỗi trơ trẽn khi không chịu buông tha gia đình này. Còn ông Quang Lâm, cô ngạc nhiên khi không thấy ông có động thái gì trong khi đã hứa với cô sẽ giải quyết ổn thỏa.

Nhìn bé Bắp đang nằm ngủ ngon lành trong nôi Thiên Di cảm thấy hạnh phúc tràn ngập. Cô không mấy quan tâm đến những việc xung quanh, chỉ mong họ để mẹ con cô được yên.

Bỗng có tiếng mở cửa rất mạnh khiến bé Bắp giật mình khóc ré lên. Thiên Di vội ôm lấy con rồi tức giận nhìn Lệ Anh quát:

- Cô bị điên à, cút ra khỏi đây ngay!

Lệ Anh cười sằng sặc rồi đến gần Thiên Di đẩy nhẹ cô, cô ta nói đến đâu mùi rượu tỏa ra nồng nặc đến đấy:

- Cút à? Cô mới là đứa phải cút đấy. Khi tôi với Quang Kha đang hạnh phúc bên nhau thì cô nhảy vào. Cô thật trơ trẽn.

Thiên Di cườI khẩy, cô bảo Lệ Anh:

- Ai là người trơ trẽn thì thiên hạ đều biết cả rồi. Cô cút về phòng cho mẹ con tôi ngủ

Men rượu và tàn dư của cuộc bay lắc khiến Lệ Anh không làm chủ được mình. Cô ta lao đến túm tóc Thiên Di, vừa giật vừa nói lớn:

- Mày bảo ai trơ trẽn hả. Con không cha không mẹ. Con mèo hoang này..

Thiên Di một tay ôm con một tay chống cự. Bé Bắp thấy vậy khóc ré lên sợ hãi.

Tiếng ồn làm mọi người chú ý, Quang Kha đi đâu về thấy vậy liền lao đến lôi Lệ Anh đẩy ra xa quát:

- Về muộn thì đi ngủ đi, suốt ngày gây chuyện cô không chán à?

Lệ Anh thấy vậy thì khóc tru tréo ăn vạ, bé Bắp khóc càng to hơn khiến bà Lâm Oanh cũng phải chạy đến. Vừa nhìn bà đã hiểu ngay vấn đề liền đến ôm lấy bé Bắp dỗ dành rồi cảnh cáo Lệ Anh và Thiên Di

- Gây chuyện thì cút ra ngoài kia gây. Nhà này không phải cái chợ. Ảnh hưởng đến cháu ta là không được đâu.

Lệ Anh thấy vậy liền lê đến ôm lấy tay bà khóc lóc để tìm người bênh vực:

- Mẹ, nó đánh con. Mẹ xem con đã phải chịu ấm ức thế nào mà cả hai người họ còn đồng lõa bắt nạt con.

Bà Lâm Oanh sau thời gian chung sống đã phần nào hiểu tính cách của Lệ Anh. Tuy nhiên cũng vẫn còn ác cảm với Thiên Di nên bà nhắc nhở Lệ Anh:

- Đây là nhà tôi không phải cái chợ. Làm gì cũng nên nghĩ trước nghĩ sau.

Lệ Anh chưng hửng khi không tìm được đồng minh. Dù có tí men nhưng cô ta vẫn biết rằng lúc này nếu cố gây sự sẽ bất lợi cho mình nên cô ta không nói gì, chỉ nguýt Thiên Di một cái rồi hậm hực bỏ đi

Sau khi mọi người đi hết, bé Bắp cũng đã nín bà Lâm Oanh liền nựng thằng bé:

- Nay Bắp ngủ với bà nội nhé, bà yêu Bắp lắm.

Nói xong bà bế Bắp đi mà không nói với Thiên Di một câu, cô toan lên tiếng thì Quang Kha đã ngăn lại. Anh bảo cô:

- Kệ bà, nó ngủ với bà nội nó thì có sao đâu. Nói xong anh ta ôm chầm lấy Thiên Di gạ gẫm:

- Bắp đi rồi nay anh ngủ lại với em nhé

Thiên Di thấy khó chịu thực sự, không biết từ bao giờ cô lại có cảm giác ghế tởm mỗi khi anh ta đến gần. Thậm chí mỗi lời nói của Quang Kha đều khiến cô nổi gai ốc. Cô vùng ra nghiêm túc bảo anh:

- Anh qua phòng bên với cô ấy đi;

Quang Kha không chịu buông tha, anh lại ôm lấy cô rồi đưa tay lên ngực..

Thiên Di giật ra rồi xoay người tát cho Quang Kha một cái đau điếng. Lúc anh ta chưa kịp phản ứng gì thì cô nhắc nhở cũng như lời cảnh cáo:

- Tôi về đây là vì Bắp, vì ba. Còn anh.. anh trong lòng tôi chết lâu rồi Quang Kha ạ

Quang Kha sững sờ trước lời nói của Thiên Di. Sự đau đớn vì cái tát không thấm tháp gì so với những lời nói từ miệng Thiên Di phát ra.

Quang Kha không nói gì, anh lặng lẽ đi ra rồi khẽ khàng khép lại cánh cửa phòng.