Thiên Di - Trang Rose

Chương 25: Lệ anh sa lưới



Lệ Anh đợi mãi mà không thấy gã tình nhân của cô ta đâu. Cầm điện thoại lên, cô ta sốt ruột gọi đi liên tục mà không thấy gã bắt máy. Bực bội, cô ta xuống xe kéo theo vali hành lí và nghĩ bụng cứ vào sảnh đợi rồi gã sẽ đến sau.

Ngồi nhâm nhi ly cafe mua từ máy tự động, Lệ Anh phấn khích nghĩ đến những ngày thú vị sắp tới bên gã trai lạ. Bỗng có 2 người đàn ông đến gần cô ta, một trong số họ giơ lên chiếc thẻ và nói:

- Chào cô, tôi được lệnh lục soát hành lí của cô. Mời cô im lặng và đi theo chúng tôi.

Lệ Anh bàng hoàng, cô ta đặt vội ly cafe xuống rồi vừa ngăn không cho người công an còn lại mang vali của cô đi, vừa không ngừng phân bua:

- Các anh làm cái gì thế hả? Sao lại lục soát hành lí của tôi? Tôi đang chờ anh ấy, anh ấy sắp đến rồi.

Anh công an kia quay lại nhíu mày bảo cô:

- Người đàn ông cô đợi là ai?

Lệ Anh hoảng sợ thật sự, cô ta rút điện thoại ra bấm sốgã gọi đi: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau". Câu trả lời tự động vang lên khô khốc khiến Lệ Anh thêm luống cuống, cô ta dự cảm có điều gì đó không ổn đang diễn ra.

* * *

Hành lí của Lệ Anh bị dỡ tung ra, quần áo mỹ phẩm đều bị mấy người xúm lại kiểm tra rất tỉ mỉ. Đến hai đôi giày thể thao, họ dừng lại hết quan sát rồi lại nắn nắn. Lệ Anh thấy vậy vô cùng tức giận, cô chồm dậy gắt lên:

- Giày đó tôi mang để đi leo núi, có thể để gì trong đó được chứ.

Dường như không ai để ý Lệ Anh nói gì. Một người trong số họ có vẻ là sếp chỉ vào đế chiếc giày rồi nhìn đồng đội gật đầu ra hiệu. Ngay lập tức, một anh công an trẻ tuổi mang đến một con dao nhỏ.

Chiếc đế giày vừa được rạch đã rơi ra rất nhiều gói nhỏ màu trắng. Lệ Anh hoảng hốt đứng bật dậy sợ hãi:

- Gì thế này, sao lại có thuốc phiện ở đây chứ. Không phải tôi, tôi bị oan, tôi bị lừa.

Lần lượt ba chiếc giày còn lại đều bị rạch, Lệ Anh choáng váng nhìn đống thuốc phiện trước mặt. Là gã đã lừa cô, kể cả quen cô cũng nằm trong kế hoạch của gã. Chính gã bày trò rủ cô đi du lịch, trước hôm đi còn đưa cô 2 đôi giày bảo vali gã chật nên nhờ cô đem cả. Vậy mà Lệ Anh đã hạnh phúc khi được gã quan tâm mua cho từ đôi giày.

Lệ Anh thấy bắt đầu run rẩy khi anh công an đưa ra trước mặt tờ biên bản, giọng nói lạnh lùng:

- Tất cả số thuốc phiện này đều sẽ trở thành tang chứng cho vụ án. Cô hãy kí tên vào biên bản xác nhận này. Sau đó cô sẽ được viết tường trình.

Lệ Anh lắp bắp:

- Tôi bị oan, thật sự bị oan.

Người thư kí có vẻ đã quá quen với những tình huống tương tự, anh ta bình tĩnh giải thích:

- Cô sẽ được viết tường trình, khai nhận ai đã cùng cô tham gia đường dây này. Hãy cố gắng cung cấp thật đầy đủ về đối tượng đó, nó có thể giúp cô nhẹ tội.

Lệ Anh bắt đầu nức nở, cô ta không biết gì về gã trai lạ kia ngoài số điện thoại đã không liên lạc được. Gã chỉ nói với cô là Việt kiều, bố mẹ gã còn ở nước ngoài. Mải đắm chìm trong những cuộc vui Lệ Anh đã không quan tâm đến những điều đấy. Nhưng rốt cuộc làm sao mấy người này biết được.. Lệ Anh bừng tỉnh, cô hỏi người trước mặt:

- Ai đã tố giác tôi?

Anh công an lắc đầu:

- Chúng tôi chỉ nghe thông tin từ quần chúng báo có người mang theo thuốc phiện, không thể biết ai được.

Lệ Anh nghiến răng, ánh mắt căm thù. Gã trai kia không thể có thù oán với cô. Vậy là ai, ai đang muốn triệt đường sống của cô.

* * *

- Thưa ông, sự việc đã diễn theo đúng kế hoạch.

Ông Quang Lâm nghe ông Đàm nói vậy thì gật gù rồi hỏi:

- Ông thấy làm vậy có quá đáng không?

Ông Đàm lắc đầu:

- Nếu so với cách làm việc của ông thì không hề quá đáng. Ông đã cảnh báo nhưng cô ta vẫn cố tình trêu ngươi, đây là do cô ấy tự chuốc lấy thôi.

Ông Quang Lâm thở dài nói với người trợ lý của mình:

- Biết vậy nhưng dù sao đây cũng khác với thương trường. Lỗi phần nhiều cũng là do Quang Kha nhà ta.. theo tôi nên cho ta một con đường lui.

Ông Đàm tỏ ý không hiểu liền hỏi lại:

- Ý ông là sao?

Ông Quang Lâm giải thích:

- Chắc chắn cô ta cũng đã nghi ngờ tôi nhúng tay vào, nhưng nghi cũng chả ích gì. Cho cô ta ngồi tù vì tội vô ý một vài năm rồi đảm bảo cho cô ta cuộc sống về sau.

Ông Đàm có vẻ hài lòng về cách giải quyết của chủ, ông gật đầu rồi định lui ra thì ông Quang Lâm gọi lại với khuôn mặt còn lộ vẻ áy náy:

- Ông xem bố mẹ cô ta thế nào, cần quá thì giúp đỡ một chút..

* * *

Trong bữa ăn cơm tối hiếm hoi cả gia đình ngồi lại, không ai nói với ai câu nào. Bỗng nhiên bà Lâm Oanh lắc đầu thở dài rồi buông lời than thở:

- Không ngờ cái con bé Lệ Anh lại chơi bời đến mức ấy. Đúng là có mắt như mù mà.

Ông Quang Lâm và Thiên Di không nói gì, vẫn bình thản dùng cơm trong khi Quang Kha buông đũa về phòng. Có lẽ anh thấy có một phần trách nhiệm trong sự sa ngã của Lệ Anh. Bà Lâm Oanh thấy vậy thì quay sang nhắc nhở Thiên Di:

- Cô nên quan tâm đến nó một chút, dạo này tôi thấy nó gầy rộc cả đi. Dù sao cũng là vợ chồng.

Thiên Di không biết nói gì mà tiếp tục bữa ăn dù đây là lần đầu tiên bà Lâm Oanh nhẹ nhàng hơn với cô. Trong khi đó ông Quang Lâm lại thấy vui mừng khi tình cảm mẹ chồng nàng dâu đã có dấu hiệu tốt. Ông vừa ăn vừa bảo ông Đàm:

- Ở đây hết việc phải làm rồi, chú đặt vé cho tôi sang Mỹ đi.

* * *

- Oa, nhà chị đẹp quá!

Thiên Di thốt lên khi lần đầu tiên đến thăm nhà Thiện Tần. Vừa đỡ mấy túi quà từ tay cô, Thiện Tần vừa cằn nhằn:

- Gì mà mua nhiều thế này hả cô, đến được đến đây thăm tôi là quý hóa lắm rồi.

Thiên Di cười đáp lại:

- Chị lại mỉa mai em đấy à. Tại bé Bắp bám mẹ quá em không đi đâu được. Lâu không đến thăm bọn trẻ nên nay em tranh thủ đi rồi qua chơi với chị luôn.

Thiên Di vào nhà. Cô thấy không có ai nên cất lời hỏi:

- Anh với bé Minh Anh đều không có nhà à chị.

Thiện Tần mang ly nước và đĩa quả đặt lên bàn rồi trả lời:

- Ừ, nay được nghỉ nên hai bố con đưa nhau về nội chơi rồi.

Hàn huyên một hồi Thiên Di đứng dậy đi lại ngắm nghía căn phòng, cô tỏ ra thích thú với lối bày trí đơn giản nhưng rất hài hòa và ấm cúng của căn phòng. Bỗng Thiên Di dừng lại ở một bức ảnh, một luồng điện chạy dọc sống lưng khiến cô đứng bất động một hồi lâu. Thiện Tần không để ý thấy điều đó, cô đến bên chỉ trỏ:

- Đây là đại gia đình nhà chị. Đó là bức ảnh hiếm hoi có đầy đủ thành viên trong gia đình.

Thiên Di xúc động mãnh liệt, tay cô run rẩy chỉ về phía đứa bé nhất trong ảnh hỏi:

- Đây là đứa em thất lạc của chị phải không?

Thiện Tần bỗng thấy hoang mang trước thái độ của Thiên Di. Cô xác nhận:

- Đúng vậy, nó tên Bống.

Thiên Di đưa tay ôm lấy mặt rồi nấc lên từng hồi khiến Thiện Tần có vẻ đoán được. Cô giữ lấy Thiên Di thảng thốt:

- Là sao? Rốt cuộc là sao hả Thiên Di? Sao em lại xúc động vậy khi thấy bức hình này?

Thiên Di lắc đầu, mãi một lúc cô mới thốt nên lời:

- Chị là Sún phải không? Vì bé chị bị sún gần hết nên ba gọi vậy. Còn em là Bông vì ba bảo trắng như cục bông.

Thiện Tần bàng hoàng, cô nhìn Thiên Di với đôi mắt mở lớn thể hiện sự kinh ngạc quá đỗi. Thiên Di thấy vậy liền cầm lấy tay Thiện Tần nói với chị cũng như để thanh minh cho bản thân:

- Tại lúc đó chúng ta quá bé, nỗi đau bị bỏ rơi làm lu mờ mọi kí ức. Trong tiềm thức em chỉ còn nhớ những ngày tháng đau khổ, nhớ khi ba mang em đi bỏ.

Thiện Tần ôm lấy đôi vai của Thiên Di đang rung lên, cô nén nỗi xúc động vỗ về đứa em gái nhỏ tưởng như không bao giờ gặp lại:

- Ba cũng là vì muốn tốt cho em, cho anh chị nên mới làm vậy.. nhà mình khi đó quá khó khăn. Mẹ bỏ đi, mình ba lo không xuể.. em đừng trách ba được không? Ba rất nhớ em, rất dằn vặt.

Thiên Di đau đớn, cô ngồi thụp xuống sàn khóc nức nở. Thiện Tần cũng ngồi xuống, cô vuốt tóc em gái rồi nói:

- Chị chỉ nhớ ba có một người bạn là chú Quang Lâm hay đến nhà chơi. Nhưng ba không nói mang em cho chú ấy. Hơn nữa chị cũng không ngờ người có thế lực vậy lại chính là chú Quang Lâm ngày xưa.

Ngừng một lát để ngăn nỗi xúc động, Thiện Tần an ủi:

- Dù sao chúng ta cũng đã tìm thấy nhau. Mai chị sẽ đưa em đi gặp các anh, chắc chắn họ sẽ hạnh phúc vô cùng.. chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa nhé!

Hai chị em cứ thế ôm nhau khóc. Niềm vui đoàn tụ xen lẫn với nỗi tủi hơn dồn nén trong bao năm. Trái đất quả thật tròn, ông trời đang đền bù phần nào nỗi đau của Thiên Di.