Thiên Di - Trang Rose

Chương 3: Bế tắc



- Chị Thiên Di, chị Thiên Di..

Bọn trẻ vừa thấy bóng dáng Thiên Di lấp ló từ xa đã chạy ùa ra reo hò. Thiên Di nhìn những khuôn mặt trẻ thơ bừng sáng, lòng chộn rộn khó tả. Từ lâu những đứa trẻ mồ côi này chính là nguồn sống của cô. Bởi hơn ai hết, Thiên Di hiểu sự tổn thương mà những đứa trẻ phải gánh chịu.. Dì Hiền cũng mừng rỡ không kém, như một thói quen bà vừa nhanh tay đỡ những túi quà từ tay cô, vừa khoe:

- Bọn nhỏ biết em đến cứ đi ra đi vào ngóng, tí cái lại "mẹ ơi sao mãi không thấy chị Thiên Di".

Thiên Di hạnh phúc xoa đầu mấy đứa nhỏ, một bé gái có đôi mắt tròn xoe níu lấy tay Thiên Di rồi chìa ra một bức tranh khoe:

- Chị Thiên Di, chị xem này, tranh em vẽ chị đấy!

Thiên Di tỏ vẻ ngạc nhiên đưa tay định đón lấy bức tranh. Bỗng một chiếc oto phóng qua trước mặt cô và bọn trẻ rồi dừng lại, bức tranh lỡ nhịp bay tung lên rồi nằm gọn dưới bánh xe. Quang Kha và Lệ Anh bước xuống, bọn trẻ con ngơ ngác. Trong khi ông chồng mới cưới của Thiên Di tỏ ra bình thản thì Lệ Anh nhanh miệng:

- Ôi chị Thiên Di hả, không ngờ chị cũng đang ở đây. Nhưng mà mới cưới lẽ ra phải đi hưởng trăng mật, chứ lại đến đây một mình thì kể cũng hơi tủi. Phải không anh?

Lệ Anh vừa nói vừa ôm chặt lấy cánh tay Quang Kha, giọng mỉa mai thấy rõ. Quang Kha có vẻ cũng thấy Lệ Anh hơi làm quá nên lảng đi, anh ta quay qua dì Hiền:

- Bọn con mang ít đồ đến từ thiện..

Dì Hiền nghe vậy càng tỏ ra khó chịu. Có lẽ không phải chỉ những đứa trẻ mà một người gắn bó với chúng lâu năm cũng rất dễ bị tổn thương. Bà đáp lời Quang Kha:

- Cảm ơn cậu, nhưng tôi không thích nghe hai từ "từ thiện". Chúng tôi không đi ăn xin, các bé lớn vẫn làm việc để có tiền tự trang trải. Hơn nữa.. (dì Hiền đưa mắt nhìn sang Thiên Di) có bà xã cậu ở đây lo rất chu đáo cho bọn trẻ rồi.

Quang Kha nghe dì Hiền nói vậy hơi đỏ mặt. Trong khi Lệ Anh thì khác. Cô ta cảm thấy mình bị xúc phạm, điều đó là không nên nhất là khi đang đứng trước tình địch. Cô ta hết nhìn dì Hiền rồi lại nhìn sang Thiên Di nhấm nhẳng:

- Thì bản chất cũng là từ thiện chứ còn là gì nữa, lắm chuyện. Còn đem tiền chùa đi lo việc thiên hạ thì ai chả làm được. Hơn nữa tiền có thì ít bỏ túi thì nhiều lại còn ra vẻ thanh cao.

Thiên Di cười thầm vẻ hống hách kém sang của Lệ Anh. Cô cúi xuống đùa với mấy đứa nhỏ tỏ vẻ không thèm quan tâm. Dì Hiền với tâm của một người có lòng nhân ái, bà giải thích:

- Hầu hết những người đến đây chỉ mang đến cơ hội, đầu tư cho làng trẻ này phát triển nghề thủ công và tìm đầu ra cho các sản phẩm của chúng. Không ai mang tiền đến bố thí và chúng tôi cũng không nhận của bố thí.

Thiên Di thấy đã đến lúc phải giành lại thế chủ động, nói gì với hai con người trước mặt đều là vô nghĩa. Hơn nữa trước mặt trẻ con Thiên Di không muốn đôi co. Nở nụ cười thật tươi cô hô hào bọn trẻ:

- Nào các em, hôm nay chị mang theo rất nhiều giấy và bút màu ai thích vẽ nào?

Bọn trẻ nghe vậy nhao lên thi nhau giơ tay. Thiên Di và dì Hiền liền đưa chúng vào bên trong bỏ lại Quang Kha và Lệ Anh ê mặt đứng đó.

* * *

Thiên Di mải vui với bọn trẻ nên về hơi muộn, vừa đến cổng cô đã thấy xe của Quang Kha dựng giữa sân thay bằng việc đưa vào gara. Điều này có nghĩa sẽ có chuyện xảy ra và anh ta cũng sẽ không ở nhà lâu. Đúng như dự đoán, vừa đẩy cửa phòng bước vào Thiên Di đã nghe tiếng Quang Kha mỉa mai:

- Cô ghê gớm thật, càng ngày tôi càng thấy được rõ bản chất của cô.

Thiên Di ngồi trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng tháo đôi bông tai xuống rồi vuốt ve lại mái tóc vẫn còn mượt. Quang Kha tức giận trước hành động mà anh ta cho là trêu ngươi của Thiên Di. Anh ta đến gần hất mạnh đôi bông tai trên bàn rồi quát lớn:

- Cô bỏ ngay cái vẻ mặt cao sang giả dối ấy đi, tôi buồn nôn với vẻ mặt đó. Lúc nào cô cũng tỏ ra lạnh lùng vô cảm, bình thản trước mọi việc. Rốt cuộc cô muốn gì?

Thiên Di như không thể chịu đựng hơn, cô đứng bật dậy, giọng run rẩy thể hiện những xúc động mãnh liệt bên trong:

- Câu hỏi ấy tôi phải hỏi anh mới phải. Tôi với anh lấy nhau chưa lâu vậy mà anh công khai cặp kè với người khác, anh không nghĩ đến thể diện Trần Gia sao? Anh không nghĩ cho ba sao?

Quang Kha quắc mắt nhìn Thiên Di, anh ta nói giọng mỉa mai:

- Có vẻ cô quan tâm đến tập đoàn Trần Gia quá nhỉ. Thiên Di, cô cũng đừng nghĩ có thể dựa dẫm vào ba tôi mãi. Ông ấy sắp về Mỹ và chắc sẽ không về Việt Nam nhiều nữa. Trong cái nhà này sẽ không còn ai che chở cho cô được đâu.

Thiên Di níu lấy tay Quang Kha:

- Quang Kha, nghe em nói. Ba đang rất mong anh có thể giúp ông điều hành tập đoàn. Anh hãy tỉnh lại đi, hãy..

Quang Kha siết chặt cổ tay Thiên Di, càng lúc càng chặt, mãi đến khi mặt cô tái đi vì đau anh ta mới hất mạnh khiến cô lảo đảo suýt ngã. Giọng anh ta đều đều như lời tâm sự:

- Thiên Di, cô luôn như vậy. Lúc nào cũng tỏ vẻ thánh thiện. Từ lần đầu tiên gặp tôi đã ghét cái dáng vẻ ngơ ngác ấy. Tất cả vì cô nên nhà này mới bị đảo lộn. Mẹ tôi chỉ vì cô bao năm qua bị ba dằn hắt? Còn cả Tuệ Lâm nữa, cô biết ba tôi là tất cả với nó, lúc nó sốt và luôn miệng gọi ba thì cô lại cố tình tự ngã để ba tôi chăm sóc cho cô mà bỏ mặc nó.

Thiên Di nghe vậy thì thốt lên kinh ngạc:

- Sao anh biết chuyện đó?

Quang Kha cười khẩy, anh ta quay lại nhìn cô rồi như hồi tưởng lại quá khứ, anh nói với cô bằng giọng chua chát:

- Hôm ấy thấy cô bị mẹ mắng, tôi chợt thấy thương hại nên muốn đến an ủi không ngờ lại thấy được chuyện không nên thấy, biết chuyện không nên biết.

Thiên Di chạy đến lại níu tay Quang Kha lần nữa, cô khẩn thiết:

- Quang Kha, không phải..

Quang Kha cũng lại một lần nữa gạt tay Thiên Di ra, anh lắc đầu:

- Tôi không tin vào vẻ mặt giả tạo của cô nữa.

Thiên Di đau khổ, cô nói trong nước mắt:

- Thì ra là vì vậy nên dù em có cố gắng thế nào anh cũng xa lánh em. Em phải làm sao để xóa bỏ khoảng cách này?

Quang Kha dường như có mủi lòng trước những lời của Thiên Di, anh lặng một hồi mới nói:

- Tôi vì ba nên chấp nhận lấy cô vì thế cô nên tự trọng.

Anh ta toan bước đi rồi nghĩ sao lại dừng lại nhìn thẳng vào mặt Thiên Di mà cảnh cáo:

- Tôi cho cô biết đừng làm gì đụng đến Lệ Anh, cô ấy ăn nói có thể không được mềm mỏng nhưng bản chất không xấu như cô.

Quang Kha bước đi cũng là lúc Thiên Di quỵ xuống, lời nói của anh có tính sát thương quá mạnh. Hóa ra bao năm qua sự ê chề này là do cô tự chuốc lấy. Chỉ vì một phút dại dột thơ trẻ mà cô đã đánh mất sự tôn trọng của người cô yêu. Quang Kha đâu biết rằng cô làm vậy là vì anh..

Khi còn nhỏ ba người chơi với nhau, Tuệ Lâm lúc nào cũng được Quang Kha chăm sóc bảo vệ khiến Thiên Di vô cùng ngưỡng mộ. Một lần Tuệ Lâm bị ghế rơi trúng chân nên đau không đi được, Quang Kha luôn cõng trên lưng mỗi khi con bé muốn đi đâu. Thiên Di tỏ ra tị nạnh liền bị Quang Kha cằn nhằn "mày có bị què đâu mà đòi cõng". Câu nói ấy qua suy nghĩ ngây ngô của con bé mới 6 tuổi đã dẫn đến một hành động ngu ngốc.. Hành động đó không ngờ đã gây nên một chuỗi những phản ứng tiêu cực bao năm qua.

Lại là cảm giác bế tắc, cuộc đời Thiên Di là một chuỗi những bế tắc không thể giải quyết.