Thiên Di - Trang Rose

Chương 5: Xtefchia đáng thương!



Thiên Di đang đọc những trang cuối cùng cuốn tiểu thuyết "Con Hủi" của nữ nhà văn Ba Lan Helena Mniszek. Cô nửa nằm nửa ngồi trên giường, mắt dán vào từng câu chữ với mong muốn một cái kết có hậu:

"Rốt cục cô cũng chỉ là một con hủi. Cô đừng bao giờ mơ rằng mình sẽ leo lên địa vị cao sang của chúng tôi". Đó là một đoạn trong bức thư nặc danh của những con người quyền quý nhưng độc ác, chỉ muốn phá hoại tình yêu trong sáng của Xtefchia. Nàng bị hai từ "con hủi" đánh gục và chứng viêm màng não cướp Xtefchia đi đúng vào ngày cưới..

Thiên Di đặt cuốn tiểu thuyết xuống, lòng nhức nhối trước một cái kết bi thảm. Bỗng có tiếng gõ cửa gấp gáp cùng với tiếng nói vọng vào của chị hầu phòng:

- Cô Thiên Di, cô Thiên Di. Cô mau xuống cứu cậu chủ đi, tôi thấy tình hình căng lắm rồi.

Thiên Di nghe vậy vùng dậy chạy ngay ra mở cửa, giọng lo lắng:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

- Dạ, là tại chuyện lúc sáng với cô Lệ Anh đấy ạ. Ông chủ biết chuyện nên nổi cơn thịnh nộ cho gọi cậu Quang Kha về nhà gấp. Ông không cho ai vào cả nên mọi người đều lo lắng quá. Nhà này chắc chỉ có cô mới khiến ông chủ bớt giận được thôi. Cô mau đi nói giúp cậu chủ đi được không?

Thiên Di hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô chạy vội xuống phòng ông Quang Lâm. Bên ngoài bà Lâm Oanh và Tuệ Lâm đang đi đi lại lại, thấy cô bà Lâm Oanh quắc mắt nhưng chỉ dám nói nhỏ đủ để cô nghe thấy:

- Cô đúng là con yêu nghiệt mang đến bao tai ương rắc rối cho nhà này. Ba Quang Kha nếu không phải vì cứu cô thoát khỏi vụ tai nạn ấy thì cũng không đến nỗi tàn phế như bây giờ. Còn con trai tôi, mong cô buông tha cho.

Thiên Di nghe những lời ấy thì đau khổ vô cùng. Cô không biết phải nói gì thì Tuệ Lâm lại vào hùa với mẹ, mặt cô ta vênh lên lộ vẻ đành hanh:

- Đúng đấy, hồi bé tôi đúng là ngây thơ khi yêu quý chị như chị gái nhưng càng lớn lại càng ghét bộ mặt giả tạo của chị. Vì chị mà cái nhà này không lúc nào yên ổn. Chị chờ đấy, mai ba tôi qua Mỹ rồi không ai bênh vực chị nữa đâu.

Có tiếng đổ vỡ trong phòng, trong khi mẹ con bà Lâm Oanh không dám thì Thiên Di vội mở cửa xông vào. Cánh cửa vừa mở cảnh tượng trước mắt cô là một đống đổ nát, ông Đàm đang run rẩy không biết làm gì trong khi ba chồng cô thì cầm trên tay chiếc gạt tàn bằng đồng chạm trổ tinh xảo hướng về phía Quang Kha đang quỳ trước mặt, khuôn mặt ông lộ rõ vẻ tức giận. Thiên Di thấy vậy thì hoảng hốt lao vào níu lấy tay ông Quang Lâm mà van xin:

- Ba ơi đừng, con xin ba, là tại con, là lỗi tại con thôi mà.

Quang Kha thấy vậy thì cười khẩy tỏ vẻ khinh bỉ, trong khi đó ông Quang Lâm lại có vẻ trùng xuống. Ông buông thõng cánh tay và Thiên Di chỉ chờ có vậy, cô vội gỡ chiếc gạt tàn ra khỏi tay ông. Vẫn chưa hết tức giận ông Quang Lâm gào lên:

- Cút, mày cút ra ngoài và đừng để tao thấy mặt mày nữa. Đồ bất hiếu!

Sau tiếng quát ông Quang Lâm ho sù sụ, tay ôm lấy ngực như đang cố để thở khiến Thiên Di sợ hãi vô cùng, nước mắt cô thi nhau tràn ra. Quang Kha thấy vậy vùng dậy chạy lại gần ông ba giọng hốt hoảng:

- Ba, ba có sao không?

Ông Quang Lâm đỡ cốc nước và thuốc từ tay ông Đàm, đợi cho trái tim dịu bớt và có vẻ dễ thở hơn ông mới dịu giọng:

- Quang Kha, tại sao mãi con không chịu hiểu ta chứ. Mọi thứ ta làm đều là tốt cho con. Con không giữ thể diện cho Thiên Di thì cũng phải giữ thể diện cho Trần Gia, cho ta, cho chính bản thân con. Nghĩ sao mà có vợ rồi lại dám đưa cái thứ con gái trốn chúa lộn chồng ấy về nhà này gây chuyện.

Quang Kha nhìn sang Thiên Di rồi đưa tay lên chỉ thẳng vào mặt cô, anh nói những lời vô tình:

- Là cô ta gây chuyện với Lệ Anh trước, chính mắt con thấy. Ba đừng cái gì cũng tin cô ta.

Ông Quang Lâm lắc đầu, kiên nhẫn giải thích:

- Thiên Di không nói gì với ta nhưng con đừng nghĩ ông già này tàn phế ngồi đây là không biết gì. Công việc khắp nơi ta còn quán xuyến được, huống hồ ba cái chuyện này. Ta biết rõ về con bé đó, ta cũng biết rõ từng chuyện con làm. Ta cảnh cáo con nếu không biết chừng mực nữa thì đừng hòng đến một đồng của Trần Gia.

Quang Kha nghe vậy càng bực tức hơn:

- Ba, ba vì cô ta nên mới vậy hả?

Giọng ông Quang Lâm lại bắt đầu có chút gay gắt:

- Bao năm qua con cứ gặp rắc rối gì lại đổ tại Thiên Di. Con bé không làm gì cả, đừng cái gì cũng quy trách nhiệm cho nó như vậy. Quang Kha ta chỉ nhắc con một câu, những gì ta nhìn thấy thế chưa chắc đã là như thế. Quang Kha cảm thấy không tìm được tiếng nói chung, anh đứng dậy nói với ông Quang Lâm trước khi bỏ ra ngoài:

- Thôi mai ba đi rồi nhớ giữ gìn sức khoẻ, ít bữa con sẽ qua thăm ba.

Ông Đàm thấy vậy cũng xin phép đi ra gọi người dọn dẹp căn phòng. Còn lại hai ba con ông Quang Lâm thở dài rồi lại lắc đầu:

- Ba bất lực với nó rồi.

Thiên Di nãy giờ im lặng lúc này mới dám lên tiếng:

- Ba đừng suy nghĩ nhiều ảnh hưởng sức khoẻ. Cũng là tại con..

Ông Quang Lâm ngắt lời:

- Con không có lỗi gì cả, ta hiểu tính con. Còn con bé Lệ Anh đó không hề đơn giản, ta đã cho người điều tra về nó lâu rồi. Con nhà có gia thế nhưng gia thế đó lại là vỏ bọc cho quá khứ bất hảo, chơi bời. Thật không ra thể thống gì cả.

Bất chợt ông quay qua Thiên Di:

- Để con ở lại ba không yên tâm chút nào, nhưng nếu đưa con qua Mỹ cùng thì nhà này cũng loạn mất. Ta thật có lỗi với con.

- Ba à, ba đừng nói vậy. Bản thân con cũng không muốn đi đâu.

Ông Quang Lâm nở cười hiền hậu rồi vỗ vỗ vào bàn tay Thiên Di động viên:

- Ta biết con không muốn xa Quang Kha.. Con yên tâm, nó bản chất không xấu, ta tin một ngày nó sẽ nhận ra ai tốt với nó.

* * *

Thiên Di ra khỏi phòng ông Quang Lâm thì thấy mọi người đã đi hết cả, căn nhà trở về với sự yên tĩnh vốn có. Cô mệt mỏi lững thững ra vườn mong tìm một bầu không khí trong lành để thở.

Ngồi xuống chiếc xích đu, Thiên Di ngửa mặt nhìn những đám mây đang lững lờ trôi.

- Cô đang ước làm mây hả? Vậy tôi ước mình là gió để được đi theo cô.

Thiên Di giật mình, lại là John, anh ta luôn có mặt những lúc cô cần yên tĩnh. Cô nhắc nhở:

- Lần sau anh đừng nói năng hồ đồ vậy, người khác nghe thấy không hay chút nào.

John không tỏ vẻ ngại ngùng gì cả, anh ta cười lớn. Thiên Di lúc này mới để ý kĩ hơn, John rất nam tính với đôi mắt hơi xanh màu nước biển ẩn dưới đôi lông mày rậm rạp. Sóng mũi cao kèm khuôn miệng vừa phải, khi cười khoé miệng anh hơi hếch lên và hai hàng ria mép tuy ngắn nhưng Thiên Di vẫn cảm nhận nó rung rung mỗi khi anh cười:

- Cô lại đang nghĩ "Woa, anh này điển trai quá" phải không?

Lời nói của John khiến Thiên Di giật mình, mặt cô đỏ lên như người ăn trộm bị người ta bắt gặp. Cô lảng đi:

- Anh đến có việc gì à?

John ngây ngất trước vẻ ngại ngùng đáng yêu của Thiên Di. Chưa bao giờ anh gặp người phụ nữ nào đặc biệt như cô. Hít một hơi thật sâu để trái tim đập nhẹ nhàng trở lại anh mới trả lời Thiên Di.

- Tôi đến gặp ông Quang Lâm. Ông hẹn tôi để dặn dò một số việc trước khi ông sang Mỹ.

Thiên Di không quan tâm đến John nữa, cô trả lời hờ hững:

- Vậy à!

Tuy nhiên bản tính tò mò của John lại trỗi dậy, anh vẫn không buông tha Thiên Di:

- Tôi thấy cô không hạnh phúc..

Vẫn là câu hỏi ấy nhưng lần này Thiên Di không thấy bực bội như trước, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt trầm tư của John hỏi:

- Anh đã đọc "Con hủi" của Helena chưa?

John bối rối không hiểu người phụ nữ trước mặt mình nói gì. Anh ta hỏi lại:

- Cô nói gì cơ?

Thiên Di đứng lên, đôi mắt đượm buồn, nói với John mà như nói với chính bản thân:

- Tôi giống Xtefchia, cũng như một "con hủi" trong mắt nhiều người. Tuy nhiên Xtefchia hạnh phúc hơn bởi nàng có chàng công tước Valdemar yêu thương và bảo vệ đến cùng còn tôi thì..

Giọng Thiên Di trùng xuống sau đó cô mặc kệ John ngơ ngác phía sau bỏ đi trước.

John nhìn theo bóng dáng Thiên Di đến khi cô khuất hẳn, người phụ nữ này luôn mang đến cho anh một sức hút kì lạ. Cô có lúc mỏng manh như cây cỏ cần được bóng tùng quân che chở, lúc lại cứng rắn khiến đối phương chùn bước. Hôm đám cưới đã vài lần John thấy đôi tay Thiên Di vò vào nhau, vài lần cô đưa tay mà Quang Kha không nắm lấy, vài lần thấy cô cười mà đôi vai rung rung như khóc. Hôm cưới đại diện nhà gái cũng không có một ai, Thiên Di như một nàng tiên bị lạc xuống trần gian, cô đơn một mình..

- Cậu John, ông chủ tôi mời cậu vào nói chuyện.

Tiếng ông Đàm cắt đứt mọi suy nghĩ của John, anh nhanh nhẹn theo ông Đàm vào trong. Trái tim anh vẫn còn thổn thức về một bóng hình..