Thiên Di - Trang Rose

Chương 9: Nỗi đau nối tiếp nỗi đau



Gần đây Quang Kha hay về nhà hơn nhưng mỗi lần về đều tỏ ra uể oải chán chường. Hôm nay cũng vậy, Thiên Di đang chuẩn bị đi ngủ thì anh về. Nhẹ nhàng ôm lấy vợ từ phía sau mà không nói gì, tuy nhiên Thiên Di biết anh đang mệt mỏi. Cô đến bên anh ngồi xuống không quên mang theo một lọ tinh dầu. Quang Kha biết ý, anh nằm sấp xuống để bàn tay mềm mại của Thiên Di lướt khắp cơ thể mình. Một cảm giác khoan khoái dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể. Quang Kha nhắm mắt tận hưởng. Lát sau anh bỗng nắm lấy bàn tay Thiên Di đặt lên ngực mình rồi thắc mắc:

- Từ hôm ấy em không hỏi han gì về chuyện anh và Lệ Anh, em không tò mò sao?

Thiên Di mỉm cười, cô gục đầu mình lên ngực chồng mãi sau mới đáp lời anh:

- Việc của anh nếu anh thấy cần phải nói với em tất sẽ tự nói thôi. Em chỉ cần anh về là vui rồi.

Quang Kha xúc động, anh ngồi dậy ôm Thiên Di vào lòng, bản thân thấy có lỗi với cô vô cùng. Thiên Di biết sau lần đó với tính cách của Lệ Anh chắc chắn cô ta sẽ không để Quang Kha yên, luôn tìm cách giày vò anh. Tình cảm cô dành cho Quang Kha có đôi phần suy giảm nhưng dù sao đây vẫn là người đàn ông ảnh hưởng đến cuộc đời của cô ngay từ khi thơ bé. Với Thiên Di anh mặc định là người đàn ông duy nhất.. Anh vốn là của cô vì thế giờ đây cô chỉ cần giữ những gì vốn là của mình.

Nhưng cuộc sống thật không dễ dàng như Thiên Di nghĩ. Nói cách khác hạnh phúc là điều xa xỉ với cô..

Một tuần sau khi Thiên Di đang cùng Quang Kha ăn tối ở nhà thì Lệ Anh đến. Cô ta không nói gì, chỉ lẳng lặng đi vào đặt lên bàn tờ giấy khám thai, nhìn qua Thiên Di thấy cái thai đã được 9 tuần. Cô sững sờ, chiếc dĩa trên tay run run, đầu óc quay cuồng. Trong khi đó Quang Kha có vẻ bối rối, anh hết nhìn Thiên Di lại nhìn Lệ Anh. Tuy nhiên không rõ vì niềm hạnh phúc thật sự khi được làm bố hay vì trách nhiệm mà sau phút do dự, Quang Kha đứng dậy giữ lấy cổ tay Lệ Anh hỏi:

- Là thật phải không?

Lệ Anh vừa cầm tờ giấy lên vừa nói:

- Anh không tin thì thôi vậy.

Nói xong cô ta bước đi.

Quang Kha đứng đó nhìn sang Thiên Di lúc này đang ngồi bất động khẽ cất lời:

- Anh xin lỗi!

Thiên Di nghe văng vẳng lời xin lỗi của Quang Kha, tai cô như ù đi nhưng chưa kịp phản ứng gì đã thấy anh chạy vội ra ngoài nói với Lệ Anh:

- Để anh đưa em về!

* * *

"Mình lại thất bại rồi", Thiên Di nghĩ vậy khi còn lại một mình. "Không được khóc, không được" - những lời đó vang lên trong đầu như một mệnh lệnh khi Thiên Di cảm nhận sống mũi mình cay cay, giọt nước mắt có thể lăn xuống bất cứ lúc nào.

- Không biết cảm giác của chị giờ thế nào nhỉ? Chắc hẳn là rất tệ rồi.

Tuệ Lâm hả hê khi chứng kiến mọi việc, cô ta đứng cạnh bàn ăn hai tay khoanh trước ngực, nụ cười nửa miệng, khuôn mặt hiện rõ vẻ đắc ý. Thiên Di lấy lại tinh thần rất nhanh, cô coi như không nghe thấy gì, cúi xuống tiếp tục bữa ăn. Tuệ Lâm thấy vậy tức giận vô cùng, cô ta quát chị hầu bàn từ lâu đã không còn đứng đó.

- Người đâu dọn bàn ngay.

Chị kia sẵn ác cảm với Thiên Di nghe vậy liền răm rắp làm theo. Hành động quá đáng đó khiến Thiên Di không chịu nổi cô đứng bật dậy quát Tuệ Lâm:

- Rốt cuộc cô muốn gì? Tôi đã làm gì khiến cô luôn tìm cách gây sự với tôi?

- Vì tôi luôn thấy cô nguy hiểm, tiềm ẩn nguy cơ cướp đi mọi thứ của tôi. Ngoài ba ra tôi không để cô đạt được gì nữa đâu.

Thiên Di nghe vậy chợt thấy thương hại Tuệ Lâm hơn là tức giận, cô cười rồi đáp lời:

- Tuệ Lâm, cô điên rồi, tôi không cướp gì của cô cả. Cô đừng suy nghĩ trẻ con thế. Làm ơn hãy để tôi yên.

Thiên Di nói xong định bỏ lên phòng thì bị Tuệ Lâm giữ tay lại rồi nói:

- Tôi cảnh cáo chị, những gì là của tôi thì tránh xa ra nếu không chị chỉ chuốc nhục nhã thôi. Chuyện của anh Quang Kha là một bài học đấy.

Nói xong cô ta hất mạnh tay Thiên Di rồi bỏ đi trước.

Thiên Di ngồi thụp xuống ghế, trước mắt cô là màn đêm tối đen không có ánh sáng, không có hy vọng. Tưởng rằng có những thứ đã nắm trong lòng bàn tay ngờ đâu lại tuột xuống vỡ tan tành. Có tiếng tin nhắn đến, là John:

- Sáng mai tôi định đến thăm lũ trẻ, em đi được không?

Dù chỉ là những dòng chữ vô tri nhưng Thiên Di cảm nhận được sự tha thiết trong đó. Ngoài ông Quang Lâm giờ đây chỉ có John ở bên cạnh cô, thấy lòng dịu lại đôi phần cô định nhắn lại cho anh nhưng nghĩ sao lại đặt điện thoại xuống..

* * *

- Xin lỗi em, anh không ngờ mọi việc diễn ra như vậy.

Quang Kha ngồi trước mặt Thiên Di, hai tay vò vào nhau. Dường như trong trái tim anh đã có chút nào dành cho cô. Nghĩ ngợi một lát anh nói tiếp:

- Anh sẽ chủ động nói với ba.

Thiên Di ngước nhìn Quang Kha sững sờ:

- Anh định nói gì? Nói Lệ Anh có thai hay nói sẽ bỏ em để lấy cô ấy?

Quang Kha buồn bã đáp lời:

- Có lẽ cả hai.. Dù sao Lệ Anh cũng là con nhà danh giá, họ không chấp nhận để vậy đâu.

Thiên Di chồm người lên đau đớn:

- Vậy còn em thì sao? Hay tại em không phải con nhà danh giá nên anh nghĩ vứt bỏ thế nào cũng được phải không? Còn nữa, ba đang bệnh anh nói ra ba không chịu được đâu.

Quang Kha cũng đứng dậy, mấy ngày qua trông anh hốc hác hẳn đi, anh kết thúc cuộc nói chuyện:

- Giờ anh cũng không biết nói với em thế nào, anh là đứa con tệ, người chồng bạc. Anh chỉ biết xin lỗi.

Quang Kha toan bước đi thì Thiên Di chạy đến, cô ôm lấy anh từ phía sau, nước mắt thấm đẫm vai anh, giọng cô nghẹn ngào.

- Quang Kha, em đã tưởng có được anh..

Quang Kha thấy lòng nghẹn lại xúc động vô cùng. Một lúc sau anh mới gỡ nhẹ tay cô, không quay lại mà chỉ dặn cô:

- Thời gian này anh sẽ không về nhà, em giữ gìn sức khoẻ.

Thiên Di ngồi thụp xuống đất, miệng không ngừng gọi tên Quang Kha cho đến lúc ngất đi..

* * *

Thiên Di tỉnh dậy thấy mình mẩy ê ẩm, đầu óc quay cuồng. Bỗng một bàn tay đỡ lấy cô, giọng ấm áp quen thuộc:

- Em chưa khoẻ, mau nằm xuống nghỉ đi.

Thiên Di ngước lên nhìn quanh căn phòng trắng xóa rồi nhìn John, giọng mệt mỏi:

- Sao tôi lại ở đây?

John có vẻ buồn bã, anh giải thích:

- Hôm trước nhắn tin mà em không rep, hôm sau thì gọi điện mãi không nghe. Tôi sốt ruột nên đến nhà thì thấy em đang nằm trên đất lạnh.

Thiên Di hiểu ra, cô toan đứng dậy rồi bảo John:

- Tôi muốn về nhà, cho tôi về đi.

John vội vàng giữ lấy tay Thiên Di:

- Không được, em bị suy nhược. Bác sĩ bảo phải ở lại vài bữa theo dõi.

Thiên Di vùng tay ra, giọng hơi gay gắt:

- Sức khoẻ của tôi thì tôi rõ hơn ai hết. Tôi muốn về.

John nghiêm mặt:

- Sức khoẻ của em thì em biết, vậy em có biết mình đang có thai không?

Thiên Di sững sờ, cô vồ lấy cánh tay John khẩn thiết:

- Anh nói cái gì? Nói gì hả?

John ngồi xuống giường thở dài, giọng anh lo lắng:

- Bác sỹ nói em có thai được 6 tuần rồi, dặn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Để suy nhược như vậy không được đâu.

Thiên Di không biết nên buồn hay nên vui, cô cứ đứng đấy nhìn trân trân lên bức tường trước mặt. Cuộc đời đúng là quá nhiều bất ngờ khiến cô không trở tay kịp.

Rồi Thiên Di sẽ ra sao?