Thiên Di

Chương 17: Ta tới cứu nàng



Đường đến Tây Hạ xa xôi, ba người Mặc Chiêu không ngừng không nghỉ, cuối cùng cũng tiến tới biên giới Tây Hạ. Ở Thần Ma đại lục, Tây Hạ chỉ là một nước nhỏ, không thể so sánh với Nam Nguyệt Quốc, Bắc Lương Quốc, càng không thể so sánh với đế đô Đông Phong Quốc nổi tiếng phồn thịnh. Kinh thành Tây Hạ tuy rằng đông đúc, đường phố lại không xa hoa bằng Đông Phong Quốc nơi Mặc Chiêu từng sinh sống lúc nhỏ.

Vài tiếng rao bán từ mấy sạp hàng rong bên đường thu hút sự chú ý của Mặc Chiêu. Cũng không thể trách nàng, đã sáu năm kể từ khi phụ mẫu xảy ra chuyện, Mặc Chiêu ở trên núi dốc lòng tu luyện, một thời gian dài không được chứng kiến khung cảnh náo nhiệt như lúc này. Nhớ ngày xưa nàng thường xuyên trốn cha nương ra ngoài mua kẹo hồ lô, lần nào cũng bị nương trách phạt, cũng là cha xin tha cho nàng, rồi đến ngày hôm sau khi nàng thức dậy, lần nào cũng thấy một gói kẹo hồ lô được gói cẩn thận để trên mặt bàn.

Âm thanh văng vẳng bên tai, trôi lạc mất giữa những tiếng cười nói ồn ã mà xa lạ, Mặc Chiêu chạm tay vào cây kẹo hồ lô mọng ướt, ánh mắt thoáng buồn.

Sở Ngân nhíu mày nhìn Mặc Chiêu, chỉ cần lướt qua biểu cảm trên mặt cũng biết nàng đang nhớ tới chuyện cũ, không khỏi thở dài, vươn tay kéo nàng vào một quán ăn lớn gần đó. Dù là ở nơi nào, mấy quán trà, quá ăn như thế này đều là nơi thu thập được nhiều tin tức nhất từ những hành khách từ khắp mọi ngóc ngách, nhất là ở khu kinh thành đông đúc nhất Tây Hạ.

Bởi vì không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý, Mặc Chiêu dù ban đầu thấy phiền vẫn nghe lời Sở Ngân đội mũ sa mỏng khi ra đường. Ba người chọn một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ ngồi xuống, quán vào thời điểm giữa trưa đông đúc, tiểu nhị chạy tới chạy lui mới chạy đến bàn họ, quệt vội mồ hôi trên mặt, tươi cười hỏi:

"Khách quan, ngài muốn dùng gì ạ?"

"Cho vài món ăn nhẹ và một bình trà ngon". Mặc Chiêu từ trong tay áo lấy ra vài đồng bạc vụn, nhét vào tay tiểu nhị, nói:"Tiểu nhị ca, ta muốn hỏi một chuyện, ở kinh đô Tây Hạ có tộc nào họ Võng hay không?"

Tiểu nhị thấy bạc thì vui mừng nhét vào tay áo, khi nghe Mặc Chiêu hỏi thì hơi biến sắc mặt, giọng nói có mấy phần khác lạ:"Khách quan, ngài quen người nhà họ Võng sao?"

Hai mắt Mặc Chiêu sáng lên. Có manh mối rồi!

Bên ngoài có một lớp sa mỏng, tiểu nhị không thấy được nét mặt Mặc Chiêu, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp trung tính từ tốn truyền ra:"Không tính là quen. Là nhà họ đời trước khi đi qua Đông Phong Quốc có nợ nhà ta một khoản tiền lớn, đã lâu lắm rồi, ta thay gia phụ đến tìm nhà họ nói chuyện."

"Thì ra là thế". Tên tiểu nhị ra vẻ thần bí, ghé thấp đầu xuống nói:"Vậy là ngài xui xẻo rồi. Ta nghe lão bản nói, trước đây trong thành vốn có một gia tộc họ Võng, là một gia tộc từ rất lâu đời rồi. Mười mấy năm trước, không hiểu sao gia chủ nhà đó cưới về một thê tử rất xinh đẹp, là người đẹp nhất Tây Hạ, sinh ra một nam một nữ. Chuyện lạ là, ta nói ngài nghe, hai đứa trẻ này, thế nhưng vừa sinh ra đã có tròng mắt màu tím đấy."

"Ta còn nghe đồn, ngày hai đứa bé được sinh ra, bầu trời nhuộm đỏ, là ông trời muốn giáng điềm xấu cho Tây Hạ. Không biết tại sao Hoàng Thượng nổi giận, hạ lệnh chém cả nhà họ Võng, chu di cửu tộc, không biết là ai ôm hai đứa trẻ kia mới chạy thoát được."

Tiểu nhị nói xong mới phát hiện y đã nói quá nhiều, giật mình bịt miệng, chột dạ nhìn quanh một vòng, nói một câu:"Ta đi chuẩn bị đồ ăn cho các ngài" rồi đi mất.

Mặc Chiêu nhìn theo bóng lưng vội vã của y, trong đầu cẩn thận suy tính những lời vừa nghe được, trầm ngâm một lúc lâu không nói. Thật không ngờ nhà họ Võng này còn dính lứu đến chuyện phức tạp như thế. Bất quá, chỉ vì sắc trời nhuộm đỏ mà chu di cửu tộc, hoàng đế Tây Hạ đúng là một kẻ bạo ngược.

"A Chiêu, muội đến Tây Hạ cũng là muốn tìm nhà họ Võng phải không?". Sở Diêm hỏi.

"Đúng vậy". Mặc Chiêu gật đầu, chậm rãi kể lại lời dặn dò của đại sư phụ trước khi thần thức biến mất. Võng Khanh đã từng giúp sư phụ một ân tình, có điều, nếu như tính ra, Võng Khanh bây giờ cũng có khả năng đã không còn trên thế gian nữa.

Mắc nợ Võng Khanh cũng vậy, mà nhà họ Võng cũng vậy. Nếu như Võng Khanh mà sư phụ muốn tìm đã mất, Mặc Chiêu sẽ giúp hậu nhân nhà họ Võng một lần.

Sở Ngân gõ một ngón tay lên bàn trà, nghiêm túc nói:"Chuyện này không phải dễ dàng. Đã mười mấy năm, hơn nữa nếu như tiểu nhị nói đúng, hậu nhân của nhà họ Võng đang trốn ở một nơi nào đó ở Tây Hạ, thậm chí là ở nước khác. Ngay cả hình dáng hai đứa trẻ đó thế nào chúng ta cũng không biết, việc tìm kiếm càng khó khăn hơn."

Mặc Chiêu cũng đã nghĩ đến việc này, không dấu vết vuốt nhẹ một nửa miếng ngọc màu tím nhạt vừa lấy ra từ Ngọc Giới, nhỏ giọng nói:"Trên tay muội có tín vậy ngày xưa sư phụ để lại cho Võng Khanh. Nếu may mắn thì hiện tại hậu nhân của ông ta vẫn còn giữ một nửa miếng ngọc. Trước hết, ngày mau thử đi nghe ngóng tin tức xem thế nào."

Sở Ngân và Sở Diêm đồng loạt gật đầu. Hiện tại cũng chỉ có thể như thế.

"Này này, huynh nghe gì chưa, tối nay nghe nói quan phủ sẽ tới chợ nô lệ một chuyến đấy."

"Đấy không phải nơi buôn bán nô lệ cho giới thượng lưu sao! Quan phủ không phải vẫn để mặc cho việc này diễn ra mấy năm nay, sao đột nhiên lại muốn can thiệp vào chứ."

"Đúng mà! Biểu ca của đệ làm ở trong cục nói vậy mà. Đệ nói cho huynh nghe, nghe nói là bởi vì bắt được hai đứa yêu nghiệt nhà họ Võng, người bắt được lại không muốn dính dáng gì đến triều định nên mới có chuyện này, sợ hoàng thượng giận cá chém thớt. Cũng không biết nhà họ Võng kia đã gây ra chuyện gì khiến long nhan giận dữ đến thế."

Mặc Chiêu nghe thấy có người nhắc đến nhà họ Võng thì giật mình, dỏng tai lắng nghe, ba người Sở Ngân nhìn nhau ra hiệu. Ngay khi bọn họ đi vào ngõ cụt thì lại có thông tin từ mấy người xa lạ này, thật đúng là gặp may!

Xem ra cái gọi là chợ nô lệ này, đêm nay nhất định phải ghé thăm một chuyến.

Theo như thông tin Sở Ngân mua được, chợ nô lệ diễn ra ở thành đông, ngay dưới tầng hầm của Vọng Nguyệt Lâu, một trong những lầu xanh nổi tiếng nhất kinh thành Tây Hạ. Việc buôn bán nộ lệ bị hạn chế nhắc đến trong những cuộc trò chuyện, nhưng không bị cấm hẳn, chứng tỏ quan phủ không tham gia nhiều vào hoạt động của Vọng Nguyệt Lâu và chợ nô lệ, không biết có phải như lời vừa nghe được, tất cả là do những người lui tới địa phương này, không phải là quan to chức lớn thì cũng là những người có sức ảnh hưởng ở kinh thành.

Đến khi trời tối, ba người Mặc Chiêu hỏi đường rồi đi một mạch tới Vọng Nguyệt Lâu ở phố Đông. Sở Ngân vẫn một thân áo bào màu lam nhạt, Sở Diêm đổi một bộ y phục đơn giản màu đen, hai người mang kiếm, ngũ quan nhạt nhòa, đi bên cạnh Mặc Chiêu chỉ giống như hộ vệ thân cận. Mặc Chiêu cầm trên tay một chiếc quạt giấy tinh xảo, trên quạt khắc vẽ lá trúc, theo từng cái phe phẩy của nàng mà trở nên sáng rõ sinh động.

Sở Diêm buồn cười nhìn Mặc Chiêu đang đóng giả thành công tử phong lưu, khẽ mở miệng trêu:"Xem ra muội không cần đóng giả đã giống mấy tên công tử nhà quan lắm rồi."

Mặc Chiêu không những không giận mà còn nhếch miệng cười, hếch cao cằm đáp:"Còn phải nói sao. Tiểu Diêm Diêm, còn không xem công tử nhà ngươi là ai."

"Nghe cái giọng khoái trí của muội kìa."

Sở Ngân bất đắc dĩ lắc đầu. Sở Diêm nhanh chân đứng lên trước, ngăn cản một đám cô nương thanh lâu trang điểm lòe loẹt chuẩn bị nhào vào lòng Mặc Chiêu khi vừa bước chân vào Vọng Nguyệt. Mùi son phấn thơm nồng xộc thẳng vào mũi, Mặc Chiêu phe phẩy quạt nâng cằm một cô nương gần đó đánh giá rồi xua mạnh tay, bực bội gắt:"Đi đi đi. Hôm nay bản công tử không có hứng thú. Thế này mà cũng được gọi là mỹ nhân à."

Tú bà đứng gần đó là một lão bà hơi mập, dung trang rực rỡ, mặc dù miệng cười, ánh mắt lại vô cùng sắc bén. Sở Ngân thấy vẻ mặt không vui của bà ta, nhanh chóng thoát khỏi đám ong bướm, chạy đến bên cạnh, ghé vào tai tú bà nói gì đó. Qua lớp quạt mỏng, Mặc Chiêu hé mắt nhìn Sở Ngân không quên lấy ra một xấp ngân phiếu dày từ trong tay áo, cười cười đưa cho người bên cạnh.

Tú bà sắc mặt lúc này mới khá lên chút ít, vừa cầm ngân phiếu vừa đảo mắt qua Mặc Chiêu một lượt. Mặc Chiêu lập tức nhướng cao mày, ra vẻ khó chịu với ánh mắt đánh giá ngay trước mắt. Sau một khắc, tú bà đon đả cười xòa, vội vàng dẫn ba người, men theo một lối đi xuống bên dưới Võng Nguyệt Các.

Sở Ngân không dấu vết ra dấu với Mặc Chiêu, Mặc Chiêu hiểu ý, hừ lạnh một tiếng, rũ vạt áo bước nhanh lên trước.

Đường đi không dài, chẳng mấy chốc là tới. Mặc Chiêu đảo mắt quanh một vòng, trong lòng âm thầm cảm thấy kinh ngạc. Thật không ngờ ngay dưới thanh lâu lại có thể xây một khu chợ đài lớn đến nhường này. Mặc Chiêu vốn tưởng chợ nô lệ nhiều người phức tạp, ấy vậy mà cảnh sắc trước mặt nàng xa hoa sang trọng, người đến người đi đều có người dẫn đường, quy củ đâu ra đó. Sân đài lớn chính giữa có người canh gác hai bên, chắc là nơi để đấu giá nô lệ như tú bà vừa mới đề cập đến.

Tú bà sắp xếp cho Mặc Chiêu một phòng bao trên lầu ba, từ cửa sổ có thể nhìn trực tiếp ra sân đài lớn ngay giữa khu chợ. Khi Mặc Chiêu vừa đến, buổi trao đổi chỉ vừa mới diễn ra, từ trong phòng có thể nghe thấy từng tiếng cao giọng ra giá từ những vị khách bí ẩn trong các phòng bao khác.

Mặc Chiêu từ trên cao nhìn xuống các nô lệ bị trói chặt hai tay, chủ yếu là các cô nương, thậm chí còn có vài đứa trẻ mới sáu bảy tuổi khoác lên những bộ váy áo đẹp mắt, đầu cúi gằm che đi tầm mắt trống rỗng, không hiểu sao trong lòng cảm thấy bức bối đến mức không thở nổi. Ánh đèn sáng từ bên trên đổ xuống, hồng y nữ tử đứng trên đài cao, khuôn mặt diễm lệ, bộ váy áo đỏ rực quét đất càng làm nổi bật gương mặt tái nhợt tiều tụy của các nô lệ đứng ở ngay cạnh đó.

Sở Ngân và Sở Diêm nhìn nhau, đồng thời nắm chặt hai bàn tay mơ hồ đang run lên của Mặc Chiêu, để nàng tựa vào người mình.

"Những chuyện như thế này, về sau sẽ còn chứng kiến rất nhiều. A Chiêu, muội..."

"Muội hiểu". Mặc Chiêu cụp mi, ngắt lời Sở Ngân:"Muội hiểu, chỉ là muội thấy hơi khó chịu. Ở nơi này, cường giả vi tôn, cũng không thể trách được."

Thời gian qua đi, trong lòng Mặc Chiêu vừa khó chịu vừa bất an, theo như lời hồng y nữ tử kia nói, số lượng nô lệ không còn nhiều, vậy vẫn chưa thấy bóng dáng hậu nhân nhà họ Võng đâu cả.

Chẳng lẽ một chuyến đi này của họ là vô ích hay sao?

Suy nghĩ vừa dứt, không biết từ đâu truyền đến vài tiếng xôn xao ồn ào, xen lẫn nghi hoặc và thích thú. Sở Diêm kéo tay Mặc Chiêu, cũng kéo nàng giật mình hướng mắt về phía đài cao.

Ở trên đó, một nữ tử vừa được áp giải lên, trên người nàng mặc một xiêm áo màu tím nhạt mỏng như cánh ve, tóc tết bím, đầu cúi gằm xuống. Hồng y nữ tử vừa cười vừa muốn nâng cằm nữ tử áo tím lên lần nữa lại bị nàng ta vung đôi tay bị trói gạt mạnh đi. Người áp giải bên cạnh thấy thế, mạnh mẽ nâng tay bóp cằm nữ tử áo tím, cưỡng ép nàng ta ngẩng cao đầu.

Dưới ánh đèn sáng, đôi con ngươi màu tím của nữ tử kia như cánh hoa nở rộ trên dung nhan tuyệt sắc, giống như viên bảo thạch chói mắt nhất trần gian. Mặc Chiêu vừa nhìn đã không thể nào dời mắt khỏi đôi tử mâu, ngay cả khi nàng ta đã yếu ớt đến mức thế, vẻ mĩ lệ trời sinh vẫn không thể nào che giấu nổi.

Nữ tử với đôi mắt tím, hậu nhân của Võng Khanh thì ra là một người đẹp đến nhường này.

Võng Dao nhắm chặt hai mắt, cố đè ép xuống tất cả phẫn nộ, buồn bã, tuyệt vọng và không cam lòng. Nàng biết, chỉ đến ngày mai thôi, nàng sẽ bị dẫn đến chỗ tên cẩu hoàng đế kia, thậm chí trước đó có thể sẽ trở thành đồ chơi cho lũ người chó má này. Võng Dao cắn chặt môi cưỡng ép bản thân không được khóc, đau đớn nghĩ.

A Dực, đệ bây giờ đang ở đâu?

Mặc Chiêu nắm chặt cán quạt trong tay nhằm lấy lại bình tĩnh, đôi mắt màu tím kia phảng phất vẻ ma mị như nhiếp hồn thuật pháp mà Mặc Chiêu đã từng thấy một lần. Hồng y nữ tử nở nụ cười xinh đẹp che đi sự ghen tỵ lấp đầy nơi đáy mắt, cao giọng nói:"Các vị, mời thưởng thức món hàng có giá trị nhất lần này của Võng Nguyệt. Mời nhìn xem, có phải dung nhan người này động lòng người đến mức bất kỳ nam tử nào cũng phải xiêu lòng?"

"Các vị, nô lệ này họ Võng, tên Dao, là đứa trẻ đã bỏ trốn trong lần diệt môn mười sáu năm trước. Võng Dao này trời sinh vưu vật, lại là người hoàng thượng đang tìm kiếm. Chủ nhân của A Nhã có nói không muốn liên quan nhiều đến Hoàng Thất, muốn nhường cơ hội này cho các vị ở đây."

"Một đêm xuân với mĩ nhân, chán rồi lại có thể dùng nàng ta đổi lấy niềm vui từ bệ hạ. Chư vị, A Nhã không nhiều lời nữa. Khuôn mặt này, dáng người này, giá khởi điểm là ba ngàn tám trăm lượng vàng. Bắt đầu đấu giá!"

"Ba ngàn chín trăm lượng"

"Bốn ngàn lượng"

"Bốn ngàn ba trăm lượng"

"Bốn ngàn bốn trăm lượng"

Từng tiếng hô lớn nối tiếp nhau vang lên, Mặc Chiêu có thể nhìn thấy thân ảnh kia vì những tiếng này mà run lên đôi chút, bèn ra hiệu cho Sở Ngân. Sở Ngân hắng giọng, dùng lực hô lớn:"Bảy ngàn lượng!"

Toàn bộ khán phòng tĩnh lặng, sau đó vô số tiếng xì xào truyền ra.

"Bảy ngàn năm trăm lượng."

"Bảy ngàn sáu trăm lượng."

"Tám.... ngàn hai trăm lượng."

"Mười lăm ngàn lượng!"

Mặc Chiêu với lấy mũ sa, qua cửa sổ dùng khinh công bay xuống, bạch y phấp phới vẽ nên một đường cong đẹp mắt. Chân vừa chạm đài, nàng đã ôm eo Võng Dao, quay sang nói với hồng y nữ tử:"Người nào ra giá bản công tử sẽ ra giá cao hơn. Mỹ nhân mức này, ta hôm nay chắc chắn phải cướp được"

Mười lăm ngàn lượng cho một nô lệ chỉ để ngủ một đêm, ở nơi đây có thể coi là giá trên trời. Mặc Chiêu tinh tế cảm nhận được nữ tử trong ngực mình dùng sức giãy dụa, dùng giọng nói cực nhỏ chỉ có hai người nghe được thì thầm vào tai Võng Dao

"Ta đến cứu nàng."