Thiên Di

Chương 28: Tư cách



Mặc Chiêu rút từ trong ngực ra thanh chủy thủ sắc nhọn, lưu loát vạch một đường, con gà quay vàng rụm lập tức được chia thành hai nửa. Từ lưỡi dao phản chiếu từng tia sáng lập lòe, chưa kể đến việc có thể nhẹ nhàng chia đôi chiếc que như cắt miếng đậu hũ, chỉ cần nhìn hoa văn tinh xảo được khắc trên chuôi dao, ắt cũng là một bảo vật vô giá.

Mà bảo vật quý giá nhường ấy, lại được tên nhóc này thản nhiên sử dụng để chia cắt đồ ăn, còn để lưỡi dao dính đầy dầu mỡ, Triệu Tử Khiêm nhìn thấy mà mở rộng tầm mắt.

Mặc Chiêu cầm hai xiên gà trên tay, quay sang vẫn thấy Triệu Tử Khiêm đứng bần thần tại chỗ không biết đang nghĩ gì, nhíu mày gọi:"Còn đứng đó làm gì. Mau lại đây."

Triệu Tử Khiêm hơi giật mình:"A... Được.."

Chọn một chỗ trống bên cạnh rồi ngồi xuống, Triệu Tử Khiêm hơi do dự đón lấy xiên gà quay mà Mặc Chiêu vừa đưa tới trước mặt. Một phút suy nghĩ bất ngờ nảy ra khi ấy khiến Triệu Tử Khiêm đột nhiên có ý định muốn trêu chọc Mặc Chiêu, buột miệng nói phải, ngay từ đầu vốn không phải thực lòng cố chấp muốn cướp thức ăn của y hay gì cả. Có điều, mùi thơm của gà quay không ngừng bay vào mũi, cái bụng đói lại thành thực réo lên từng hồi.

Thính giác của Mặc Chiêu vô cùng nhanh nhạy, nàng liếc Triệu Tử Khiêm, không nói không rằng, khóe môi từ từ nhếch lên.

Một cử chỉ bình thường, lọt vào mắt Triệu Tử Khiêm không hiểu sao khiến y cảm thấy ngượng ngùng không chịu nổi, nghiêng đầu quay mặt đi nơi khác. Mỗi lần Mặc Chiêu nở nụ cười kiểu đó, Triệu Tử Khiêm đều cảm thấy gương tuấn mĩ trước mặt y thực đáng ghét, vô cùng vô cùng đáng ghét.

Thật là một tên nhóc đáng ghét.

Càng nghĩ càng thấy đúng, Triệu Tử Khiêm loay hoay xiên gà trong tay, buột miệng:"Ta chưa ăn gì cả."

Mặc Chiêu hờ hững quay đầu sang.

"Đó là phản ứng bình thường."

"Thì....?". Mặc Chiêu há miệng, cắn thêm một miếng thịt gà thật to. Miệng nàng giờ dính đầy dầu mỡ, trái lại khiến người ta cảm thấy rất ngon miệng. Triệu Tử Khiêm cứng họng, cuối cùng thở ra một hơi dài, hiếm khi thấy mình như một tên ngốc:"Thôi vậy."

Mặc Chiêu nhún nhún vai, không để ý mấy. Dáng vẻ Triệu Tử Khiêm khi ăn rất bình thản. Y tao nhã xé từng miếng thịt nhỏ, từ tốn bỏ vào miệng. Thịt gà bên ngoài ròn rụm, bên trong mềm ngọt, Triệu Tử Khiêm không ngờ Mặc Chiêu lại nướng gà khá thế, tốc độ tay của y càng nhanh hơn, buột miệng khen:"Không tệ"

Mặc Chiêu liếc y:"Có phải là ngon tới mức muốn nuốt mất lưỡi luôn không?"

Triệu Tử Khiêm không buồn đáp, trong lòng âm thầm gật đầu một cái. Nhưng mà nói đi nói lại, mới khen có một tiếng, tên nhóc này đã chuẩn bị vênh mặt lên rồi. Lại nghe Mặc Chiêu nói tiếp:"Đây là món duy nhất ta biết làm. Đến A Nặc cũng phải khen ta có biệt tài này đấy."

"A Nặc?"

"À, là một người bằng hữu của ta, đồ ăn của đệ ấy làm, vô cùng vô cùng ngon". Nếu như Nhan Nặc cũng ở đây, việc gì nàng phải tự mình đi nướng gà thế này, còn để họ Triệu kia được hưởng cùng. Khi nướng nàng đã bỏ rất nhiều loại dược liệu và gia vị khác nhau, không chỉ ngon miệng mà còn có tác dụng hồi phục sức lực, đối với Triệu Tử Khiêm tuyệt đối có lợi.

Triệu Tử Khiêm nào biết suy nghĩ trong đầu Mặc Chiêu. Tiếng côn trùng điểm xuyết đâu đó, Triệu Tử Khiêm ngẩng đầu nhìn trời, không biết từ khi nào đã tới đêm muộn. Đêm trời nay vắng sao, dưới đất là ánh lửa bập bùng, lòng y lặng như mặt hồ trước gió.

Y ngập ngừng nghĩ, không biết đã bao lâu, y nhàn nhã dành thời gian sau khi bị thương cho một việc khác ngoài tu luyện. Lâu lắm, y chẳng còn nhớ rõ. Nếu là ngày trước, lúc này đây, hẳn y đang điên cuồng hồi phục lại đấu khí, thậm chí là, tự trách bản thân vì sự vô dụng và tắc trách khi suýt chút để tất cả bỏ mạng nơi rừng sâu. Còn bây giờ, y đang làm gì ở đây nhỉ?

Sao có thể thoải mái đến thế đây.

"Mặc Chiêu."

Mặc Chiêu nhìn y. Vẫn là ánh mắt sáng tới mức khiến y bối rối như trước. Thứ y thấy là vì sao hay ánh lửa trong đôi con ngươi đen sẫm, giờ đã chẳng còn quan trọng nữa. Gió thổi qua, mặt hồ gợn nhẹ, tiếng y bẫng như tiếng gió.

"Mặc Chiêu, ta nợ đệ một mạng."

Cả người Mặc Chiêu khựng lại. Từng từ như rót vào đống lửa, độ nóng ấy như muốn thiêu đốt lòng nàng. Từng câu từng chữ, nàng có thể tự mình nói ra rất dễ dàng, vậy mà khi nghe được từ miệng của người kia, có một loại cảm giác lạ kì đến mức khiến nàng rùng mình trong thoáng chốc. Không khí cứ thế yên lặng một lúc lâu, ánh vàng lấp ló hắt lên nửa bên má, Mặc Chiêu rũ xuống mi mắt. Nếu tất cả mọi chuyện đều diễn ra đúng như nàng muốn, vậy rốt cuộc thứ cảm xúc khó chịu len lỏi này là từ đâu mà có?

Món ăn mà nàng thích nhất trong miệng bỗng trở thành vô vị, Mặc Chiêu để xuống đồ ăn trong tay. Nàng mở miệng, chậm rãi nói từng từ:"Không sai, huynh nợ ta một mạng."

"Có điều...."

"Triệu Tử Khiêm, người huynh nợ là ta. Duy nhất là ta. Tất cả những người khác ngày hôm nay, huynh không nợ một ai cả."

Dứt lời, Mặc Chiêu rũ vạt áo, đứng dậy, một mạch đi khỏi, để lại một mình Triệu Tử Khiêm vì lời của nàng mà ngây ra như phỗng, từng lời của Mặc Chiêu vẫn văng vẳng bên tai.

"Huynh chỉ nợ một mình ta, không nợ một ai khác."

Có phải nói những lời này đều là bởi, người kia cảm nhận được sự tự trách của y hay không?

Khóe môi Triệu Tử Khiêm kéo lên một độ cong rất nhẹ, rồi dần dần rộng ra, cuối cùng hóa thành từng tiếng cười to sảng khoái. Triệu Tử Khiêm lạnh lùng nghiêm túc trong mắt chúng đệ tử, có khi nào đã từng bỏ xuống bộ mặt nghiêm túc, thoải mái cười to như lúc này. Sợ rằng ngay cả bản thân Triệu Tử Khiêm cũng không ngờ được.

Mà không ngờ được thì sao. Y chỉ biết, nụ cười và sự vui vẻ từ đáy lòng bật ra tự nhiên, nhanh tới mức y không kịp khống chế. Nếu đã không thể, hà cớ gì phải tự mình ép buộc?

"Tên nhóc này...". Triệu Tử Khiêm lẩm bẩm, giọng nói pha chút bất đắc dĩ. Y từ tốn ăn hết nửa con gà trên tay, ánh mắt đảo qua một phần Mặc Chiêu đặt lại trên đống lửa, không biết đã cháy xém từ lúc nào.

Sự việc ngày hôm đó sau khi được bàn bạc, các trưởng lão đã quyết định tạn thời phong tỏa các lối vào ma thú sâm lâm đối với toàn bộ học viên. Triệu Bỉnh Thần quyết định tổ chức một cuộc thi ở nội bộ Đông Viện để chọn ra mười đệ tử có thể tham gia vào khảo nghiệm bí môn. Đấu liên tiếp trong ba ngày, Mặc Chiêu trải qua bảy trận thắng, Sở Diêm Sở Ngân cũng trải qua sáu trận thắng, cả ba đều được ghi lại trong danh sách.

Sáng sớm, Mặc Chiêu tới tìm Sở Diêm, người chưa gặp được, tình cờ lại thấy một nữ đệ tử dáng người yểu điệu đi đi lại lại trước cửa phòng. Người này mặc váy dài màu lam, mặt mày thanh tú, mũi cao môi nhỏ, quan trọng là, gương mặt này trông thật quen mắt. Mặc Chiêu gãi đầu suy nghĩ, nhất thời không nhớ ra, chỉ dự đoán sắp có chuyện hay, theo bản năng giấu cả người sau sau một góc tường.

Cánh cửa "két" một tiếng được mở ra, thấp thoáng một bóng người trong bộ y phục đỏ. Nữ đệ tử nhìn thấy người tới, tức thời hai mắt sáng lên, nhấc chân tiến lại gần, gọi nhỏ một tiếng:"Sở đại ca"

Trái lại, Sở Diêm thấy nàng ta, hai mày nhíu chặt:"Sao ngươi lại ở đây?"

"Ta... ta làm chút điểm tâm sáng". Nữ đệ tử ấp úng trả lời, nâng cao khay điểm tâm trên tay, có ba bốn dĩa điểm tâm bày biện đẹp mắt, còn có một ấm trà nhỏ chứng tỏ nàng ta đã tận tâm chuẩn bị tới mức nào. Hai má nàng ửng đỏ, làn da lại trắng mịn, sáng sớm được ngắm mĩ nhân ngượng ngùng, nói thế nào cũng là một cảnh đẹp ý vui.

Sở Ngân từ bên trong bước ra ngoài, thấy người đứng trước cửa thì cười nói:"Lăng cô nương."

Lăng cô nương? Mặc Chiêu gõ vào đầu một cái. Phải rồi, đây chẳng phải tiểu mỹ nữ hôm trước được Sở Diêm cứu đó sao, tên là Lăng cái gì ấy nhỉ.

Lăng Tương mỏi tay nâng lên một lúc lâu, Sở Diêm vẫn không có phản ứng, hai hàng lông mày nhíu chặt vẫn chưa dãn ra, mặt mày nghiêm lại. Điểm tâm đều là nàng cất công chuẩn bị, trong lòng nàng buồn bã, vừa định thu lại động tác bỗng thấy hai tay nhẹ bẫng. Sở Ngân đã đón lấy khay điểm tâm từ lúc nào, sau đó ấn vào người Sở Diêm, Sở Diêm đành phải vươn tay ra đón lấy. Lăng Tương thấy vậy, vui vẻ cười tươi, hướng Sở Ngân gửi một ánh mắt cảm kích, sau đó kín đáo liếc qua Sở Diêm rồi mới xoay người rời đi.

Trên tay là khay thức ăn ngon miệng ngon mắt, Sở Diêm chỉ cảm thấy phiền chán, bực bội lườm Sở Ngân một cái. Sở Ngân nhướng mày:"Người ta mang tới thức ăn ngon cho ngươi, ngươi còn bày ra bộ dạng ấy. Hơn nữa, nếu ngươi không muốn ăn, còn có người khác muốn ăn."

Nói xong, cười cười quay đầu hướng về phía Mặc Chiêu đang ẩn nấp, ngữ điệu chợt nâng cao:"Phải không....?"

Mặc Chiêu phì cười, từ phía sau đi tới, nàng còn tưởng sẽ được thấy chuyện gì đó hay ho, khi đi qua Sở Diêm còn tiện tay nhón một miếng bánh bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói:"Phải, không muốn thì cứ để cho ta đi."

Sở Ngân cười cười xoa đầu nàng, sau đó bước ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Sở Diêm ngồi trên ghế, nhìn Mặc Chiêu nhàn nhã ăn hết từ miếng này tới miếng khác, gương mặt tuấn tú nhăn chặt. Mặc Chiêu quan tâm hỏi:"Huynh không ăn sao? Không tệ đâu". Mặc dù so với khẩu vị của nàng có hơi lạt một chút, nhưng bánh quế hoa và bánh đậu xanh này hình thức tinh xảo, vị cũng không tệ.

Sở Diêm đáp gọn lỏn:"Không ăn."

Thái độ của Sở Diêm không đúng lắm, Mặc Chiêu rốt cuộc ngừng lại động tác. Cũng phải, điểm tâm là tặng cho Sở Diêm, nàng không nên một mình chiếm dụng mới phải.

Mặc Chiêu suy tính một hồi, vươn tay xoa nhẹ vào mi tâm đang nhíu chặt của Sở Diêm, thấp giọng:"Huynh làm sao thế."

Sở Diêm bắt lấy tay Mặc Chiêu, hơi cao giọng:"A Chiêu, muội..."

Hai mắt Mặc Chiêu mở to chờ đợi Sở Diêm nói tiếp, cặp mắt trong suốt ấy khiến Sở Diêm có cảm giác y đang hành xử như tên khờ. "Muội thực sự không có cảm giác gì sao?", đây mới là câu mà Sở Diêm muốn hỏi. Thứ mà y đang chờ đợi là gì, Sở Diêm cũng không rõ, có thể một biểu cảm không vui của Mặc Chiêu hay một thứ gì khác, nhưng ít nhất, ít nhất không phải là thái độ điềm nhiên như hiện tại.

Lòng y rối loạn, Sở Diêm rút lại tay, ngược lại đổi thành Mặc Chiêu nhanh chóng nắm lấy tay Sở Diêm. Năm ngón tay đan chặt, Sở Diêm hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng, Mặc Chiêu đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

Nàng nói:"A Diêm, thực lòng, thứ gọi là tình cảm nam nữ này, muội không hiểu rõ, nhưng chí ít, trong lòng huynh nghĩ gì, muội cũng hiểu được phần nào."

"Ba người chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đã mười năm rồi, tình cảm của ta dành cho huynh, hay là Ngân Tử đều giống nhau. Trong lòng ta, không thể nói rằng huynh, hay là huynh ấy quan trọng hơn. Mặc dù biết là ích kỉ, muội vẫn luôn mong, ba người chúng ta có thể mãi mãi bên nhau thế này thì tốt biết mấy, không cần bận tâm đến bất kì thứ gì khác."

"Chỉ là, mọi chuyện không bao giờ đơn giản như người ta mong muốn. Huynh, hay là Ngân Tử, đều không có nghĩa vụ phải ở bên muội."

"Nếu như... là Lăng Tương, hay một nữ tử khác ái mộ huynh, hay Ngân Tử, dù muội có cảm thấy không vui, đối mặt với thứ gọi là đố kị, đều không có tư cách ngăn cản. Ít nhất là những chuyện này, muội đều biết rõ. Nhưng...."

Sở Diêm ngắt lời Mặc Chiêu, không phải bằng lời nói mà bằng một nụ hôn vội vàng rơi trên khóe môi. Y rời đi rất nhanh, nhưng một nụ hôn nhanh như chuồn chuồn lướt nước cũng đủ làm Mặc Chiêu ngây ngốc. Mặc Chiêu là kiểu người sống nội tâm, hiếm khi thổ lộ những lời nghiêm túc nàng chôn sâu đáy lòng như lúc này. Nghe được lời nàng nói, trong lòng Sở Diêm nhẹ nhõm đôi chút, có điều, cũng chỉ là đôi chút.

Bởi vì y hiểu, Mặc Chiêu đối với thứ gọi là tình cảm nam nữ vốn dĩ chỉ là một tờ giấy trắng, trước đây cũng vậy, hiện tại vẫn thế, không hơn.

Mà sự không vui hay đố kị mà nàng nói, có thể là do trong lòng nàng có y, cũng có thể, sự đố kị giống như phản ứng bình thường khi người vốn luôn bên mình sẽ thuộc về người khác, hoàn toàn không liên quan tới tình cảm nam nữ.

Sở Diêm thầm thở dài trong lòng. Dù sao cũng là một tín hiệu tốt, không phải sao?

Mặc Chiêu đặt ngón tay lên miệng, chẳng mấy khi để lộ vẻ mặt ngu ngơ. Sở Diêm vươn tay vuốt má nàng, trên môi là nụ cười dịu dàng hơn hết thảy, dùng ngữ điệu nghiêm túc mà chân thành, chậm rãi nói từng từ.

"Chiêu à, ngay từ đầu, thứ gọi là tư cách này vốn là của muội."

"Ngày trước, hiện tại hay sau này, chỉ là của muội."