Thiên Di

Chương 46: Trộm đồ



Thần Ma đại lục cả thảy có tứ quốc, trong đó, Đông Phong được xưng tụng là quốc gia mạnh nhất, ngay cả Tây Hạ là một nước độc lập cũng phải đều đặn cống nạp để đổi lấy hàng năm an bình.

Hoàng cung Đông Phong tráng lệ khỏi phải nói, tường rào hoa lệ, một đường đá cẩm thạch kéo dài đến tam điện, cột cao đỏ tía, mái điện ánh sắc vàng nổi bật, đứng từ xa đã cảm nhận được luồng hơi thở sang quý chỉ thuộc về hoàng tộc. Cung điện rộng lớn vàng son, mấy người Mặc Chiêu đều là lần đầu trông thấy, trong lòng dù không mang tư tâm cũng không tránh khỏi vài giây thất thần.

Duyên số Mặc Chiêu kể ra không tệ, khi đến hoàng cung, người đứng ở cửa cung chờ dẫn đường sẵn cũng là một người quen. Thân hình cao lớn rắn rỏi căng ra trong gió lạnh, có lẽ do chăm chỉ luyện tập nên cường tráng, bên ngoài chỉ mặc một bộ y phục hộ vệ màu xám đen đơn giản, tay áo buộc gọn, thoạt nhìn phong phanh cực kì. Mà khi ấy, trời đã về chiều, sắc màu xám xịt, trên người Mặc Chiêu khoác một chiếc áo lông trắng dày mà vẫn còn thấy mơ hồ rét run. Đối với nàng, mùa đông năm nào cũng là một cực hình.

Thấy bóng trắng xa xa dần tiến lại gần, cả người Mặc Chiêu được bọc trong chiếc áo bông to, so với trong kí ức có vẻ nhỏ bé mềm mại hơn nhiều. Lâm Hiên hơi cúi đầu che giấu một thoáng thất thần, trầm giọng nói:"Mặc công tử, hoàng thượng đang đợi ngài."

Mặc Chiêu "Ừ" một tiếng, đối với người nàng đã biết mặt, nàng chẳng biết khách khí là gì. Bốn người Sở Ngân không được hoàng đế tuyên gọi, Lâm Hiên sắp xếp để một người khác dẫn bọn họ đến cung của bát hoàng tử chờ trước, chính y dẫn Mặc Chiêu thẳng một đường đến ngự thư phòng của hoàng đế. Đường đến cửa cung khá xa, nàng đi theo Lâm Hiên, thi thoảng nhìn thấy một đoàn cung nhân cầm thứ gì đó đi qua đi lại, thị vệ canh gác đứng đầy các ngõ ngách, người bên cạnh lại chỉ chăm chăm bước đi, lạnh lùng như tượng. Mặc Chiêu nhẩm đếm số bước chân, đột nhiên gọi một tiếng:"Này."

Lâm Hiên chợt dừng bước, quay sang nhìn Mặc Chiêu, tròng mắt mờ mịt có ý hỏi, ngay cả một câu cũng lười nói ra miệng. Mặc Chiêu bị thái độ này của y đả kích, ngẩng mặt lên nhìn y, bâng quơ hỏi:"Lâm thị vệ, ngươi lạnh à?"

Đang yên đang lành, sao lại hỏi một câu như thế? Lâm Hiên thấy bất ngờ, sau đó lập tức lắc đầu:"Ta không sao."

"Vậy chắc là ngươi ghét ta lắm". Mặc Chiêu gật đầu nói tiếp, thái độ có vẻ rất chắc chắn. Nghe thấy lời này, Lâm Hiên càng khó hiểu hơn. Không để y đợi lâu, Mặc Chiêu tự chỉ vào mặt nàng, rồi chỉ vào mặt y, chậm rãi nói:"Là ta thấy bước chân ngươi rất vội, gương mặt lại căng ra, như thể sắp phải đi đánh địch vậy ấy, như thế này này...". Nói rồi, nàng giả bộ bạnh hai bên hàm, nhíu chặt mày, mô tả vô cùng sống động biểu cảm của Lâm Hiên khi nãy.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Hiên xuất hiện một vết nứt, hai bên thái dương không tự chủ giật giật liên hồi. Y thử gắn biểu cảm của Mặc Chiêu lên gương mặt mình, thầm nhủ, thật đúng là khó coi hết sức, bảo sao Mặc Chiêu lại cho rằng y chán ghét nàng.

Biểu cảm quái dị lại phá lệ đáng yêu này thiếu điều khiến Lâm Hiên dở khóc dở cười. Nàng đâu nào biết, không phải là y chán ghét nàng, mà là do đi bên cạnh nàng, chỉ có hai người, y không tự chủ nhớ lại mấy lời trêu đùa trước kia, cả người đều cảm thấy mất tự nhiên. Đối với một kẻ như y, ngay cả ngại ngùng cũng là một việc hiếm lạ, sao y có thể can đảm nói mấy lời này ra miệng.

Mặc Chiêu suy nghĩ đơn giản, có lẽ là do dạo trước trêu đùa y quá trớn, mới có thể khiến y ghét nàng đến như vậy, gương mặt khi nãy, quả thực so với gió đông còn lạnh lẽo hơn nhiều. Dù sao Lâm Hiên cũng là thị vệ thân cận nhất của Lăng Tử Hàm, Mặc Chiêu không muốn quan hệ với y quá tệ, bèn dịu giọng làm hòa:"Ngày trước là ta không đúng, ngươi cũng biết tính tình ta tùy tiện, gặp ai cũng trêu đùa, gọi bậy bạ, vốn không có ý gì. Nếu mạo phạo, mong ngươi bỏ quá cho."

Tính tình Mặc Chiêu phóng khoáng không câu nệ, nhưng vài điểm giới hạn, nàng vẫn biết rõ. Nếu đối phương không thích, nàng cũng không cố chấp làm gì. Nàng nào có ngờ, nghe được những lời chân thành này, cảm xúc của Lâm Hiên không những không tốt lên, thậm chí còn trầm xuống rất nhiều.

Thế nào gọi là gặp ai cũng trêu đùa?

Chẳng lẽ, người mà Mặc Chiêu từng gọi tên thân mật không chỉ có mình y? Nhớ đến giọng nói trong trẻo của người nào đó khi gọi y Tiểu Hiên Tử, Tiểu Hiên Tử, Lâm Hiên đột nhiên cảm thấy bực dọc không chịu nổi, chính y cũng không hiểu tại sao bản thân lại như thế. Y sầm mặt đáp:"Ta đã quên lâu rồi. Mặc công tử, mời đi thôi, hoàng thượng đang chờ."

Dứt lời, y quay lưng đi thẳng, bước chân so với trước đây còn nhanh hơn, để lại Mặc Chiêu vội vã theo sau, đầy một bụng khó hiểu. Trông y như thể còn giận hơn khi nãy, Mặc Chiêu nhíu mày, không phải nàng đã xin lỗi rồi sao, người này sao lại nhỏ nhen thế.

Mặc Chiêu cũng hơi bực, bèn mặc kệ y, ném thẳng chuyện của vừa rồi ra khỏi đầu, không thèm quan tâm nữa.

Lâm Hiên dẫn theo Mặc Chiêu, không phải đến Càn Thanh Cung mà đến thẳng ngự thư phòng của hoàng đế. Nơi đây canh phòng sâm nghiêm, Mặc Chiêu đứng cách một quãng đã nghe thấy giọng the thé của thái giám thông báo, chẳng mấy chốc lại nghe thấy một tiếng "Tuyên" trầm thấp hùng hậu từ bên trong vọng ra.

Cánh cửa được mở sẵn, Lâm Hiên nghiêng người làm một tư thế mời, Mặc Chiêu không nhìn y, sải bước vào trong.

Chu Vũ Đế ngồi trên ghế chủ vị uống trà, trong phòng không chỉ có y mà còn có thêm hai người khác nữa. Một người là Lăng Tử Hàm, so với trước đây, hai má vẫn bầu bĩnh, thân thể lại cao lên không ít. Y mặc một bộ y phục hoa lệ màu tím đậm, hoa văn sặc sỡ, sở thích so với khi trước không thay đổi, vẫn phô trương như ngày nào. Người ngồi ngay cạnh Chu Vũ Đế là một người phụ nữ rất đẹp, chỉ tầm ba mươi tuổi, mặc một bộ triều phục cùng sắc tím thanh lệ, thân mình thướt tha uyển chuyển, trên đầu búi một kiểu tóc cầu kì, trang sức bằng ngọc càng tôn lên khuôn mặt trái xoan trắng nõn.

Nếu như bỏ qua uy nghi đế vương và sự lạnh lẽo khôn khéo ẩn sâu trong đáy mắt, các đường nét trên gương mặt Đông Phong hoàng đế dường như rất ôn hòa. Dĩ nhiên, Mặc Chiêu không ngu xuẩn đến mức cho rằng người này thực sự vô hại, cọp dù có ở trong hình dáng nào vẫn là cọp, minh hoàng đứng trên đỉnh vương quyền, uy nghi từ trong cốt tủy đủ khiến người ta e ngại. Mặc Chiêu thu lại ánh mắt, theo tiêu chuẩn hành lễ:"Thảo dân Mặc Chiêu, ra mắt hoàng thượng."

Ở thế giới này, kẻ mạnh là vua, vương quyền mặc dù quan trọng lại không phải tất cả, đứng trước kẻ mạnh, đến minh hoàng cũng phải dịu giọng đôi phần. Dù đang cúi đầu, Mặc Chiêu vẫn cảm thấy một luồng ánh mắt sắc bén dán thẳng trên người nàng. Một lúc sau mới nghe thấy Chu Vũ Đế mở miệng lần nữa:"Miễn lễ. Người đâu, ban thưởng ghế ngồi."

Vài cung nhân từ bên ngoài khiêng vào một chiếc ghế lót đệm nhung, Mặc Chiêu tạ ơn xong xuôi, từ tốn đặt mông ngồi xuống. Phỏng chừng đang ngồi gần hoàng đế, cử chỉ của Lăng Tử Hàm quy củ hơn ngày thường, chỉ có ánh mắt thi thoảng vẫn đảo qua chỗ Mặc Chiêu không ngừng. Mặc Chiêu coi như không nhìn thấy, bệ hạ thưởng trà, nàng thuận theo nâng chén nhấp một ngụm, thầm khen trà ngon.

Quả nhiên là chốn cung đình, đến lá trà cũng là loại trà tốt nhất.

"Người này có phải là nhị công tử của Dược Cốc, là sư huynh của Hàm nhi phải không nhỉ?"

Giọng nói vừa nghe được êm ái mềm nhẹ, thanh thanh như chuông bạc bên tai, vừa nghe đã khiến lòng người thoải mái. Mặc Chiêu hơi ngẩng đầu, người vừa nói đang mỉm cười nhìn nàng, lại dùng ánh mắt yêu thương nhìn sang Lăng Tử Hàm. Vừa nghe người điểm tên, Lăng Tử Hàm cười đáp:"Mẫu phi, huynh ấy chính là nhị sư huynh nhi thần đã nói với người trước đây, Mặc Chiêu."

Thì ra đây chính là sủng phi của Chu Vũ Đế, mẹ ruột của Lăng Tử Hàm. Mặc Chiêu hơi cúi đầu:"Ra mắt Lương Phi nương nương."

"Trẫm từng nghe Tử Hàm kể chuyện về ngươi, mười sáu tuổi đã là một cao cấp ma pháp sư song hệ. Nghe nói, ngươi còn vừa tấn cấp, có phải không?"

Chu Vũ Đế đột nhiên mở miệng hỏi, Mặc Chiêu nghe vậy, trong lòng cười nhạt. Hai từ nghe nói này dùng thật không chuẩn xác, việc nàng tấn cấp chỉ mới ngày hôm qua, nếu không phải ngày ngày đều có vài ánh mắt quan sát, sao có thể đến tai hoàng đế nhanh như thế được. Ngoài mặt vẫn phải tỏ ra lễ độ:"Bệ hạ, chỉ là tiến bộ đôi chút, không đáng nhắc đến."

"Hoàng thượng người xem, sư huynh của Hàm nhi lại khiêm tốn rồi"

Lương Phi che miệng cười khẽ, không hổ là sủng phi lục cung, ngay cả tiếng cười cũng đẹp đẽ đến vậy. Chu Vũ Đế cũng thuận theo nàng cười cười, nói:"Người trẻ tuổi, nên khiêm tốn một chút mới tốt. Mặc Chiêu này, nghe nói trước đây Tử Hàm từng muốn nhận ngươi làm sư phụ, nhưng ngươi từ chối phải không?"

Lời này là câu hỏi, nhưng lại được nói ra với ngữ điệu khẳng định. Mặc Chiêu đón được ánh mắt áy náy của Lăng Tử Hàm, ẩn ý muốn nói, lời này không phải là y bẩm với hoàng thượng. Mặc Chiêu không nghi ngờ y, Lăng Tử Hàm là đứa con được hoàng đế sủng ái nhất, hành động hàng ngày đều được thủ hạ báo cáo tường tận cũng không phải việc gì kì lạ. Nàng nghe ra, giọng điệu của Chu Vũ đế không có ý tức giận, nên đáp rất thoải mái:"Thảo dân chỉ là cảm thấy bản thân không đủ khả năng. Bát hoàng tử thân phận cao quý, thiên phú lại tốt, nếu để sư phụ đích thân chỉ dạy, chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc."

Việc khua môi múa mép này, Mặc Chiêu trời sinh thiên phú, làm rất thành thạo. Nàng vừa dứt lời, tiếng cười từ miệng Chu Vũ đế tràn ra, bên cạnh sự vui vẻ thực sự còn có một loại cảm xúc khác thường:"Ngươi không cần khen nó. Đứa con này của trẫm, chỉ ham chơi là giỏi, bái sư xong rồi còn ngày ngày chạy về cung chơi."

Chu Vũ Đế vuốt râu, giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ:"Mặc Chiêu, dù sao Tử Hàm cũng là một hoàng tử, dạo chơi mãi bên ngoài cũng không hợp với cung quy. Trẫm đã tìm cho nó không ít cao nhân chỉ dạy, đáng tiếc, Tử Hàm đứa nhỏ này tính tình khó bảo, không vừa lòng ai cả."

"Là sư phụ cũng được, sư huynh cũng được, Tử Hàm đã thích ngươi như vậy, chi bằng ngươi ở lại trong cung, đích thân chỉ dạy cho nó. Chỉ cần giúp nó tiến bộ, trẫm tuyệt đối không bạc đãi ngươi."

Chính Lăng Tử Hàm nghe được những lời này cũng cảm thấy bất ngờ, bàn tay cầm chén trà cứng ngắc, mở to mắt nhìn Mặc Chiêu, hai hàng mày vô thức nhíu lại.

Mặc Chiêu nghịch nghịch ngón tay, rũ mi che đi cảm xúc trong mắt. Không uổng danh là lão hồ ly, nếu nói thẳng sẽ dùng đãi ngộ để mua chuộc, Mặc Chiêu sẽ từ chối ngay lập tức. Đằng này còn kéo cả Lăng Tử Hàm vào cuộc, lời nói ra có tình có lý, Mặc Chiêu không màng danh lợi cũng phải kể đến tình nghĩa đồng môn. Mặc Chiêu ngẩng đầu, nụ cười so với lúc mới tới còn dịu dàng hơn:"Việc tu luyện quan trọng, thứ cho thảo dân to gan nói thẳng, thảo dân chẳng bao lâu nữa sẽ tham gia vào cuộc tuyển chọn đệ tử của thánh môn. Sợ rằng sẽ chậm trễ việc tu luyện của bát hoàng tử."

"Ngươi đã tới Thánh Môn?". Chu Vũ Đế hỏi, rốt cuộc cũng để lộ chút vội vã.

Mặc Chiêu gật nhẹ đầu, cười như không cười. Chu Vũ Đế này thăm dò rất đúng lúc. Vừa vặn, nàng có thể dò xét quan hệ giữa triều đình và thánh môn. Nếu là đối địch, nàng sẽ thuận nước đẩy thuyền, còn nếu là quan hệ hợp tác như người ngoài đồn đãi....

Mặc Chiêu đảo mắt qua Lăng Tử Hàm, rồi thu lại rất nhanh. Quan hệ giữa nàng và Lăng Tử Hàm không tệ, tình cảm không phải giả dối. Nếu không phải bất đắc dĩ, tuổi y còn nhỏ, nàng cũng không muốn kéo y vào cuộc tranh đấu phức tạp này.

Đáng tiếc, sau khi Mặc Chiêu nói câu đó, Chu Vũ đế nhìn nàng thật sâu, bất ngờ nở một nụ cười thâm trầm, nói thêm vài câu khách sáo, sau đó liền thả nàng rời đi.

Đến khi trở về cửa cung Chiêu Dương của Lăng Tử Hàm, Mặc Chiêu vẫn nhớ tới cái nhìn vừa rồi của hoàng đế, vô thức nhíu chặt mi tâm. Nàng không tin lão hồ ly này sẽ bỏ qua nhanh như vậy. Hai người Sở Ngân chờ đợi đến sốt ruột, vừa thấy bóng dáng nàng từ xa, vội vàng đứng bật dậy, nhanh nhẹn chạy ra tiếp đón. Mặc Chiêu hơi lắc đầu:"Không sao. Trở về rồi nói."

Lăng Tử Hàm chột dạ nhìn qua hàng mày đang nhíu lại của Mặc Chiêu, muốn nói lại thôi, thái độ ấp úng khác xa với vẻ kiêu ngạo thường ngày. Mặc Chiêu thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói:"Muốn nói thì nói, ấp úng cái gì."

Lăng Tử Hàm xoa xoa tay:"Mặc Chiêu, ngươi phải tin ta, chủ ý của phụ hoàng ta cũng không biết. Ta biết ngươi không thích vào cung, nên..."

"Hoàng đế lệnh cho đệ vào cung?". Sở Diêm ngắt lời Lăng Tử Hàm, giọng đặc vẻ không vui. Đôi mắt phượng của Sở Ngân hơi nheo lại, A Chiêu vừa gây ra động tĩnh lớn đến thế, không khó hiểu tại sao Thánh Môn hay triều đình đều muốn đánh chủ ý lên nàng. Việc này không tốt, nhưng chung quy vẫn có thể lợi dụng một hai, không chừng có thể vịn lấy cơ hội này thâm nhập sâu bên trong, khui ra quan hệ giữa thánh môn và triều đình.

Suy nghĩ của Sở Ngân không khác so với Mặc Chiêu là mấy, song, lão hoàng đế Đông Phong không dễ đối phó như nàng tưởng. Cái nhìn cuối cùng ấp ủ bao nhiêu ẩn ý, nàng nhìn thấy, nhưng lại chưa thấu triệt. Suy nghĩ đảo nhanh trong đầu, Mặc Chiêu nhìn sang đám cung nhân đang đứng trong ngoài phòng một lượt, rồi nhướng mày nhìn Lăng Tử Hàm. Lăng Tử Hàm hiểu ý, phất tay để đám cung nhân lui ra ngoài hết. Thấy tầm mắt Mặc Chiêu dừng trên người Lâm Hiên thoáng chốc rồi đi ngay, y sắng giọng:"Ngươi cũng ra ngoài đi. Bảo đám người kia đứng xa một chút."

Lâm Hiên đáp một tiếng, quy củ lui ra phía ngoài, còn chu đáo đóng lại cửa cẩn thận, để lại một phòng sáu người yên tĩnh. Sự yên tĩnh này không hề có nghĩa rằng những lời bọn họ sắp nói sẽ được bảo mật kín bưng, nàng huy động một lượng nhỏ thần thức cũng có thể cảm nhận được ở quanh đây có vài kẻ không mời ẩn nấp trong bóng tối.

Khóe miệng Mặc Chiêu không dấu vết nhếch lên. Lão đã muốn nghe, nàng sẽ cho lão nghe thật đã.

"Muốn nói gì mà phải đuổi hết bọn họ ra ngoài thế?". Lăng Tử Hàm ngồi xuống ghế, mở miệng thắc mắc.

Mặc Chiêu đón lấy chén trà Võng Dao đưa đến, thong thả nhấp một ngụm, sau đó mới nói:"Muốn bàn chuyện trộm đồ."

"Trộm đồ?". Hai mắt Lăng Tử Hàm mở to, giọng hơi cao lên, ngay cả hai người Sở Ngân, Sở Diêm cũng khó hiểu nhìn sang.

Mặc Chiêu đón lấy ánh mắt tò mò của bọn họ, không đáp mà hỏi lại:"Lăng Tử Hàm, ta nghe nói, trong hoàng cung có một gốc linh chi ngàn năm, có phải không?"

"Linh chi ngàn năm?"

Lăng Tử Hàm không hiểu tại sao Mặc Chiêu lại đột nhiên hỏi đến, ngẫm nghĩ một hồi mới gật đầu:"Ta nhớ lần trước hoàng tộc Bắc Lương từng tiến cống một gốc linh chi ngàn năm trong sinh thần phụ hoàng hai năm trước. Linh chi này quý giá vô cùng, nghe nói có thể chữa mọi bệnh tật, ngay cả phụ hoàng cũng tiếc phải động đến, hẳn giờ này vẫn đang được đặt trong quốc khố."

Mặc Chiêu như thể nghe thấy chuyện cười:"Chữa mọi bệnh tật? Đúng là linh chi ngàn năm quý giá vô cùng, nhưng ngoài tác dụng bồi bổ sức khỏe, chữa mọi bệnh tật đều là nói quá lên thôi. Vừa vặn, ta đang cần một gốc."

Thế nào gọi là vừa vặn? Mặc Chiêu mỉm cười nhìn sang hai người Sở Ngân. Sở Diêm với những chuyện thế này đều phản ứng nhanh nhất, hai mắt y tức thì sáng lên, hào hứng nói:"Để lâu cũng không tốt. Chi bằng đêm mai dạo quanh một vòng, đệ thấy thế nào."

Sở Ngân cười cười:"Ta không có ý kiến."

Mặc Chiêu gật nhẹ đầu:"Đêm mai? Cũng được. Đệ cũng đang cần gấp, sớm ngày nào hay ngày đấy."

Một ngón tay của Lăng Tử Hàm run run chỉ vào ba kẻ vô lại đang đối qua đáp lại, những lời đại nghịch bất đạo đang được tuôn ra trôi chảy vô cùng. Đám người này còn không phải đang nói chuyện mò vào quốc khố ăn trộm bảo vật của phụ hoàng hay sao? Y thiếu điều chỉ muốn hét lên:"Các người... Các người... Ta dù gì cũng là hoàng tử của một nước, các người sao có thể.."

Nói chuyện trộm đồ trong bảo khố ngay trước mặt hoàng tử, còn có điều gì hoang đường hơn thế này nữa! Mặc Chiêu bị chỉ trích, ngay cả mí mắt cũng không động, sắc mặt không thay đổi chút nào:"Ta nghe nói ở thánh môn cũng có một gốc linh chi ngàn năm, chẳng qua ta chưa chính thức gia nhập, muốn mở miệng hỏi thăm cũng bất tiện. Hoàng cung bảo vật vô vàn, thiếu một gốc linh chi có là gì chứ. Ta cũng không bảo đệ cùng ta đi lấy, đệ tức giận cái gì."

Khuôn mặt nhỏ của Lăng Tử Hàm đỏ gay, y không khống chế nổi đập mạnh tay xuống bàn:"Ngươi tưởng quốc khố của hoàng gia muốn vào thì vào? Đừng nói đi vào quốc khố, chỉ cần ngươi lởn vởn xung quanh đại môn cũng sẽ bị tóm gọn như chuột. Còn nữa, ngươi tưởng rằng ta sẽ để yên việc này. Không sợ ta đích thân nói với phụ hoàng phái người bắt giam ngươi lại."

Chén trà đang yên ổn do cái đập này mà rung mạnh, nước trà sánh hết ra bên ngoài. Lăng Tử Hàm gân cổ nói một tràng dài, vẫn chưa hết tức, còn định túm lấy chén trà ném phăng xuống đất, nghĩ sao lại thôi. Đám người này thật chẳng coi y ra cái gì hết. Vô phép quá thể.

Mặc Chiêu nâng hàng mi dài, giọng rất khẽ, nhưng rất rõ ràng:"Có bị bắt hay không, phải thử mới biết được. Lăng Tử Hàm, ngươi không phải không biết, từ khi Thánh Môn xuất hiện, triều đình không còn giữ được vị thế tối cao như xưa nữa."

Cặp mắt sáng của Lăng Tử Hàm vốn long lên vì đỏ, giờ này, vì một lời nói khẽ và nụ cười mỉm của Mặc Chiêu mà đông cứng tại chỗ. Dần dần, bả vai căng cứng của y rũ xuống, trong đôi mắt che một thoáng suy nghĩ sâu cay.

Những lời cần nói, Mặc Chiêu đã nói hết. Nàng biết, người trước mặt trưởng thành trong sự bảo bọc chặt chẽ, bản chất vẫn chỉ là một đứa trẻ. Chỉ có điều, ở một nơi thế này, cứ trẻ mãi, ngây ngô mãi, làm sao mà sống. Còn không phải, đến một ngày nào đó, ngay cả chết mất xác thế nào cũng không biết.

Lâm Hiên