Thiên Di

Chương 5: Hồi ức (2)





Chỉ thấy khi ánh sáng chói mắt qua đi, trước mắt nàng lúc này là một hình ảnh khiến người ra run sợ. Một con thú cao thân hình cao lớn gấp ba bốn lần người thường đang ngẩng mặt lên trời gào thét, mỗi lần bàn chân to kia dậm xuống, hang động cũng vì thế mà rung rung. Mạc Thiên Di không biết đó là loài gì, bề ngoài rất giống với loài gấu nàng từng xem trong sách, nhưng vật này trên đầu có hai cái sừng to. Lúc này đây, nó giống như đang nổi điên, cặp sừng trên đầu càng lúc càng to lên, đỏ au như máu.

Bỗng nhiên, nó gào lên một tiếng, hạ thấp đầu, phi vọt về phía trước. Mạc Thiên Di ngồi bệt dưới đất, ngạc nhiên tới mức quên luôn cả chạy trốn. Còn chưa kịp để nàng hồi hồn, bên tai truyền đến một tiếng nứt vỡ rợn người.

Trước mặt con gấu vốn chỉ có bóng tối vô tận, mà giờ đây lại xuất hiện một bức tường trong suốt với vết nứt dọc ngang. Trên bức tường ấy tỏa ra màu vàng kim nhàn nhạt, có lẽ không trụ được quá lâu dưới sức mạnh của loài thú, khe nứt lan rộng ra, sụp đổ. Bụi từ trên trần động rơi xuống lả tả, che kín tầm mắt. Trước khi bức tường trong suốt kia đổ xuống, một sức mạnh kinh người từ đó đánh bật ra.

Con gấu bị đẩy mạnh ra xa, gào lên đau đớn. Mạc Thiên Di cũng không khá hơn, thân hình nhỏ bé như bao tải bị ném thẳng va vào vách tường, người đau như muốn nứt đôi. Nếu không phải trước ngực nàng có một luồng sức mạnh khác cản lại, nàng đã chết không thể nghi ngờ.

Mạc Thiên Di ôm lấy ngực mình, đau đớn dội đến khiến nàng phun ra một búng máu. Chiếc vòng bảo vệ mà cha luôn bắt nàng phải đeo sát bên người giờ nứt ra làm đôi. Con gấu kia nằm tại chỗ, trên người toàn máu, một lúc lâu không thấy động tĩnh gì.

Đã chết rồi sao?

Mạc Thiên Di hơi do dự, cuối cùng khó khăn bò dậy, nhấc chân đi tới. Bụi đất tản đi, như bức rèm được kéo về hai phía, để lộ cảnh tượng tuyệt đẹp được giấu sau tầng kết giới trong suốt vừa bị phá bỏ. Mạc Thiên Di sững người, mở to mắt, trong ngực trào nên một cảm giác rung động không khống chế nổi.

Ánh sáng chói mắt tản dần, chỉ còn một màu vàng kim trong suốt bao bọc lấy hai thân hình nhỏ bé nằm cuộn tròn trên giường lớn. Từ đôi con ngươi đen sẫm phản chiếu hình ảnh hai chú hồ ly đang nằm cạnh nhau, cả người được bảo hộ bởi một lớp ánh sáng mờ ảo. Hai mắt Mạc Thiên Di trợn trừng, sợ rằng một khi hàng mi chớp khẽ sẽ khiến cảnh tượng đẹp đẽ này tan biến đâu mất. Hồ ly kia, bộ lông mượt mà, một trắng như tuyết, một đỏ như lửa, dưới ánh sáng tinh khiết như lấp lánh hào quang. Mạc Thiên dị bị hình ảnh này mê muội thần trí, bất tri bất giác càng tiến lại gần.

Bước chân Mạc Thiên Di vừa động, từ bên tai vọng đến một tiếng rên rỉ, không lớn, nhưng cũng đủ khiến mặt nàng tái ngắt. Mạc Thiên Di run run ngoảnh mặt nhìn sang, con gấu lớn kia còn chưa chết, cả người nó bê bết máu, nhưng vẫn sống, đôi mắt gấu mờ đục đang nhìn nàng đăm đăm. Từ đỉnh đầu đến ngón chân Mạc Thiên Di đều lạnh run, thấy con gấu từ từ bỏ dậy, nàng hoảng hốt lùi về sau vài bước.

Mạc Thiên Di thầm trách mình quá tò mò, lối đi trước mặt đã bị lấp kín, nếu bây giờ nàng chạy đi, rất có thể sẽ bị con gấu kia chặn lại. Ánh mắt con gấu nhanh chóng chuyển đến phía sau lưng Mạc Thiên Di, trong bóng tối phát ra từng tia sáng xanh lập lòe, nhìn giống hệt ma trơi. Lúc này Mạc Thiên Di mới chợt nhớ đằng sau mình còn hai chú hồ ly nhỏ con. Có vẻ con gấu không thèm để tâm đến nhân loại như nàng, mà mục đích của nó là hai chú hồ ly đang say ngủ phía sau.

Mạc Thiên Di rùng mình, thân thể bé nhỏ lại vô thức chắn trước hai chú hồ ly kia.

Từ trong cổ họng con gấu phát ra tiếng cười sằng sặc, trên tay Mạc Thiên Di nhất thời nổi lên một tầng da gà. Chân mày Mạc Thiên Di nhíu chặt, nàng mới học ma pháp được mấy tháng, chỉ sợ chưa động được đến một ngón tay của con quái vật này đã bị nó bóp chết. Đừng nói tới bảo vệ hai chú hồ ly kia, ngay cả bản thân nàng cũng chưa chắc đã an toàn rời khỏi. Đôi mắt nàng lúng liếng đảo quanh, trong đầu không ngừng tìm cách trốn thoát.

Nếu như bây giờ có ai hỏi nàng có sợ hãi hay không, Mạc Thiên Di nhất định sẽ dùng hết sức bình sinh đạp cho hắn một phát. Trong tình cảnh này, ai mà không sợ. Chỉ là, nếu như cứ mãi sợ hãi, chẳng khác nào vô dụng ngồi chờ chết. Mạc Thiên Di xốc lại tinh thần, phụ thân đã từng bế nàng lên vai, vênh cằm đùa rằng. Trên đời này, làm gì có thể khiến tiểu ma nữ của bản giáo hoảng sợ.

Đúng vậy! Không có gì phải sợ. Mạc Thiên Di siết chặt nắm tay, ánh mắt đanh lại, sau đó luồn tay vào trong ngực. Mẫu thân và phụ thân để lại cho nàng không ít đồ tốt, nàng cũng trộm được một ít từ mấy trưởng lão trong giáo. Mạc Thiên Di lấy ra mấy lọ thuốc bột, dùng sức ném về phía trước. Thuốc mê, thuốc gây tê, thuốc gây ảo giác, nàng chẳng thèm nhìn tên, tất cả đều đồng loạt ném tới.

Con quái vật thật không ngờ một nhân loại nhỏ bé cũng dám tấn công mình. Nó không né không tránh, giận dữ phẩy tay, đống bột vụn theo gió bay ra ngoài, chẳng hề gây hại đến nó nửa phần. Mạc Thiên Di coi như không thấy, nàng dùng tất cả đồ đạc trong tay ném đi, đến khi sử dụng hết thì dùng đến đá, sỏi nằm la liệt trên đất. Mỗi lần Mạc Thiên Di vung tay, sẽ như có như không dịch về bên phải. Thân thể linh hoạt, chẳng mấy chốc đã dịch vào góc tường. Con gấu kia rú lên một tiếng, vác lên một hòn đá thật to bên cạnh, định ném về phía nàng.

Là lúc này! Hai mắt Mạc Thiên Di sáng lên, nàng nhanh như chớp lấy từ trong tay áo ra một chiếc ná thun, hai viên thuốc màu đen được đặt vào vị trí. Trên khuôn mặt trẻ con tràn ngập sự nghiêm túc và căng thẳng lạ thường. Đợi đến lúc con gấu nâng cao hai tay, Mạc Thiên Di hít sâu, kéo thẳng miếng đệm súng ra sau, nhắm một mắt tập trung ngắm.

Nàng đã để ý kĩ, dưới nách con thú vật kia tầm mười phân có một vết thương rất sâu vẫn còn hổng một lỗ to, máu không ngừng chảy ra. Ba viên thuốc còn gắn chất dính là nhựa cây, Mạc Thiên Di tận dụng lúc nó nổi điên, lần lượt bắn thẳng ba viên vào vết thương dưới nách và yết hầu nó.

Rầm một tiếng, tảng đá được ném tới. Mạc Thiên Di lợi dụng vị trí khuất mình đang đứng, nấp sâu vào trong, trầm giọng đếm. Một...hai...ba! Ba tiếng nổ lớn lần lượt vang lên, Mạc Thiên Di ôm chặt đầu, không ngồi tại chỗ mà lợi dụng thân hình nhỏ bé lăn ra ngoài.

Giữa tiếng nổ vang ầm, Mạc Thiên Di nghe thấy từng tiếng rít lên đau đớn.

Khóe môi nàng kéo ra một nụ cười, bước chân đẩy nhanh hơn. Đó đều là thuốc nổ ma giáo đặc chế, mặc dù không thể khiến nó chết cũng có thể khiến nó bị thương nặng, nàng có thể lợi dụng cơ hội nhanh chóng chạy thoát.

Con gấu ôm chặt vết thương, lớp lông dày bảo vệ trên người sau khi trải qua trận chiến với kết giới đã bị thương không nhẹ, thuốc nổ của Mạc Thiên Di khiến vết thương càng thêm nặng hơn. Hai mắt gấu long lên sòng sọc, đỏ ngầu, sáng quắc.

Chỉ là một nhân loại yếu ớt mà cũng dám làm nó bị thương!

Con gấu lớn loạng choạng đứng dậy, muốn quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng nhân loại đáng chết kia, đáng tiếc không biết Mạc Thiên Di đã lẩn đi từ lúc nào.

Ánh mắt nó đảo quanh, bắt gặp hình ảnh của hai con hồ ly gần trong gang tấc, tròng mắt càng sáng hơn. Nó bước vội đến, muốn vươn tay ra bắt lấy hai chú hồ ly kia, đem chuyện của Mạc Thiên Di ném ra sau đầu. Nó đợi ngày này đã bao năm, trước hết cứ bắt lấy hai tên này đoạt nội đan đã rồi tính.

Mạc Thiên Di nấp trong một khe động gần đó, mày nhăn chặt. Khốn khiếp! Thế nhưng quái vật vẫn còn sức bò dậy được. Da thịt của nó rốt cuộc được làm từ thứ quái quỉ gì vậy. Mạc Thiên Di không biết, nếu không phải nó từ trước đã bị thương nặng, mấy viên thuốc nổ của nàng chỉ có thể khiến nó thấy ngứa da, một chút tổn thương cũng không gây nổi.

Mạc Thiên Di nhìn về phía lối ra, lại nhìn về phía tay gấu đang chuẩn bị bắt lấy hai chú hồ ly kia, lòng rối như tơ vò. Trong lòng nàng có một tiếng không ngừng mắng chửi, sai khiến nàng chạy đi, một tiếng nói khác lại níu giữ nàng ở lại.

Mạc Thiên Di cắn răng, quát khẽ một tiếng:"Câm miệng!"

Nàng mím chặt môi, cuối cùng lấy ra từ trong tay áo một tấm phù chú. Đây là bảo bối duy nhất còn sót lại. Mẫu thân từng nói, lá bùa này đã được bà dụng tâm sửa lại, chỉ cần nàng nhỏ máu vào là có thể sử dụng. Mẫu thân còn dặn, đây là thứ để bảo vệ tính mạng của nàng. Vì để làm ra lá bùa này, mẫu thân mấy ngày không được nghỉ ngơi, tiêu hao không biết bao nhiêu hồn lực. Bởi vì nàng còn quá yếu để sử dụng loại bùa chú cấp cao thế này, nếu không phải trường hợp đặc biệt nghiêm trọng, tuyệt đối không được động vào.

Mạc Thiên Di lấy máu từ vết thương trên cổ tay, nhỏ từng giọt vào bùa chú. Nàng quyết tâm, đè chặt xuống do dự trong lòng, chạy như điên về phía con quái vật kia. Lá bùa vừa dán vào người, con quái vật hô lên một tiếng, hất văng Mạc Thiên Di ra xa.

Mạc Thiên Di một lần nữa rơi xuống. May mắn, lần này là bay thẳng về phía hai chú hồ ly. Không biết từ đâu có một lớp ánh sáng nâng lên, như cánh hoa nở rộ, nhẹ đỡ lưng nàng lại, khiến nàng thuận lợi rơi xuống không chút thương tổn. Sắc mặt nàng trắng như tờ giấy, giương mắt nhìn con quái vật ở đằng xa.

Chân gấu bị một lớp băng lạnh bao trùm, từ đùi, hướng dần lên trên, chẳng mấy chốc đã lan đến tận cổ. Tiếng gào phẫn nộ nhanh chóng bị nuốt mất sau lớp băng dày. Con gấu đang bừng bừng sức sống, giờ trở thành một pho tượng bằng băng trong suốt.

Dần dần, từ trên tảng băng xuất hiện một vết nứt, lan rộng xuống, rồi vỡ nát thành từng mảnh. Thân thể con gấu cũng theo đó mà đông cứng, tan ra. Mạc Thiên Di nhìn thấy mà rùng mình, thảo nào mẫu thân nói lá bùa này vô cùng nguy hiểm, làm bao lâu cũng chỉ có thể làm được một lá.

Ngực cuộn trào lên cảm giác buồn nôn, Mạc Thiên Di vỗ vỗ ngực, cố gắng nuốt xuống vị ngai ngái ở cổ họng. Nàng vuốt ve hai cục bông đang nằm ngay cạnh mình, từ trên tay truyền đến cảm giác mềm mại giống y như tưởng tượng.

Vuốt mãi vuốt mãi, Mạc Thiên Di bỗng dưng bật cười:"Này, ta thì tìm cách bảo vệ, chật vật không chịu nổi, suýt thì bỏ mạng, còn hai em thì ngủ say như chết ấy."

Nghĩ một lúc, nàng thở dài, đem cả hai ôm vào ngực, siết thật chặt, cũng chẳng quan tâm chúng có nghe thấy hay không, nói khẽ:"Thật may mắn là không sao. Hai em an toàn rồi."

Mạc Thiên Di kiệt sức tựa người ra sau, mí mắt sụp xuống. Thân thể nàng chỉ mới bảy tuổi, một trận chiến vừa rồi đã tiêu hao hết tất cả sức lực. Cả người nàng giờ mềm nhũn như đống bùn, đứng dậy còn chẳng nổi.

Nàng hôn nhẹ vào đỉnh đầu hai cục bông trong lòng mình, thở dài:"Chẳng biết vì sao ta lại cứu hai đứa nữa, chạy trốn có phải xong không. Phụ thân mà biết, ta ăn đòn là cái chắc."

Vừa dứt lời, Mạc Thiên Di ngã ra, ngất lịm đi. Vì thế mà nàng không thấy được, khi tiếng cười của nàng tắt hẳn, hai chú hồ ly đang nằm trong lòng nàng mở bừng mắt.

Một xanh biếc như biển cả, một đỏ rực như lửa thiêu, trong đêm tối, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như lưu ly. Hai đôi mắt nhìn nhau, rồi lại chuyển đến gương mặt mệt mỏi của Mạc Thiên Di, dán chặt không buông.

Hang động tối tăm lại hút vào một cơn gió lạnh, quanh quẩn như rít gào.