Thiên Hải Nguyên Đường

Quyển 1 - Chương 29-1: Hạnh phúc vốn mong manh



Nơi biên cương thế cuộc biến đổi khôn lường,ngập tràn mùi máu tanh tưởi hôi nồng,sống hôm nay chẳng biết có qua được ngày mai.

Nơi trung nguyên xa xôi,cách biệt với thế sự nhiễu nhương của dục vọng con người cố chấp,núi Mây ngàn năm qua vẫn đắm trìm trong cảnh sắc hư mộng như cõi tiên.Hải đường cũng chỉ là cái nhân nho nhỏ,có dục niệm chấp nhất,nàng đứng từ trên cao,nhìn xuống dòng sông Lệ uốn lượn quanh co như con trăn bạc dưới 2 tàng cây khẳng khiu già cỗi đang thi đua thay nhau trút lá héo tàn.

Nếu là lúc trước Hải đường sẽ rất hài lòng an phận thủ thường,sống thanh đạm qua ngày ở nơi tiên cảnh này.Nàng là vốn thích cuộc sống điền viên,nhưng khi trái tim biết rung động ,Hải đường cũng giống như tâm tình của bao nữ nhi khác,muốn ở bên cạnh người mình thích.Nếu người ta không có đây vậy thì phải hăng hái bắt tay đi tìm.

Nàng cũng chẳng phải mới 16,17,qua rồi cái thời ngồi mộng mơ viễn tưởng xa xăm,thụ động chờ bạch mã hoàng tử tới rước.Muốn có hạnh phúc,thì phải chủ động săn tìm,lúc trước nàng bàng quan hờ hững với ái tình là vì Hải đường không tin bản thân sẽ yêu ai hoặc có ai đó sẽ yêu nàng.

Bây giờ có một nam nhân nở nụ cười khuynh tâm với nàng,Hải đường không thể trơ mắt nhìn người mình chờ chờ đợi đợi hai mươi mấy năm trời cứ thế trôi vụt tầm với.Nàng tuyệt không để cho chuyện oan ức đó xảy ra,dù gì bản thân cũng là nữ nhân thế kỷ 21 tiên tiến,có lý nào lại không cua nổi một cái nam nhân cổ đại.

Có ái nhân thì đã làm sao?có nương tử còn bị hưu thư cơ mà.Nhưng nàng là,trở thành kẻ thứ 3 phá hoại tình cảm người khác?Thất đức như vậy?lúc trước dù có gặp ác mộng cũng không mộng ra chuyện tình đáng hổ thẹn đó,từ bao giờ con người nàng lại thay đổi rồi.Có khi nào đến một lúc nhìn lại,bản thân trở thành kẻ đáng khinh bỉ?vì một tên nam nhân ư?

Không phải,chính xác là vì chính mình thôi,hạnh phúc vốn không phải tự sinh ra hoặc mất đi,nó là sự chuyển giao từ người không thể tiếp nhận sang người đáng được thừa hưởng.Nếu là duyên thì phải phấn đấu để giành lấy,nếu là nghiệt…đã bỏ tâm tư như vậy mà đến phút cuối vẫn chẳng thuộc về mình thì vĩnh viễn sẽ không là của mình.

Cho nên Hải đường à,dù có thế nào cũng không thể như lúc trước ngồi há miệng chờ sung rụng.Bởi hạnh phúc vốn mong manh như mây trôi nước chảy,gió thổi qua tay,tựu trung lại hoàn ảo mộng.

Nghĩ thế Hải đường hăng hái xốc lại tinh thần,miệng nhoẻn cười hài lòng,tiểu Hoa ở bên cạnh chép chép miệng.
-Đường tỷ,tỷ đang nghĩ tới ai mà cười rạng rỡ tới vậy?

Hải đường khinh nghi.
-đệ có thể nhìn ra sao?

Tiểu Hoa gật nhẹ,khẳng định.
-mặt tỷ nổi rặng mây hồng thế kia,không phải xuân tâm đang nảy nở thì còn có thể là vấn đề gì?

-ặc,đệ chỉ là con nít ranh,sao lại rành chuyện này tới vậy?
Vừa nói nói Hải đường vừa bước đi,tiểu Hoa lẽo đẽo theo bên,điềm nhiên đáp.
-đừng đánh giá đệ qua vẻ ngoài,chuyện gì đệ cũng từng kinh qua,không gì là không hiểu,cái gì cũng biết a.

-ặc,U liên mắng đệ là tiểu quỷ,quả nhiên không sai.
Hải đường cũng mặc nhiên đáp trả,hướng câu chuyện tới chủ đề khác.

-a đầu thối đó,đệ không thèm chấp,tối ngày quấn lấy Phong ca đã khiến đệ gai mắt lắm rồi còn không ngừng gây sự với đệ.Nếu không phải đệ nể mặt lão quái độc tiên y,yêu nữ đó gặp một lần đệ sẽ đánh một lần.

Hải đường cười cười,tâm vui vẻ tiếp tục dẫn dắt.
-chà,mạnh miệng dữ,theo ta thấy cứ mỗi lần oan gia 2 người giáp mặt,hình như đệ có phần lép vế.

-không dám đâu,đệ là không thèm hơn thua đấu khẩu với a đầu đó.Tạo điều kiện cho nàng ta nói đệ bụng dạ nhỏ nhen hẹp hòi…

-đúng,đúng,đúng.

Hải đường cười dễ dãi,nhìn trời xanh mây trắng,thế giới này sẽ mãi thanh bình yên ổn?còn nàng sẽ mãi đơn thuần thơ ngây?

******************************

Trở lại nơi biên ngoại,nơi địa doanh của quân Tây hoàng,lều trại của chủ tướng.

Cho đến khi tiếng đàn dừng lại,y gẩng cao đầu lộ ra dung mạo kiều mị khiến người nhìn khó lòng dời mắt.Hắc nhân kia cũng tháo khăn che mặt xuống lộ ra gương mặt nữ nhân.Này nữ nhân tuổi ngoài 20 trẻ trung,nhưng sự thật có thể nhiều hơn vì dung nhan đó mỹ miều như đóa hồng nở bung dưới nắng mai,lại như trái táo đỏ mọng,chín mùi tỏa hương ngào ngạt.

Nàng ta nở nụ cười,trông thực hiền lành vô hại,rồi từ tốn lại gần,cất chất giọng mềm mại.
-Dạ vũ,đã lâu không gặp huynh.

Người được gọi tên,Dạ phò mã tươi cười thân thiết,rót cho nàng tách trà Thiết quan âm.

-Mặc Hoa,nghe đồn muội trở lên già nua xấu xí?

Mặc hoa ngồi xuống đối diện y,gật nhẹ xác thực,cầm lên tách sứ thanh hoa.
-đích thực là vậy.

Dạ phò mã cười thoải mái.
-ủy khuất cho muội mấy năm nay rồi!vậy muội tính khi nào thì lấy lại dung mạo thật đây?

Mặc hoa và Dạ Vũ,bọn họ chính là 2 trong 9 trưởng lão phục vụ cho bá nghiệp thống nhất tứ quốc của Thiên nguyên,được thánh nữ từ nhiều năm trước an bài làm nội gián lần lượt ở Nam Hoa và Tây Hoàng,cũng tương tự như trường hợp của Huyết Vân ở Bắc kỳ.

Mặc hoa cười bí hiểm,úp mở nói.
-sắp rồi,muội tính…mấy hôm nữa…

-mấy hôm nữa?

Mặc hoa gật nhẹ khẳng định,lại thông báo chuyện khác.
-thư khẩn từ kinh thành gởi tới bảo tướng Nguyễn Siêu gả công chúa cho Cảnh Đế…

-không thể nào?

Mặc hoa gật nhẹ đồng tình,nói ra nhận định.
-rất có thể thánh chỉ đó đã bị đánh tráo.

-đánh tráo?làm sao thế được?

-dấu ấn ngọc tỷ xác thực là thật,nhưng hiện giờ hoàng đế đang ốm liệt giường,giở một chút thủ thuật là có thể qua mặt được ngài rồi.

Dạ Vũ gật đầu tán đồng,vấn.
-thế muội đêm hôm nhọc công tới hẳn có việc khẩn đi.

-tướng Nguyễn siêu quyết định đêm mai lặng lẽ hộ tống công chúa qua đám quân của trung nam tướng Tử lam.

Dạ vũ không ngoài ý,cảm thán.
-quả nhiên là công kỳ vô bị,xuất kỳ bất ý(tấn công lúc không phòng,hành động lúc không ngờ).Ta cũng không nghĩ sẽ ngồi yên để tên Nguyễn siêu đó sai người tới thông báo kết quả,một khi đã vậy ta cũng phải thuận thủ khiên dương(nhận ra cơ hội tới liền tiện tay nắm lấy) …đối phó với 3 vạn Hắc phong kỳ còn được nhưng… đám Nam hoa?

Mặc hoa cười nhẹ,xem tâm tình nàng khá thoải mái.
-huynh không cần bận tâm đám Nguyễn Siêu,muội lo được.

Dạ Vũ nhìn nàng,gương mặt tuấn mỹ trở lên nghiêm chỉnh,nhẹ giọng.
-nếu đã thế,ta nhất định không khiến muội thất vọng…

Mặc hoa cũng thôi cười,vẻ mặt kiều mị của nàng cũng nghiêm nghị hơn.
-chưa đến lúc đưa công chúa tới Đông Hải,hiện giờ…diệt Tây Hoàng ưu tiên hàng đầu…huynh,cũng chịu không ít bi khuất đi.(bi ai+khuất nhục)

-chỉ cần có thể xóa sổ Tây Hoàng…ta cho là đáng…
Dạ vũ cất chất giọng mong manh,lành lạnh,tựa như một sợi dây kim loại,lấp lánh trong đêm đen đầy dụ hoặc,cô độc cùng hung hiểm.

Mặc hoa nhìn sâu vào đôi mắt tà mị của Dạ vũ,vài giây dừng lại lưu chuyển nhiều tâm tình phức tạp.

-muội thật mong chờ ngày đó…có thể khiến cho hoàng triều thối tha nhơ bẩn đó biến mất…sau này dù có bị luân hồi trong lục đạo cũng cam nguyện chịu phạt…

Nghe Mặc hoa kiên quyết nói thế,tâm Dạ Vũ khẽ rung lên,y nhàn nhạt thêm vào.
-nếu muội phải tới địa phương đó,ta cũng sẽ bồi bên cạnh muội.

Y bề ngoài trông như con mèo mun luôn mang cái dáng vẻ uể oải lười nhác kỳ thực lại cẩn trọng cùng khắc nghiệt đến vô cùng,bao gồm cả bản thân.Từ trước tới giờ y luôn trưng cái bộ dáng lơ đãng lười biếng,có vẻ như bất cần,có vẻ như dễ dãi,kỳ thực lại rất để ý,lại rất khắc khe.

Với toàn bộ đám người xung quanh và ngay cả chính thân thể này,dấu sự chán ghét đến cực điểm trong đáy mắt,dấu đi hận thù luôn hừng hực ngày đêm thiêu đốt tâm can,khiến cho giấc ngủ an ổn trở thành thứ xa xỉ.

Đối với thánh nữ,coi người như liều thuốc an thần xoa dịu những thương tổn của quá khứ cay đắng,nơi bình yên để dựa dẫm những lúc mỏi mệt.Khi người đi rồi,thì dường như không còn thứ thần dược nào có thể giúp y vượt qua những cơn ác mộng…chỉ còn lại sự thật phũ phàng bắt buộc phải thừa nhận…

Với Mặc Hoa,coi nàng như muội muội,để y có thể quan tâm,bảo vệ…một cách y đánh lừa bản thân,rằng y còn một người thân...và như thế cần phải tiếp tục tồn tại,cần phải tiếp tục trả thù…

Và còn vì lời hứa với một người…người trao cho y thanh kiếm,chỉ ra một lối thoát,bảo y phải mỉm cười bước qua…đao kiếm ước hẹn một đời nhưng hồ điệp lại chẳng thể vươn tới trời xanh…

Hạnh phúc với y vốn mong manh,như đặt một phiến lá úa trên bàn tay trong tiết trời sang thu gió lộng.

******************************************

Ngoài trời đêm tối phủ một tầng mây dày mù mịt che bớt đi ánh sáng của quang nguyệt vốn đã yếu ớt,khiến cho cảnh tượng càng thâm trầm u tịch.Gió vù vù thổi vào đám đuốc khiến lửa hừng hực cháy nghiêng nghiêng ngả ngả,còn quân binh xung quanh dường như đã tỉnh táo trở lại,nghiêm chỉnh đứng canh.

Hôm sau trời quang mây nhạt,nắng nhẹ vung theo cơn gió lành lành thổi vào nội thành Kha lương yên bình.Người dân vẫn tấp nập bận rộn buôn bán,cả một ngày dài yên ả thanh bình trước cơn giông tố sắp dậy sóng.

Trời chiều tắt nắng,hoàng hôn giăng lên sắc màu đỏ ma mị tựa được tắm máu tươi khiến tâm ai nhìn cũng bất tri bất giác giật mình thất kinh.

Trong doanh trại cả bộ binh lẫn kỵ binh của tướng Nguyễn Siêu,non một nửa sau khi ăn xong bữa cơm tối liền cùng nhau ôm bụng kêu rên hừ hừ.Cùng lúc đó một phần ba dân trong thành cũng mắc triệu chứng tương tự,bụng đau dữ dội,nôn ói tiêu chảy…khiến cho tình hình trị an vô cùng bát nháo.

Chuyện trấn động như vậy nhanh chóng chuyền tới tai thống lĩnh.Ngài im lìm nhìn sắc trời dần bị bóng tối nuốt mất rồi nhanh chóng thân chinh tới các nơi xem xét.

Trước mắt cần khẩn thiết mời một đám lương y tới chuẩn bệnh bốc thuốc,rồi từ từ tra tìm nguyên nhân sau.Này chọn đúng thời điểm then chốt mà bùng phát,có phải quá trùng hợp đi.Không phải là dịch bệnh?là cố tình?

Đêm tới,cổng đông thành khẽ mở,một ngàn lính lặng lẽ hộ tống một đoàn xe ngựa rời đi.

Mới đi được trăm dặm thì bị một đội quân kỵ binh bất ngờ bao vây chém giết,xong nhanh chóng áp tải đống của hồi môn nhiều vô số kể nhằm hướng tây thẳng tiến.Đám chặn đường tập kích này tuy số lượng không bằng nhưng luận về chất thì công phu chênh lệch quá nhiều,bọn họ toàn là cao thủ nhất đẳng nhị đẳng trên giang hồ mặc dạ hành gọn nhẹ cứ thế mà phát huy kỹ năng nhất chiêu tất sát.