Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 12



Trạm 12

Trên đường về nhà, Sở Chiêu Chiêu vẫn còn cảm giác lâng lâng khó tả, như thể có một chiếc bánh thơm ngon đầy nhân từ trên trời rơi trúng đầu mình.

Tám chai… Cô có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến một buổi tối lại thu hoạch được nhiều như vậy.

Mà tám chai rượu này thật sự không phải do cô bán, là nhóm người của Mục Tế Vân tự gọi. Có thể lúc thanh toán anh chỉ thuận tay ghi cho cô, chuyện này đối với anh mà nói không mấy khác biệt, nhưng với Sở Chiêu Chiêu đây lại là chuyện vô cùng tốt!

Sở Chiêu Chiêu nghĩ thôi đã muốn bật nhảy hai vòng. Nhưng niềm vui sướng này chỉ kéo dài được ba ngày, đến hôm cô về trường thì đã tan biến.

Vừa bước vào cổng trường Nam Đại, Sở Chiêu Chiêu lại nghĩ đến một Mục Tế Vân khác. Thầy Mục của cô và người ở Vân Yên Phủ Đệ là hai Mục Tế Vân hoàn toàn khác nhau. Từng nhánh cây ngọn cỏ ở trường đều nhắc nhở cô, đó là thầy Mục. Thời gian lâu dần, Sở Chiêu Chiêu gần như đã xem bọn họ là hai người khác nhau.

Sau khi tan học, Sở Chiêu Chiêu và bạn cùng phòng trở về kí túc xá, mỗi người ôm một ly nước nóng uống.

“Thời tiết càng ngày càng lạnh.” Tần Thư Nguyệt nói: “Điềm Điềm, không phải cậu nói sẽ mời cơm cả phòng à? Khi nào vậy, sắp nghỉ đông rồi.”

“Tuần sau là bắt đầu nghỉ đông, hay là tối thứ sáu này được không?” Cam Điềm lại nghĩ ngợi rồi nói: “Chiêu Chiêu tối thứ sáu thứ bảy phải đi làm, vậy tối chủ nhật đi, mấy cậu thấy thế nào?”

Bạn cùng phòng đều biết Sở Chiêu Chiêu đi làm vào tối thứ sáu và thứ bảy nhưng bọn họ không biết cô đi làm ở đâu.

Mọi người đều đồng ý, không ai phản đối, thời gian được ấn định vào tối chủ nhật.

Lần này mời cơm là vì Cam Điềm mới quen bạn trai do người nhà giới thiệu. Nghe nói anh chàng này vừa mới từ nước ngoài trở về, đang chuẩn bị mở một công ty nhỏ. Cam Điềm muốn chính thức giới thiệu anh với bạn cùng phòng của mình.

Gia cảnh Cam Điềm rất tốt, lớn lên lại xinh đẹp, tính tình điềm đạm nho nhã. Vì gia đình quản giáo quá nghiêm mà cô không có cơ hội yêu sớm, lên đại học lại không tìm được bạn trai thích hợp. Đến cuối cùng người nhà phải giới thiệu cho cô một người môn đăng hộ đối, hai người họ cứ thế thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.

Người “bạn trai” này trước giờ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, sắp tới gặp người thật, mấy cô gái cứ vây lấy Cam Điềm nói đủ thứ chuyện. Sở Chiêu Chiêu nghe đến ngây ngẩn, điện thoại đổ mấy hồi chuông cũng không để ý.

Hơn một tiếng trôi qua, đám người hóng hớt cũng giải tán Sở Chiêu Chiêu mới ngó đến điện thoại. Nửa tiếng trước có một cuộc gọi nhỡ, của thầy Mục.

Tim Sở Chiêu Chiêu đột nhiên đập nhanh, tự cảm thấy có chuyện không hay. Dù sao lần trước thầy chủ động gọi cô lên văn phòng đã làm cô trượt mất học bổng.

Cô mang tâm trạng thấp thỏm gọi lại cho Mục Tế Vân.

Anh bắt máy, chỉ bình tĩnh nói: “Đến văn phòng của tôi một chuyến.”

Sở Chiêu Chiêu lập tức đứng dậy mặc áo khoác, vừa đi ra khỏi cổng kí túc xá thì phát hiện trời đã tối rồi. Bây giờ mới hơn sáu giờ, mấy sinh viên có tiết học tối đang vội vã chạy đến khu giảng đường.

Một cơn gió thổi qua, trời lạnh đến mức lông tóc dựng hết cả lên, có lẽ lại sắp có tuyết rơi. Mùa đông đã đến từ lâu, Nam Kinh cũng nên có một trận tuyết lớn đúng nghĩa.

Hành lang của Học viện Công nghệ thông tin luôn trong tình trạng tối tăm như không đóng đủ tiền điện. Lại còn gặp kiểu thời tiết như vậy, vừa âm u vừa lạnh lẽo, cảm giác giống như cô đang đi trong nhà xác. Mà lúc Sở Chiêu Chiêu đi đến văn phòng của Mục Tế Vân lại có cảm giác bản thân đang gõ cửa nhà xác.

Sau hai tiếng gõ cửa, người bên trong nói vọng ra: “Cửa không khóa, mời vào.”

Sở Chiêu Chiêu vừa đẩy cửa ra làn khí ấm áp trong phòng liền nhẹ nhàng phả lên mặt, trong tiềm thức cả cơ thể cô rất muốn được hưởng thụ hơi ấm này.

Trong phòng bật đèn sáng trưng, so với hành lang tối đen bên ngoài là hai thế giới khác biệt. Sở Chiêu Chiêu theo thói quen mà tiện tay đóng cửa lại.

Mục Tế Vân vẫn tập trung nhìn vào laptop, không mặn không nhạt nói: “Để cửa mở.”

“À vâng.”

Sở Chiêu Chiêu làm theo, nhẹ nhàng mở cửa ra, mắt len lén nhìn Mục Tế Vân.

Anh đeo kính, sau tròng kính là đôi đồng tử trầm tĩnh kiên định, hai đầu lông mày hơi nhíu lại, tất cả lực chú ý đều đặt trên màn hình.

Trong lòng Sở Chiêu Chiêu nổi lên một cảm giác khó tả.

Rốt cuộc là cô sợ cái gì? Một thầy giáo vì bảo vệ hình tượng của mình ở trường mà lúc nói chuyện với nữ sinh còn để cửa mở, tránh hiềm nghi.

Vậy thì ai mới là người sợ người khác biết được dáng vẻ kia của mình ở Vân Yên Phủ Đệ?

Sở Chiêu Chiêu thấy hai người bọn họ cũng kẻ tám lạng người nửa cân.

Nghĩ vậy, cô cũng bình tĩnh hơn một chút, quan sát vẻ mặt anh vài giây, hình như không có chuyện gì đặc biệt.

“Thầy Mục, thầy gọi em có việc gì ạ?”

Mục Tế Vân xoay màn hình laptop về một hướng, cho Sở Chiêu Chiêu xem. Sở Chiêu Chiêu liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của Mục Tế Vân, cô hơi nghiêng người vươn đầu nhìn nội dung trên màn hình.

Trong một khoảnh khắc, mái tóc đen của cô sượt qua vai, lướt qua chóp mũi của Mục Tế Vân.

Một mùi hương rất quen thuộc.

Mục Tế Vân cẩn thận nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ ra đã từng nghe thấy mùi hương này ở đâu.

“Thầy Mục, đây là cái gì ạ?” Sở Chiêu Chiêu nhìn một lúc cũng không hiểu liền hỏi.

Cô ngồi thẳng dậy, mùi hương kia theo đó tan biến dần đi, Mục Tế Vân cũng không cố gắng nhớ nữa, anh nói: “Yêu cầu về hệ thống quản lý phòng thu phát sóng của Đại học Truyền thông.”

Ồ! Ra là chuyện này, suýt chút nữa là Sở Chiêu Chiêu quên mất.

“Khi nào thì cần ạ?”

“Trường bọn họ bắt đầu năm học muộn hơn chúng ta một tuần, phải làm xong trước khi vị giảng viên kia hoàn thành công tác cuối kỳ. Vậy nên thời gian khá gấp gáp.”

“Vâng.”

Mục Tế Vân tháo kính ra, xoa xoa mi tâm, nói: “Em cũng không cần phải quá lo, tôi sẽ viết phần khung, tốc độ rất nhanh, em chỉ cần bổ sung nội dung là được.”

Sở Chiêu Chiêu ngây ra, nói: “Thầy Mục, thầy thật sự muốn giúp em làm?”

“Không lẽ tôi lại lừa em?” Mục Tế Vân hỏi ngược lại.

“Dạ không….” Sở Chiêu Chiêu hơi rũ đầu, do dự một lúc: “Thật ra, em… em muốn…”

Mục Tế Vân biết cô đang úp mở chuyện gì, “Em muốn viết khung?”

Sở Chiêu Chiêu gật đầu. Mục Tế Vân bật cười. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười ở trường.

“Rất có tiền đồ!” Mục Tế Vân cả người đều thả lỏng tựa vào ghế nhưng vẫn ngồi thẳng lưng, không giống dáng vẻ tùy ý ở Vân Yên Phủ Đệ.

Anh buông một tay, tay kia xoay cây bút trên bàn, “Em có biết người khác muốn mời tôi viết khung phải bỏ ra bao nhiêu tiền không?”

Sở Chiêu Chiêu đương nhiên không biết, cô thành thật lắc đầu.

Mục Tế Vân lại cười, lắc lắc đầu, nói: “Em muốn viết khung thì cứ viết đi, tôi sẽ bổ sung nội dung.”

Lúc đang nói, anh đứng dậy, thu dọn đồ trên mặt bàn, nhìn có vẻ như chuẩn bị ra về.

Sở Chiêu Chiêu thấy vậy liền nói: “Vậy, thầy Mục, em xin phép đi trước.”

Sau khi Sở Chiêu Chiêu ra về, Mục Tế Vân ngừng động tác trên tay lại, nhìn về hướng cô vừa đi, khóe môi cong lên.

“Đúng là, dạy được trò giỏi thì thầy chết đói.”

*

Lúc bắt đầu viết khung Sở Chiêu Chiêu mới phát hiện ra, hệ thống quản lý không hề đơn giản như trong tưởng tượng của cô.

Đây là người ta tốn tiền mua về chứ không phải bài tập của cô, mỗi một chi tiết đều phải cố gắng hết sức làm cho hoàn mỹ nhất. Vậy nên mấy ngày liên tiếp Sở Chiêu Chiêu gần như làm bạn với máy tính, nói chuyện với người khác cũng chỉ được vài câu.

Mãi đến chạng vạng thứ sáu, Khưu Tứ Ca gọi điện cho cô.

“Tối nay em có đến làm không? Không đến thì anh xếp người khác.”

Sở Chiêu Chiêu ước lượng tiến độ chương trình mình làm rồi nhìn đồng hồ, cô đành nghiến răng nói: “Em đến ngay.”

Cô thay quần áo xong liền vội vàng chạy đến Vân Yên Phủ Đệ. Lúc gặp Khưu Tứ Ca ở ngay cửa, anh ta cười híp cả mắt:” Ây ya, lần sau cứ gọi xe mà đi, ngồi xe buýt phiền phức biết bao, em cũng không thiếu chút tiền này mà.”

Khoảng thời gian gần đây, Khưu Tứ Ca đối xử với Sở Chiêu Chiêu vui vẻ hòa nhã hơn nhiều, không như trước kia, chỉ cần cô đến muộn một chút thôi đã bị mắng từ trên đầu mắng xuống.

Sở Chiêu Chiêu vâng dạ một tiếng rồi đi vào.

Sảnh lớn vẫn đông khách như mọi khi, hôm nay vận khí của Sở Chiêu Chiêu không tệ, cô mới đi một vòng đã bán được mấy chai rượu.

Bàn ở chính giữa có một vị khách quen, Sở Chiêu Chiêu gần như tuần nào cũng thấy cô ta ngồi đó, mỗi lần đều đến cùng một người khác nhau.

Hôm nay cô ta tựa vào ngực của một cậu trai trẻ tuổi tóc vàng, thỉnh thoảng lại làm nũng. Nếu không phải tuần nào Sở Chiêu Chiêu cũng thấy cô ta ôm ấp với mỗi người đàn ông khác nhau, có khi cô cũng tin đây là bạn trai của cô ta. Mà những người như vậy, Sở Chiêu Chiêu thường không qua đó mời mua rượu.

Nhưng người thanh niên tóc vàng kia lại gọi cô lại: “Này, qua đây.”

Sở Chiêu Chiêu quay đầu đi đến cạnh bàn đó: “Tiên sinh, ngài cần gì sao?”

Anh ta hỏi cô: “Chỗ cô có những loại rượu nào? Giới thiệu tôi nghe.”

Nếu khách đã chủ động hỏi thì Sở Chiêu Chiêu cũng làm tròn bổn phận của mình, bán thêm mấy chai rượu. Mà anh cũng rất hào phóng, mua không ít rượu.

Đêm nay Sở Chiêu Chiêu chỉ kiếm được mấy khoản tiền nhỏ, nhưng vừa hay cộng hết lại cũng được kha khá. Chỉ là, đi hết từ bàn này đến bàn kia bán rượu trên đôi giày cao gót rất đau chân, mãi mới có chút thời gian rảnh, cô vội tìm một góc không người ngồi xuống nghỉ ngơi. Nếu không, đi đến phòng nghỉ gặp phải Khưu Tứ Ca, anh ta sẽ lại nói cô tỏ vẻ yếu đuối.

Chỗ Sở Chiêu Chiêu ngồi tương đối yên tĩnh, phía sau lưng là nhà vệ sinh ít người lui tới, cô xoa mắt cá chân một lúc rồi mang giày đi vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh ở đây có hai cửa, sau cánh cửa thứ nhất là bồn rửa tay chung, mở thêm một cửa nữa mới là phòng vệ sinh.

Sở Chiêu Chiêu đưa tay đẩy cửa nhưng cửa vẫn không mở mà cô lại đang gấp, cô dùng lực đẩy thêm cái nữa. Cửa mở ra, Sở Chiêu Chiêu đi vào liền thấy một nam một nữ đang quấn quýt nhau trong đó.

Sở Chiêu Chiêu nhìn đến phát ngốc, trong đầu vang mấy tiếng ầm ầm, mà nữ chính của bộ phim 18+ kia còn hoảng hốt hơn cả Sở Chiêu Chiêu, cô ta vừa hét lên một tiếng vừa nhảy từ trên người người đàn ông kia xuống.

Lúc nhảy xuống không đứng vững, cô ta trợn mắt chới với, theo bản năng liền tóm lấy Sở Chiêu Chiêu đang đứng bên cạnh. Kết quả là cả hai cùng ngã nhào.

Sở Chiêu Chiêu bất ngờ không chút phòng bị cứ thế bị kéo ngã theo cô ta, trán va vào bồn rửa tay, cô lập tức cảm thấy đau nhói. Mà người đàn ông kia chỉ có hoảng loạn quay lưng về phía cô kéo quần, không có ý định quay ra đỡ cô ta. Truyện Việt Nam

Ô! Không đúng! May mà anh ta không đỡ.

Nếu anh ta quay người đỡ lấy cô ta, Sở Chiêu Chiêu có khi còn ngại hơn.

Sự hoảng loạn cũng chỉ trong chớp nhoáng, một lát sau cả ba người đều ổn định tinh thần. Sở Chiêu Chiêu từ từ đứng dậy, cô gái bên cạnh cũng tựa vào vách tường đứng lên sửa lại váy áo, người đàn ông kia cũng đã chỉnh xong quần.

Sở Chiêu Chiêu lúc này mới phát hiện ra hóa ra là vị khách quen và người đàn ông tóc vàng đi cùng cô ta. Anh ta liếc Sở Chiêu Chiêu một cái, trong mắt vừa tức giận vừa khó chịu, giống như đang trách cô đã phá hoại chuyện tốt của anh ta. Ngay sau đó liền rời đi, lúc đóng cửa còn không quên đập rầm một cái thật mạnh.

Cô khách quen cũng không nán lại lâu, cô ta tuy không trừng mắt tỏ thái độ với Sở Chiêu Chiêu như người đàn ông tóc vàng nhưng vẫn cảm thấy rất mất mặt, cúi đầu vội vàng chạy theo anh ta.

Phòng rửa tay yên tĩnh hơn lại.

Nội tâm Sở Chiêu Chiêu không chút dao động, loại chuyện như vậy ở đây gặp không ít, tuy là lần đầu chính mắt nhìn thấy nhưng cô cũng không thấy quá kỳ quái.

Chỉ là trán cô…lúc nãy ngã, cứa phải cạnh của bồn rửa tay, chính giữa trán bị xước, vết thương hình chữ thập dài nửa bằng một nửa ngón trỏ, miệng vết thương không sâu nhưng rất dễ thấy.

Xem ra hôm nay phải về sớm thôi.

Sở Chiêu Chiêu đi tìm Khưu Tứ Ca xin nghỉ, anh ta thấy vết thương trên trán cô cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo cô về nhớ bôi thuốc đừng để lại sẹo.

Lúc Sở Chiêu Chiêu đang đứng đợi xe buýt, cô nhìn thấy một chiếc Mercedes màu đen chạy lướt qua. Đó không phải là xe của Mục Tế Vân, chỉ là cô đang nghĩ đến Mục Tế Vân.

May mà hôm nay thầy không đến!

Nếu hôm nay thầy đến, nhất định sẽ nhìn thấy vết thương trên trán mình. Mà thứ hai tuần sau, ủy viên học tập phải đi nộp bản đánh giá cuối kỳ, chắc chắn sẽ gặp mặt thầy. Đến lúc đó thì khó lòng mà giải thích.