Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 14



Trạm 14

Trước khi vết thương trên trán lành hẳn, Sở Chiêu Chiêu không có ý định đến Vân Yên Phủ Đệ làm.

Cả tuần này cô chỉ ở trong trường viết mã cho hệ thống quản lý. Mục Tế Vân nói mấy thứ này rất đơn giản, nhưng cũng chỉ đơn giản đối với anh, Sở Chiêu Chiêu làm vẫn phải trầm trầy trầm trật. Cô cố gắng đẩy nhanh tiến độ, cuối cùng trưa thứ bảy cũng hoàn thành, mà lúc đó đã là mười giờ.

Mục Tế Vân nói sáng nay anh sẽ lên trường, vì thế Sở Chiêu Chiêu gọi cho anh. Người nghe máy không phải Mục Tế Vân, là Đoạn Kiêu.

Lúc đầu, Sở Chiêu Chiêu chỉ thấy giọng nói này khá quen, anh ta nói: “Alo? Ai vậy?”

Mục Tế Vân trước giờ không lưu số điện thoại của sinh viên, lúc có việc sẽ tìm trong danh sách lớp mà gọi, vì vậy số gọi đến không hiển thị tên người gọi.

Sở Chiêu Chiêu có chút hoảng, đầu bên kia lại hỏi: “Ai đấy?”

“Xin hỏi, thầy Mục có ở đó không?” Sở Chiêu Chiêu đáp.

“Ây hey? Cô là… có phải là cái cô gì mà… cái cô bán rượu phải không?”

Sở Chiêu Chiêu ban đầu đã nghi ngờ người ở đầu dây bên kia là Đoạn Kiêu, nên lúc nói chuyện rất dè dặt cẩn trọng, bây giờ đã xác định được rồi, tay phải bất giác vuốt vuốt lồng ng.ực, tim đập có chút nhanh.

Tất cả những người liên quan đến Vân Yên Phủ Đệ, chỉ nên tồn tại vào buổi đêm, một khi họ xuất hiện trong hoàn cảnh khác, Sở Chiêu Chiêu sẽ cảm giác như có một thanh đao đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu, lăm le uy hiếp đến cuộc sống của cô.

Sở Chiêu Chiêu giả ngu: “Anh là ai vậy ạ? Tôi là sinh viên của lớp thầy Mục, tôi có việc cần tìm thầy ấy.”

Đoạn Kiêu nói: “Ồ ồ, thật xin lỗi, cậu ta đi họp rồi, nửa tiếng sau sẽ về.”

“Vâng, cảm ơn ạ.”

Sở Chiêu Chiêu vội vàng tắt máy, bình tĩnh lại. Tuần này sinh viên đều đã nghỉ đông hết rồi, các giảng viên cần phải chấm bài thi, tổng kết công tác lần cuối. Đoạn Kiêu là bạn thân của Mục Tế Vân, đến trường tìm anh là điều rất bình thường.

Nhưng lỡ Đoạn Kiêu nhận ra cô thì phải làm sao? Chuyện này ai nói cũng không đúng hết được. Nghĩ vậy cô lại không dám đến văn phòng tìm Mục Tế Vân.

Nếu buộc phải đến, không bằng đến trước khi anh về?

Sở Chiêu Chiêu lập tức ôm máy tính và USB đi đến văn phòng Mục Tế Vân. Cô gõ cửa, người ở bên trong quả nhiên là Đoạn Kiêu.

Vừa bước Sở Chiêu Chiêu vào đã đi thẳng đến bàn của Mục Tế Vân, cô không nói bất kỳ lời nào với Đoạn Kiêu, nhìn cũng không nhìn, chỉ chăm chăm làm việc của mình. Còn Đoạn Kiêu trông rất có hứng thú nhìn cô vài lần, tỉ mỉ đánh giá ngũ quan, quần áo của cô rồi lại cảm thấy cô thật nhàm chán.

Sở Chiêu Chiêu tay chân lanh lẹ, mau chóng chuyển dữ liệu từ máy tính của mình sang máy tính của Mục Tế Vân rồi lặng lẽ chuồn khỏi văn phòng. Lúc đó Đoạn Kiêu đang ngồi trên sofa lướt điện thoại cũng không để ý cô rời đi.

Mãi đến lúc Mục Tế Vân họp về, anh ta mới phát hiện cô nữ sinh kia đã đi rồi.

“Vừa nãy có sinh viên đến tìm cậu.” Đoạn Kiêu chỉ tay vào máy tính, “Gửi cái gì cho cậu ấy.”

Mục Tế Vân “ừ” một tiếng rồi ngồi xuống bật máy tính lên xem.

“Mà cô bé này có giọng nói giống hệt cô gái bán rượu chúng ta gặp mấy lần trước, chẳng trách lần đầu cậu nghe thấy lại giật mình vậy. Vừa rồi tôi nghe thấy cũng tưởng là cô ta.”

Mục Tế Vân vẫn không nói gì, chỉ chuyên tâm nhìn vào màn hình, nhưng suy nghĩ đã trôi đi tận đâu rồi. Đoạn Kiêu cũng chỉ thuận miệng nhắc đến, thấy Mục Tế Vân không có hứng thú, anh ta lại lười biếng chơi điện thoại của mình.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
3. Thần Ẩn
4. Đại Mạc Hoang Nhan
=====================================

*

Sở Chiêu Chiêu là người cuối cùng trong phòng ký túc rời khỏi trường. Kỳ sau không có tiết học, cô chỉ đi thực tập nên đồ đạc mang về nhà rất nhiều, phải dọn dẹp cả nửa ngày.

Trước khi đi, cô đột nhiên nhớ đến luận văn tốt nghiệp của mình, từ sau khi chọn đề tài cô vẫn đụng qua. Kỳ nghỉ đông này cô cũng nên bắt đầu chuẩn bị dần nhưng cô lại quên mất đề tài của mình là gì nên phải truy cập vào trang web trường xem lại tên.

“Thiết kế và Triển khai Hệ thống Quản lý Nhiệm vụ Kiến trúc Ba tầng” — Giảng viên hướng dẫn: Mục Tế Vân.

Đề tài thì không có vấn đề gì, nhưng mà sao giảng viên hướng dẫn lại đổi thành thầy Mục rồi????

Sở Chiêu Chiêu nhớ rõ lần trước cô đã cố ý không chọn Mục Tế Vân mà chọn giáo sư Lưu Diệu. Vì lý do này cô đặc biệt gọi cho thầy cố vấn của khoa.

Thầy cố vấn nói: “Thời gian các giảng viên sắp xếp có xung đột, hoặc là phải hướng dẫn quá nhiều sinh viên tốt nghiệp nên không đủ sức, bí mật chia đều việc cho nhau cũng là điều bình thường, em không cần phải lo lắng, cứ theo như trên hệ thống thông báo là được.”

“Nhưng mà…”

“Ây da, em cũng không phải kiểu sinh viên phải theo học giáo sư có đông người theo mới qua môn, không cần quá để ý xem giảng viên là ai đâu, cứ vậy nhé, thầy phải đi họp trước đây.”

“Tút tút tút…”

Sở Chiêu Chiêu buồn bực nhìn điện thoại, không làm sao được chỉ có thể thở dài, kéo theo vali rời khỏi trường.

*

Năm nay Tết đến sớm vì vậy nghỉ đông cũng sớm.

Bệnh tình của Sở Minh Minh đã tốt hơn trước, trong nhà lại vừa xin được một khoản trợ cấp của Chính phủ, gánh nặng trên vai của Sở Chiêu Chiêu nhẹ đi không ít. Sau khi về nhà cô cũng chỉ tìm một công việc gia sư nhẹ nhàng.

Tết năm nay vẫn vậy, không có gì khác biệt với mọi năm, nhà họ Sở vốn đã không có quá nhiều thân thích, sau khi Sở Minh Minh ngã bệnh lại phải tốn một khoản tiền lớn nên họ hàng lui tới càng ít hơn. Bất quá cũng tránh được không ít phiền phức.

Đêm ba mươi, cả nhà cùng ăn bữa cơm tất niên tuy đơn giản nhưng rất ấm cúng.

Ăn xong cả nhà cùng quây quần trong gian phòng khách nhỏ xem Xuân Vãn*. Lúc đang chiếu đến tiết mục ca vũ, Sở Minh Minh đòi mọi người chụp chung một bức ảnh gia đình đăng lên Weibo.

*Xuân Vãn (春晚): Gala năm mới CCTV, còn được gọi là Đêm hội mùa xuân, là một hoạt động năm mới đặc biệt của Trung Quốc được sản xuất bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV) được trình diễn vào đêm trước Tết Nguyên đán.

Weibo của cô bây giờ đã có hai vạn* người theo dõi, mỗi ngày chỉ trả lời từng bình luận, từng tin nhắn của họ thôi đã bận không hết việc.

*Hai vạn = hai mươi nghìn

Sở Chiêu Chiêu chuyên tâm xem Xuân Vãn, điện thoại thông báo liên tục cô cũng mặc kệ. Năm hết Tết đến bạn bè ai cũng thích gửi lời chúc qua Wechat hoặc qua tin nhắn, cô vẫn thường đợi đến tối rồi trả lời luôn một lần. Khó khăn lắm mới có dịp ngồi cùng gia đình, cô không muốn chỉ cắm mặt vào điện thoại.

Mười một giờ đêm, Sở Chiêu Chiêu đã buồn ngủ mà bố mẹ Sở cũng không có thói quen thức khuya đón giao thừa, nên từng người đều vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đi ngủ.

Sở Chiêu Chiêu nằm trên giường trả lời tin nhắn trên Wechat rồi mới kiểm tra tin nhắn điện thoại. Trong đó có một tin nhắn thông báo giao dịch từ ngân hàng — là khoản tiền làm hệ thống quản lý cho Đại học Truyền thông.

Đây cũng xem như là một bất ngờ, Sở Chiêu Chiêu nhìn vào màn hình khóe miệng liền cong lên.

Sau cùng cô lại nghĩ, lần này là do Mục Tế Vân giúp cô hoàn thành, vậy mà đến khi một vạn hai chạy vào túi, Mục Tế Vân một phân tiền cũng không lấy. Nghĩ vậy, cô gửi cho Mục Tế Vân một tin nhắn.

“Thầy Mục, em nhận được tiền rồi ạ, cảm ơn thầy.”

Cô ngẫm lại rồi gửi thêm một tin nữa: “Thầy Mục, chúc thầy năm mới vui vẻ!”

Đợi mười mấy phút mà vẫn không thấy Mục Tế Vân nhắn lại, Sở Chiêu Chiêu liền ngủ luôn.

*

Lúc nhận được tin nhắn, Mục Tế Vân đang cùng bạn bè uống rượu ở Vân Yên Phủ Đệ. Điện thoại vẫn luôn rung, đa phần là các sinh viên gửi lời chúc, ban đầu anh còn lướt xem vài cái, sau rồi cũng không xem nữa.

Hơi men dần dần thấm, Mục Tế Vân dựa người vào một góc sofa, chân đặt trên bàn, nhắm mắt ngủ. Đang mơ mơ màng màng anh nghe thấy Đoạn Kiêu nói chuyện với một người nào đó, nghe giọng hình như là quản lí ở đây.

“Cái gì nhở, sao mấy hôm nay không thấy cô gái đó ở đây vậy?”

Khưu Tứ Ca vừa nghe đã biết bọn họ đang hỏi Sở Chiêu Chiêu, liền khép nép cung kính nói: “Linda mới bị thương trên mặt, không tiện đi làm, đợi đến khi cô ấy khỏi hẳn tôi sẽ bảo cô ấy đến tiếp đãi Đoạn thiếu.”

Đoạn Kiêu cũng không nói gì nữa, quay đầu qua chơi với đám bạn đi cùng, Mục Tế Vân lại mở mắt, hỏi: “Bị thương ở đâu?”

Khưu Tứ Ca chỉ lên trán mình, “Ngay giữa trán.”

Ánh mắt Mục Tế Vân dần trầm xuống, hai tay đang buông thõng bên hông bỗng nắm chặt lấy tay ghế sofa.

Khưu Tứ Ca lo sợ sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh liền nói: “Cô ấy nghỉ cũng kha khá thời gian rồi, vết thương chắc đã lành, đợi qua Tết cô ấy đi làm lại tôi nhất định sẽ gọi cô ấy đến…”

“Choang!”

Khưu Tứ Ca còn chưa nói câu hết đã bị tiếng thủy tinh vỡ chặn lại, anh ta cúi đầu liền thấy chân Mục Tế Vân đang dẫm lên đống thủy tinh vụn, có lẽ vừa rồi anh đá vỡ chai rượu.

“Đây….” Khưu Tứ Ca nói không nên lời, mà mọi người chẳng ai thèm nghe anh ta nói, ai cũng đang nhìn Mục Tế Vân.

Mục Tế Vân lại chẳng nói gì, lập tức cầm áo khoác đứng dậy rời đi.

“Này! Cậu đi đâu đấy?!” Đoạn Kiêu vội vội vàng vàng quẳng đồ trong tay đi, gọi lớn: “Mục Tế Vân! Gọi cậu đấy!”

Mục Tế Vân không quay đầu, bước chân nhanh như chạy, “Về nhà, ngủ.”

“Hầy…” Đoạn Kiêu lại ngồi xuống, xoa xoa cằm nhìn theo bóng lưng Mục Tế Vân, “Sao tôi cứ cảm thấy giống như sắp đi đánh nhau vậy.”

Cô gái tóc ngắn ngồi bên cạnh, chân đi đôi boot Martin bắt chéo nhau đặt trên mặt bàn lắc lư, “Lần gần nhất chúng ta đánh nhau đã là mười năm trước rồi thì phải?”

“Sao? Hoài niệm à?” Đoạn Kiêu liếc xéo cô ta, “Triệu Nhật Thiên, cậu cũng là con gái mà cả ngày chỉ biết nghĩ đến đánh nhau hay không đánh nhau thôi à?”

“Cậu mẹ nó lại gọi tôi là Triệu Nhật Thiên!” Triệu Thanh Viện búng ngón tay, một viên xúc xắc bay thẳng vào trán Đoạn Kiêu, “Tôi không được phép cảm thán một chút à! Cái hội Nhị thế tổ* chúng ta, thế mà có người kết hôn, có người lại gả chồng, còn có cả thằng làm luôn thầy giáo nhân dân. Năm đó có thế nào cũng không dám tưởng tượng tới!”

*Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Triệu Thanh Viện* nghe tên thì thục nữ nhưng từ nhỏ đã là nữ bá vương, cô đi theo Mục Tế Vân và Đoạn Kiêu cùng đám người này lớn lên, ỷ nhà giàu có, đám người này chơi bời nghịch ngợm mấy năm liền. Đánh nhau, đua moto, mấy trò yêu thích của bọn phú nhị đại bọn họ đều không từ món nào. Chỉ là thời gian trôi qua lâu như vậy, đều sắp ba mươi cả rồi, ai cũng không còn nhỏ nữa, cũng học được cách thu liễm lại ít nhiều. Trong đó chỉ có Mục Tế Vân là đáng sợ nhất, anh vậy mà lại chạy đến Nam Đại làm giảng viên.

*Triệu Thanh Viện (赵清媛): Thanh (清) trong “Mi thanh mục tú” có nghĩa là mặt mày xinh đẹp, thanh thoát, Viện (媛) là dáng vẻ tư thái ưu nhã hơn người. Này là Tha tự nghĩ như thế và tự tìm tư liệu giải thích cho tên của chị Viện nha, chứ tác giả không đề cập đến.

Đám bạn của anh lúc biết tin này, suýt chút nữa là kinh ngạc đến rơi cả cằm, ngày ngày ở bên tai anh nhì nhèo nhắc nhở: “Thầy Mục, ngài đừng có mà dạy hư học sinh đấy nhá.”

“Cậu nhìn xem —” Triệu Thanh Viện nâng cằm nhìn theo bóng lưng của Mục Tế Vân, “Cái bộ dạng đó có giống hồi cao trung cậu ta bị Trần Hàn Văn lừa, tức quá nên chạy đi tìm người ta đánh nhau một trận không?”

“Lúc đó bộ dạng cậu ta như nào tôi cũng không nhớ rõ.” Đoạn Kiêu sờ sờ mũi, “Tôi chỉ nhớ Trần Hàn Văn bị đánh rất nặng, hình như cả tháng sau cũng không thấy đến trường.”

“Chậc chậc.” Đoạn Kiêu kết luận, “Nhìn kiểu này, lại có người sắp phải gặp họa rồi.”