Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 42



Buổi chiều trước ngày bố Sở phẫu thuật một ngày, Sở Chiêu Chiêu đến Bộ phận Nhân sự xin nghỉ phép, lúc đi ngang qua phòng làm việc của Mục Tế Vân, cô đứng lại suy nghĩ một hồi nhưng rồi vẫn quyết định không nói chuyện xin nghỉ phép với anh.

Bản thân cô đang cảm thấy rất khó xử.

Vì thế lúc tan làm, ngồi trên xe cô có chút lơ đễnh.

Mãi đến khi xe dừng ở dưới lầu nhà cô, cô mới nói cho Mục Tế Vân biết ngày mai cô xin nghỉ, sẽ không đi làm.

Mục Tế Vân dường như không bất ngờ, anh nói: “Sáng mai tôi có việc, em tự bắt xe về, đến nơi thì gọi điện cho tôi, có biết chưa?”

Sở Chiêu Chiêu cúi đầu nhìn chiếc túi của mình, cô không đáp lời, cũng không tháo dây an toàn.

Mục Tế Vân lại nói: “Nhưng nếu như lần sau gặp những chuyện như vậy, em phải gọi điện thoại cho tôi trước tiên…”

Thấy cô vẫn đang cúi gằm mặt, anh bất tri bất giác mà đổi câu “có biết chưa” đã treo bên cửa miệng thành “có được không?”

Nghe đến đây Sở Chiêu Chiêu chợt hiểu ra, cô nâng mắt nhìn anh, “A Lục nói với thầy ạ?”

Mục Tế Vân gật đầu, “Hôm nay lúc đến báo cáo công việc cậu ấy có nói với tôi.”

Bàn tay cô nắm chặt dây an toàn, trong lòng suy nghĩ thật kỹ, cô đoán A Lục chắc vẫn chưa nói chuyện cô mượn tiền cho Mục Tế Vân nghe, nếu không Mục Tế Vân hẳn là sẽ có những động thái khác.

“Vậy em về trước đây.” Sở Chiêu Chiêu mở dây an toàn, bước xuống xe.

*

Ngày hôm sau, mới sáng sớm cô đã bắt chuyến xe buýt sớm nhất chạy đến bệnh viện, bố cô lúc này đang chuẩn bị cho ca phẫu thuật.

Loay hoay cả buổi sáng, bố Sở cũng được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Sở Minh Minh đứng ngoài cửa lo lắng không thôi, lâu lâu lại kiễng chân nhìn vào bên trong.

Sở Chiêu Chiêu ôm lấy vai em, “Không sao đâu, chỉ là tiểu phẫu thôi.”

Sở Minh Minh không cảm giác yên lòng hơn được chút nào, sau lưng đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, em dứt khoát quay người lại không nhìn nữa.

Mà ngay khoảnh khắc đó, em nhìn thấy một người.

“Ơ… chú?”

“Sao lại gọi là chú rồi?”

Vừa nghe thấy giọng nói này, Sở Chiêu Chiêu lập tức quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Mục Tế Vân.

“Thầy Mục, sao thầy lại đến đây?”

“Đến xem thử.” Mục Tế Vân đi đến bên cạnh cô, “Chưa phẫu thuật xong à?”

Sở Chiêu Chiêu: “Sắp rồi ạ.”

Vừa dứt lời, ánh đèn của phòng phẫu thuật vụt tắt, ngay sau đó bố Sở được y tá đẩy ra ngoài, cả nhà họ Sở vội vàng chạy đến vây quanh giường của ông, nhất thời không có ai để ý gì đến Mục Tế Vân.

Một lúc sau, một mình Sở Minh Minh đi ra khỏi phòng bệnh, ngồi trên hàng ghế ngoài hành lang.

Mục Tế Vân nãy giờ luôn đứng bên ngoài, thấy Minh Minh đi ra anh liền hỏi: “Sao em lại ra ngoài này một mình?”

Sở Minh Minh lí nhí đáp: “Bọn họ sợ em sẽ bị thương.”

Mục Tế Vân nhìn Sở Minh Minh một lượt từ trên xuống.

Cao, gầy, trắng đến tựa hồ trong suốt, toàn thân dường như bị bao phủ bởi cái bóng của bệnh tật, khiến người ta cảm thấy chỉ cần hơi dùng lực sẽ làm vỡ em mất.

Loại cảm giác này, Mục Tế Vân đã từng rất thân thuộc.

Cả hai người rơi vào im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên Sở Minh Minh kéo kéo tay áo anh: “Chú ơi.”

“Anh nhắc lại lần cuối cùng, gọi là anh.” Mục Tế Vân nghiêm túc nói.

“Dạ a… anh.” Sở Minh Minh bị dáng vẻ nghiêm túc của anh dọa sợ, gọi được tiếng “anh” xong liền im bặt.

Mục Tế Vân đợi cả nửa ngày không thấy em nói gì tiếp thì hỏi: “Em muốn nói gì?”

“À….” Sở Minh Minh lưỡng lự mãi mới ngập ngừng nói ra, “Anh với chị của em có quan hệ gì vậy ạ?”

Mục Tế Vân nhướng mày nhìn cô, “Sao lại hỏi thế?”

Sở Minh Minh nói: “Vì anh đã đến hai lần rồi, trước giờ chưa có ai như vậy cả…”

“Ồ, tại vì…” Mục Tế Vân cười, “Anh đang theo đuổi chị của em.”

Bịch — một âm thanh từ phía sau lưng vang lên.

Mục Tế Vân và Sở Minh Minh cùng quay đầu lại, thấy Sở Chiêu Chiêu đang sững người, chiếc ly nhựa trong tay đã rơi xuống đất.

Cô lập tức cúi xuống nhặt chiếc ly lên, cả mặt đã ửng hồng, rồi quay phắt người chạy vào nhà vệ sinh.

Mục Tế Vân cũng đi theo cô.

Có mỗi chiếc ly, cô rửa đến bảy tám lần nước, Mục Tế Vân đứng ngay ngoài cửa nhìn cô lặp đi lặp lại một động tác như cái máy.

“Em còn định rửa bao lâu nữa?” Mục Tế Vân hỏi.

“Sắp xong rồi.” Sở Chiêu Chiêu lấy giấy lau sạch nước bám xung quanh ly rồi sải chân bước ra, lúc đi ngang qua người Mục Tế Vân, anh đã vươn tay kéo cô lại, thế mà lại nắm trượt.

Mục Tế Vân có chút phiền muộn mà vò tóc, đi theo sau lưng cô.

Sở Chiêu Chiêu trở về phòng bệnh, bầu không khí lúc này có chút kỳ lạ.

Bố Sở vẫn chưa tỉnh lại, mẹ Sở đứng bên cạnh giường, sắc mặt có vẻ không tốt.

Bên cạnh bà còn có một người phụ nữ đứng tuổi khác.

“Mẹ, sao thế ạ?” Sở Chiêu Chiêu vừa nói, người phụ nữ kia liền quay đầu lại nhìn cô, “Ôi chao!! Chiêu Chiêu đã lớn thế này rồi cơ à! Đúng là gái lớn có khác, càng lớn càng xinh đẹp!”

Bấy giờ thì cô đã hiểu tại sao sắc mặt của mẹ lại khó coi thế rồi.

“Chiêu Chiêu, con còn nhớ cô không? Cô là cô Phụng đây!” Cô Phụng lúc nói chuyện mặt mày hớn hở còn hoa tay múa chân minh họa, “Trước kia Nhị Oa của nhà cô chơi thân với con nhất đấy! Con có còn nhớ không?”

Sở Chiêu Chiêu đương nhiên là nhớ rồi, bọn họ đều là đồng hương với cô mà.

Nhưng cũng chính những người đồng hương này là những người đã ép cả nhà cô phải rời bỏ quê nhà.

Sở Chiêu Chiêu sinh ra trong một ngôi làng miền núi vô cùng nghèo khổ ở vùng Tây Nam, cô vẫn còn nhớ lúc đó ở trước nhà cô có một cái ao rất to, mùa xuân nước trong vắt, vịt ngan xếp thành hàng bơi qua bơi lại trong ao, cô hay cùng đám trẻ trong làng lấy mấy cành cây đuổi theo bầy vịt ngan đó chơi đùa.

Còn có cả một rừng tre, vào mùa đông, đám nhóc nghịch ngợm sẽ lén lút trộm ít cơm ít thịt trong nhà, mang nhét vào trong những ống tre bị vứt đi, tự chế ra món “Cơm nướng ống tre”.

Sở Chiêu Chiêu có một tuổi thơ vô cùng vui vẻ nhưng lại không mấy khỏe mạnh. Cô ngày bé vừa vàng vọt lại gầy còm, tóc thì loe hoe thưa thớt, còn cứ đau ốm liên miên.

Mà thời đó, chỉ cần đứa trẻ không mắc bệnh gì nặng, người nhà tuyệt đối sẽ không mang con đi đến các bệnh viện trên trấn khám, nhà họ Sở dĩ nhiên cũng không biết con gái của họ vì thiếu chất dinh dưỡng nên mới thành thế này.

Dù cho có người nói với họ những điều này, bọn họ chưa chắc đã hiểu, còn lời của mấy kẻ xấu xa vô lại nói thì bọn họ lại hiểu, hơn nữa còn tin sái cổ, mấy kẻ đó nói cái gì mà mệnh của Sở Chiêu Chiêu thiếu quý nhân, chỉ cần gặp được quý nhân thì sẽ tốt hơn.

Năm Sở Chiêu Chiêu chín tuổi, bố mẹ A Bằng nhà ngay sát vách không biết từ đâu mang về một bé gái ba tuổi.

Con bé trông như trẻ em trong tranh ngày Tết, vừa trắng trẻo lại xinh xắn, mới xuất hiện đã khiến dân trong làng ghen tị suýt xoa không thôi.

Ban đầu, Sở Chiêu Chiêu không hiểu sao mọi người lại ghen tị với nhà A Bằng như vậy, trong nhà tăng thêm một miệng ăn, đối với một gia đình nghèo khó như gia đình A Bằng thì có gì tốt chứ? A Bằng là độc đinh trong nhà họ, chỉ tiếc ngày nhỏ mắc bệnh bại liệt trẻ em, hai chân không thể đi lại được, phải dựa vào một chiếc xe lăn đã hỏng. Mà nhân khẩu nhà A Bằng đơn giản, chỉ có bố mẹ và ông nội, đương nhiên bọn họ sẽ xem cậu như báu vật.

Sau này, có một hôm cô khó ngủ, nằm trong chăn nghe bố mẹ thì thầm mới biết được, thì ra bé gái đó là bố mẹ A Bằng đi mua từ bên ngoài về, chỉ để sau này bọn họ có già yếu thì vẫn có người thay họ chăm sóc A Bằng cả đời.

Người ta vẫn hay nói đó là con dâu nuôi từ bé.

Sau này, nhà A Bằng đặt cho em ấy một cái tên, gọi là Hồng Hồng.

Loại chuyện này trong mắt dân làng của Sở Chiêu Chiêu cũng không phải loại chuyện hiếm gặp, ban đầu còn thấy kỳ lạ sau rồi cũng thành quen.

Mãi đến ba năm sau, mẹ của A Bằng giống như phát điên, một hai đòi đuổi Hồng Hồng ra khỏi nhà.

Ngày Hồng Hồng mới đến, nhà A Bằng bọn họ còn đãi hai mâm rượu thịt đón chào.

Kết quả một năm sau, A Bằng theo bố lên trấn họp chợ, gặp tai nạn chết.

Hai năm sau, ông nội A Bằng lên rừng đốn củi, ngã chết.

Ba năm sau, bố của A Bằng xuống sông tắm rửa, nước lũ kéo về, chết đuối.

Ngày mà bố A Bằng chết, mẹ A Bằng cuối cùng cũng không chịu hết nổi rồi, bà điên cuồng chửi rủa Hồng Hồng là tai tinh*, rồi đuổi con bé ra khỏi nhà.

*Tai tinh (灾星): sao chổi, điềm xui rủi, thứ mang lại tai ương, chết chóc cho người khác.

Mà chuyện này, không một ai dám đứng ra khuyên ngăn, vì dù sao trong thâm tâm họ cũng đồng tình, cho rằng em ấy chính là hiện thân của tai tinh.

Thế là một cô bé sáu tuổi phải lưu lạc ngoài đường, mỗi ngày mặc bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu, bữa nay xin cơm nhà này, bữa mai xin cơm nhà kia, nhưng không phải nhà nào cũng chịu cho em cơm ăn, thậm chí có người chỉ vừa thấy em đã đuổi đi rồi, họ sợ em sẽ mang đến điềm gở cho nhà mình.

Bố mẹ của Sở Chiêu Chiêu không nhìn nổi nữa, sau một hồi bàn bạc với nhau, mỗi bữa cơm đều sẽ lấy thêm một bát cơm to đầy ụ thức ăn, đặt ngay cửa nhà cho Hồng Hồng.

Nhưng Sở Chiêu Chiêu lại cảm thấy làm như thế thì có khác gì cho chó cho mèo ăn đâu? Vì vậy cô nói với bố mẹ, hay là gọi Hồng Hồng vào ăn cơm cùng.

Bố mẹ cô do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không đồng ý.

Ba người thành hổ, lời này áp dụng trong cái làng bé tẹo khép kín này rất hợp lý, khi người người nhà nhà đều bắt đầu nói Hồng Hồng là tai tinh, bố mẹ Sở đã tin.

Sở Chiêu Chiêu không thuyết phục được bố mẹ thì ngày nào cũng bưng bát cơm của mình ra ngoài bậc cửa, ngồi ăn cùng Hồng Hồng.

Lâu dần, Hồng Hồng cũng được ngồi cùng mâm cơm với nhà họ.

Nguyên nhân không phải vì Hồng Hồng mặt dày, cũng không phải vì Sở Chiêu Chiêu kiên trì cố chấp mà vì bố mẹ cô vốn là những người lương thiện. Người khác thì ỡm ờ làm chuyện xấu, còn bọn họ lại ỡm ờ làm chuyện tốt.

Qua vài ngày, gió thu thổi đến.

Khoảng thời gian trước, Hồng Hồng sẽ tìm mấy đống cỏ khô mà ngủ tạm một đêm, dù sao đêm hè ngoại trừ nhiều muỗi hơn cũng chẳng có gì đáng lo.

Nhưng bây giờ tiết trời đã vào thu, trời càng về đêm sẽ càng lạnh.

Mỗi lần nhìn vào gương mặt của Hồng Hồng, trong lòng bố mẹ Sở lại dao động thêm một chút. Nếu cứ để con bé ngủ ngoài đường mãi thế, chắc chắn sẽ có kẻ xấu xa bại hoại xuống tay với nó mất.

Nhưng bố mẹ cô lại không có cách nào cho phép cô vào nhà ngủ cả, ngồi ăn cùng mâm cơm nhà họ là một chuyện, mà nằm trên giường nhà họ ngủ lại là một chuyện khác.

Bọn họ vẫn còn kiêng dè cái danh “tai tinh” của Hồng Hồng.

Sau này, hai người lại nghĩ ra một chiêu mà bọn họ tự cho là vô cùng thông minh, đó là mang bộ sofa đã cũ đặt trong sân dưới hiên nhà, ngay cạnh khung cửa sổ.

Chỉ cách một ô cửa sổ, nếu buổi tối có xảy ra chuyện gì, bố Sở cũng có thể kịp thời mà chạy ra.

Nhờ thế, Hồng Hồng đã có thể cùng Sở Chiêu Chiêu ngủ dưới “một mái nhà”, đắp chăn bông của nhà họ, ăn bữa cơm của nhà họ, tuy vậy bố mẹ Sở vẫn đang tự lừa mình dối người rằng “đứa trẻ này không có quan hệ gì với nhà chúng tôi.”

Mồng ba tháng chín trên trấn họp chợ, bố mẹ Sở mới sớm tinh mơ đã đi nhờ xe của người khác cõng hàng lên trấn bán, để lại Sở Chiêu Chiêu và Hồng Hồng ở nhà.

Hai cô bé ở nhà chơi đến tận tối, trời đã tối đen cả rồi nhưng bố mẹ vẫn chưa thấy về, Sở Chiêu Chiêu liền chạy sang nhà bác hàng xóm hỏi mới biết, chiếc xe chở bố mẹ trên đường đi thì gặp vấn đề, phải đến ngày mai bố mẹ mới có thể về nhà được.

Nghe vậy, Sở Chiêu Chiêu liền thu dọn nhà cửa một chút rồi đi ngủ.

Đêm này, là đêm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của Sở Chiêu Chiêu.

Một người luôn có giấc ngủ nông như cô, hôm nay lại ngủ rất sâu, nó sâu đến mức khi mở mắt ra thì bản thân cô đã ở bệnh viện.

Cô không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ biết khóe mắt của mẹ thì sưng đỏ và gương mặt của bố thật mệt mỏi.

Còn cả một Hồng Hồng bé nhỏ co người trong góc phòng.

Đến khi Sở Chiêu Chiêu khỏe hơn rồi, bố mẹ mới kể cho cô nghe, đêm đó, cô quên mất trong nhà còn đang đốt than, nửa đêm gió to nổi lên, thổi cửa sổ đóng kín mít.

Là Hồng Hồng ngủ bên ngoài ngửi thấy có mùi kỳ lạ, gõ cửa mãi mà không thấy cô ra mở liền chạy đi tìm người giúp, mấy người hàng xóm khỏe mạnh phải phá cửa vào, bế Sở Chiêu Chiêu đã hôn mê chạy suốt đêm đến bệnh viện.

Nếu như không có Hồng Hồng ngủ ở dưới mái hiên nhà, đợi đến sáng hôm sau vợ chồng nhà họ Sở mới về, sợ là chỉ còn thấy một Sở Chiêu Chiêu đã lạnh ngắt nằm trên giường.

Nhiều năm trôi qua, Sở Chiêu Chiêu đã không còn nhớ chi tiết những câu chuyện ngày bé nữa, nhưng cô ấn tượng rất sâu đậm với đêm ở bệnh viện đó.

Đến bây giờ cô cũng đã không còn nhớ rõ khi đó bố mẹ đã thương lượng như thế nào mà tiếp nhận Hồng Hồng, còn đổi tên cho con bé thành Sở Minh Minh.

Dù sao, ngay lúc này, Sở Chiêu Chiêu chỉ nhớ rằng, ngày ấy nhà cô đã có thêm một cô em gái.

Sau này, luôn có những người rảnh rỗi không có việc gì làm chỉ thích ở sau lưng đặt điều về nhà họ Sở. Lại sau này, bọn họ không nói sau lưng nữa mà trực tiếp nói thẳng mặt, bọn họ nói con nhỏ này là tai tinh, căn bản là không phải nó cứu con gái hai người, con gái hai người gặp nạn là do con nhỏ xui xẻo này mang tới.

Năm ấy, Sở Chiêu Chiêu đi đến đâu cũng sẽ nghe thấy những lời chối tai này.

Thậm chí có những ngày bố mẹ đi làm, mấy mụ hàng xóm liền tóm lấy Sở Chiêu Chiêu, nở những điệu cười ranh mãnh: “Con nhìn xem! Con ranh này là tai tinh nhà con đấy, con đánh đập nó đi! Con hành hạ nó đi!”

Mà trong đám người xấu xa đó, có cả người đang đứng trước mặt cô lúc này, cô Phụng.

Vậy nên dù thời gian đã trôi qua bao lâu, khi Sở Chiêu Chiêu nhìn thấy bà ta lần nữa, cô cũng không thể nào bày ra vẻ mặt vui vẻ cho nổi.

Nếu không nhờ có bọn họ, nhà họ Sở làm sao có thể vì chịu không nổi người khác chỉ chỉ trỏ trỏ đến nỗi tức giận, ngồi xe lửa hai ngày hai đêm chạy đến một nơi xa xôi làm công?

“Ồ… cô Phụng à…”Sở Chiêu Chiêu lạnh nhạt tiếp chuyện, “Sao cô lại ở đây?”

Cô Phụng vui vẻ cao hứng nói: “Con dâu của cô ở ngay phòng bên cạnh. Ấy! Nghe bảo con thi đậu đại học phải không? Con học đại học nào vậy?”

Sở Chiêu Chiêu nhíu mày, “Cháu đã tốt nghiệp rồi.”

Lúc này, Mục Tế Vân và Sở Minh Minh bước vào.

Cô Phụng vừa nhìn Sở Minh Minh liền hỏi ngay: “Ấy chà! Đây là Hồng Hồng sao?”

Sở Minh Minh nghe thấy cái tên “Hồng Hồng” thì thấy có chút ấn tượng, nhưng lại không quá rõ, chỉ đứng đó ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt.

Mà phản ứng của Sở Chiêu Chiêu lại rất lạ, cô túm chặt Sở Minh Minh nói: “Trong này nhiều người quá, chúng ta ra ngoài đi.”

Người đàn bà kia vẫn ở sau lưng lời ra lời vào: “Chị xem! Tôi đã nói ngay từ đầu rồi mấy người không nghe, trước kia lão Sở khỏe mạnh như thế, vác gạo gánh dầu đều là chuyện nhỏ, bây giờ lại phải làm phẫu thuật… ôi chao …”

Sở Chiêu Chiêu nghe không lọt tai nữa, lập tức kéo Sở Minh Minh đi.

Mục Tế Vân cũng theo cô ra ngoài.

“Minh Minh, em về nhà vẽ tranh được không?” Đi trên hành lang, Sở Chiêu Chiêu nói với Sở Minh Minh.

Sở Minh Minh gật đầu, “Dạ.”

Đúng lúc Mục Tế Vân ở đây, Sở Chiêu Chiêu nhìn anh một cái, lại nhớ đến câu “Tôi đang theo đuổi chị của em”, gương mặt lập tức có cảm giác nóng lên.

“Đi thôi.” Sở Chiêu Chiêu nói với em, “Chị dẫn em đi gọi xe.”

Nói rồi hai chị em tay nắm tay đi mất.

Chìa khóa xe Mục Tế Vân cũng lấy ra rồi, nhưng khi nghe được lời đó, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Anh kéo tay của Sở Chiêu Chiêu, “Sở Chiêu Chiêu, hôm nay em xem tôi là không khí phải không?”

Sở Chiêu Chiêu không đáp, chỉ muốn thoát khỏi cái nắm tay của anh.

Mục Tế Vân nói tiếp: “Từ ngày hôm qua là em đã rất kỳ lạ rồi, em nhất định phải nói rõ ràng cho tôi.”

Sở Chiêu Chiêu nóng nảy, “Rốt cuộc là ai mới cần phải nói rõ ràng cho ai chứ?”

Một khắc trầm mặc, Mục Tế Vân bỗng nhiên cười lên, nhưng vẫn không buông tay cô ra.

Anh kéo cô đi, bước chân hướng ra bên ngoài vừa nói: “Được thôi, vậy hôm nay em phải dành thời gian ra để nghe tôi nói cho rõ ràng.”

Sở Minh Minh chạy theo phía sau, muốn nói nhưng không nói được.

Chẳng phải là bảo đưa em về sao? Sao hai người lôi lôi kéo kéo rồi đi mất vậy? Sao không ai để ý gì em vậy?

Thế là Sở Minh Minh chỉ có thể tự mình đi theo.

Mục Tế Vân đưa cô về đến nhà, trời đã nhá nhem tối.

Xe dừng dưới lầu, Mục Tế Vân ngồi trên xe nói với Sở Chiêu Chiêu: “Em đưa em gái lên trên thu xếp ổn thỏa rồi xuống đây, tôi ở đây đợi em.”

Sở Chiêu Chiêu không nói được cũng không nói không được, chỉ dắt tay Sở Minh Minh lên tầng.

Mục Tế Vân ngồi trong xe đợi một lúc, anh xuống xe hút một điếu thuốc, rồi ngồi vào xe đợi tiếp.

Mãi một lúc sau, anh lại xuống xe, đứng dưới gốc cây. Rồi lên xe, xuống xe, không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi.

Mặt trời đã khuất núi, trời cũng đã tối hẳn, từng căn của tòa nhà cũng đã lần lượt sáng đèn.

Mục Tế Vân nhìn đồng hồ trên tay, tức đến bật cười.

Sở Chiêu Chiêu vậy mà không nói lời nào, để anh đứng dưới lầu đợi hơn hai tiếng đồng hồ.

Anh ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, không biết căn nào là nhà của Sở Chiêu Chiêu.

Cuối cùng, khi anh đã đợi sang tiếng thứ ba, đèn thang máy cũng sáng lên.

Sở Chiêu Chiêu chậm chạp bước ra.

Mục Tế Vân nhìn cô chằm chằm, nở nụ cười kỳ lạ: “Sở Chiêu Chiêu, em mặc kệ tôi đứng đây đúng ba tiếng đồng hồ, cánh cứng rồi phải không?”

Sở Chiêu Chiêu nhìn anh một cái rồi quay người đi sang hướng khác.

Mục Tế Vân sải bước đến trước mặt cô, giữ chặt cô lại, “Đi đâu? Không phải muốn tôi nói rõ ràng với em à?”

Sở Chiêu Chiêu vội vàng gỡ tay anh ra, vừa gấp vừa hoảng: “Thầy Mục! Thầy Mục! Ở đây nhiều người!”

Mục Tế Vân liền kéo cô ra phía sau tòa nhà, nơi rất ít người qua lại.

“Sở Chiêu Chiêu, em còn muốn tôi phải thế nào nữa?”

Hai tay của Sở Chiêu Chiêu đã được tự do, cô lập tức đút luôn vào túi áo.

“Em… không muốn thầy phải thế nào hết, thì là… thầy Mục, em không hiểu, em không biết thầy có ý gì….”

“Tôi là người thế thế nào, tôi có ý gì, em thật sự không rõ?”

Lúc nói ra lời này, Mục Tế Vân đã nhìn Sở Chiêu Chiêu rất chăm chú.

Ánh mắt của anh rõ ràng như thế, những gì muốn biểu đạt chỉ thiếu mỗi chưa viết thẳng lên mặt.

Lời đã nói đến mức này, chỉ còn chưa lấy con dao rạch một đường mà xé toạc ra thôi. Nhưng Sở Chiêu Chiêu là lần đầu trải nghiệm, không biết nên trả lời anh như thế nào, chỉ có thể thực thi chính sách hàng đầu của cô.

— Giả ngu.

Cô nhìn Mục Tế Vân, “Cho nên?”

“Cho nên??” Mục Tế Vân hít vào một hơi thật sâu, bực bội kéo lỏng cà vạt.

Sở Chiêu Chiêu vô thức lùi lại một bước.

Vừa nhìn thấy động tác này của Mục Tế Vân, cô bỗng nổi lên một dự cảm bất thường.

Bước lùi này của cô, khiến Mục Tế Vân càng tức hơn, lần thứ hai trong ngày anh tức đến bật cười.

“Sở Chiêu Chiêu, em bước lên đây ngay!”

Cái tính sợ giáo viên của Sở Chiêu Chiêu đến cũng đúng lúc, Mục Tế Vân vừa mới nghiêm giọng lại, cô liền ngoan ngoãn đi đến chỗ anh.

“Ôm tôi.”

“Thịch” tim Sở Chiêu Chiêu đập mạnh, mười đầu ngón tay nóng ran.

Mục Tế Vân cứ nhìn cô như vậy không nói gì mà đã có cái khí thế hùng hộ dọa người rồi.

Sở Chiêu Chiêu vừa duỗi tay ra vừa cảm thấy thật tủi thân.

Thế này… thật khi dễ người khác quá.

Mà tiếp theo đó còn khi dễ hơn, Sở Chiêu Chiêu vừa ôm lấy anh, anh lại mặt không đổi sắc yêu cầu: “Hôn tôi.”

Sở Chiêu Chiêu: “…..!”

Cô lập tức thả lỏng tay, định trừng mắt với anh.

Nhưng hành động này của cô không thành, eo bỗng bị kéo mạnh vào, Mục Tế Vân ôm cô, một tay anh đỡ lấy gáy, cúi đầu hôn.

Nụ hôn của anh không báo trước, bá đạo đột ngột, khiến Sở Chiêu Chiêu không kịp phản ứng.

Nhưng chỉ vài giây sau anh đã dừng lại.

Trán của anh tựa vào trán Sở Chiêu Chiêu, dùng chất giọng trầm thấp tràn ngập mê hoặc của mình dụ dỗ cô: “Sở Chiêu Chiêu, em thả lỏng răng ra.”

Nhưng Sở Chiêu Chiêu lúc này đã căng thẳng đến từng tế bào, cô nhắm chặt mắt, cắn chặt răng.

Mục Tế Vân bóp eo cô, “Nếu hôm nay em không thả lỏng khớp hàm thì mai đừng hòng đi được.”

Nếu là bình thường, Sở Chiêu Chiêu còn có thể cân nhắc giữa hơn thua lợi hại, nhưng cô lúc này cứ như mất đi khả năng tư duy, vẫn cứ gắt gao cắn chặt răng, không để cho Mục Tế Vân tiến công vào được lãnh địa này.

Cuối cùng, Mục Tế Vân chỉ đành thở dài, nụ hôn rơi xuống phía sau tai cô.

Môi lưỡi dây dưa triền miên với phần da thịt mềm mại, Sở Chiêu Chiêu suýt nữa đã phát ra tiếng rên khe khẽ.

Anh hôn một lúc lâu, nụ hôn chậm rãi từ vành tai chạy dài xuống đến xương quai xanh.

Sau cùng, anh cắn vào đòn xương tinh tế đó, trầm giọng nói: “Chiêu Chiêu, anh cứ nghĩ rằng giữa chúng ta có thể lược bớt đi những quá trình không cần thiết, nhưng xem ra là anh quá nóng vội rồi.”