Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 48



Mục Tế Vân bế Sở Chiêu Chiêu ngồi vào xe, dặn tài xế trên đường thì ghé mua urgo*, sau đó cúi xuống cởi đôi giày cao gót trên chân cô ra.

*urgo: băng dán cá nhân

Anh nói: “Lần trước đeo thử không phải em nói nó rất vừa sao.”

“Lúc mới mang thì đúng là rất vừa.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Nhưng giày cao gót lúc nào cũng phải mang vào, đi một lúc mới biết nó có hợp chân hay không.”

Mục Tế Vân đột nhiên ngẩng đầu, anh chăm chú nhìn Sở Chiêu Chiêu, mãi sau mới nói một câu toát ra mùi tiền: “Không hợp thì vứt.”

“Đừng mà…” Sở Chiêu Chiêu thấy anh ném đôi giày sang một bên thì vội ngăn lại, “Giày mới đó, đi vài lần là quen mà, bây giờ đã có thuốc mỡ rồi, thoa một ít lên thì sẽ không còn phồng rộp nữa.”

Mục Tế Vân liếc mắt nhìn đôi giày nằm trong góc, nói: “Mua đôi khác cho em, giày vừa đẹp vừa thoải mái không thiếu.”

Sở Chiêu Chiêu lặng lẽ thu chân lại, hướng mắt ra bên ngoài.

Người xe như mắc cửi, cách nơi tổ chức buổi tiệc ngày càng xa.

“Chúng ta cứ rời đi như vậy, có phải không được hay lắm không?”

“Có gì mà không hay.” Mục Tế Vân nói, “Mặt cũng lộ rồi, người cần gặp cũng đã gặp rồi, không lẽ còn phải ở lại nghe xem bọn họ quyên góp bao nhiêu tiền?”

Đây là Quỹ từ thiện cho bệnh nhân mắc bệnh máu chậm đông, Sở Chiêu Chiêu vì nghĩ đến Sở Minh Minh nên mới muốn ở lại xem.

Mục Tế Vân thấy cô cứ lưu luyến nhìn về sau thì xoay đầu cô lại, không cho cô nhìn nữa, “Nếu em thật sự quan tâm thì cứ lên mạng xem thử, những buổi tiệc kiểu này…”

Anh trầm giọng cười, “Nhân danh từ thiện, giả nghĩa kiếm lời.”

Sở Chiêu Chiêu mờ mịt hỏi, “Nghĩa là sao?”

Mục Tế Vân nói: “Vừa rồi em đều nhìn thấy những người đó chứ?”

Sở Chiêu Chiêu nhớ lại, “Có vẻ đều là người có tiền, hình như còn có cả minh tinh nữa.”

Nhưng Sở Chiêu Chiêu lại cho rằng như thế là rất bình thường, tiệc từ thiện mà, không lẽ lại đi mời những kẻ nghèo khổ khố rách áo ôm như cô tham dự, thế thì lấy ai quyên tiền?

“Đúng vậy.” Mục Tế Vân giải thích, “Mỗi năm bọn họ đều quyên góp những số tiền kinh người, nhưng tại sao vẫn có rất nhiều người không thể kham nổi tiền thuốc thang viện phí?”

Sở Chiêu Chiêu dường như đã hiểu được phần nào ý tứ của anh, càng hiểu thì càng kinh sợ.

Mục Tế Vân đang định nói tiếp thì nhìn thấy vẻ mặt của cô mà phải bất lực cười, “Mẹ anh không tới nỗi tham mấy đồng tiền đấy.”

“Dạ?” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Vậy thì là chuyện gì?”

Mục Tế Vân vỗ lên trán cô, “Dùng cái đầu thi Toán cao cấp được chín mươi chín điểm của em ngẫm thử đi.”

Sở Chiêu Chiêu cúi thấp đầu tập trung suy ngẫm thật, lúc sau cô trợn trừng mắt, “Trốn thuế?”

“Thông minh.” Mục Tế Vân khen cô một câu rồi lại thở dài, “Thật ra, Quỹ này lúc mới thành lập đã từng thực hiện được không ít chương trình thiện nguyện.”

Chỉ là sau này khi đã liên quan quá nhiều về mặt lợi ích, ai rồi cũng sẽ bất chấp tất cả mà thôi.

“Chẳng trách…” Sở Chiêu Chiêu thì thầm, “Năm trước có một xí nghiệp nông sản làm từ thiện, họ mua cho bệnh nhân không ít thuốc thang, nhưng lại nói họ không quyên tiền.”

Sau khi tài xế dừng xe chạy đi mua băng cá nhân trở về, hai người không nói tiếp về đề tài này nữa.

Mục Tế Vân xoay người Sở Chiêu Chiêu lại, kéo hai chân cô kê lên đùi mình.

Anh cúi thấp đầu, cẩn thận dán băng cá nhân lên gót chân cho cô vừa nói: “Ngày mai em định làm gì?”

Ngày mai là cuối tuần, Sở Chiêu Chiêu đáp: “Em về nhà, gần một tháng chưa về nhà rồi.”

“Ừm.” Mục Tế Vân nói, “Ngày mai anh đi Thượng Hải công tác, chiều thứ hai mới về, đến lúc đó anh sẽ đến công ty đón em.”

“Sáng mai mấy giờ anh bay?”

“Bảy giờ?”

“Sớm vậy….”

“Sao thế? Muốn đi tiễn anh à?”

“Không phải…”

“Em không muốn tiễn anh?”

Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, lại không biết nên đáp thể nào, tròng mắt liền xoay sang hướng khác.

Mục Tế Vân bật cười, Sở Chiêu Chiêu nhìn yết hầu của anh, bất ngờ duỗi tay sờ.

Bị một ngón tay ấm áp chạm vào, Mục Tế Vân cảm giác làn da cô tựa hồ có dòng điện chạy qua, chạm vào anh một cái liền mang cơn tê dại lan ra khắp người.

“Em làm gì vậy?”

Anh cúi đầu hỏi, giọng nói trầm xuống mang theo nét mê hoặc của riêng mình.

“Không có gì.” Sở Chiêu Chiêu lí nhí chối: “Ngứa tay thôi.”

Mục Tế Vân kéo tay cô lại, nhìn thẳng về phía trước, mặt không đổi sắc, “Lần sau em đừng lấy mấy cái lý do sứt sẹo đấy để viện cớ cho mình nữa.”

Sở Chiêu Chiêu: “…. Đã biết.”

Tới dưới lầu nhà Sở Chiêu Chiêu, sau khi xuống xe, ánh mắt Mục Tế Vân quét qua đôi giày, anh nhặt nó cầm ở một bên tay, rồi khom lưng bế Sở Chiêu Chiêu lên.

Tài xế ngồi ở phía trước, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nín lặng không một tiếng động.

“Em tự đi được.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Không có nghiêm trọng vậy đâu, anh thả em xuống đi.”

Trong lúc cô nói, Mục Tế Vân đã nhẹ nhàng ôm cô đi lên tầng.

“Em đừng vạch trần anh nữa, nếu không thì anh làm gì có cơ hội nào để ôm em thế này.”

Sở Chiêu Chiêu: “…”

Cô vòng tay ôm lấy cổ Mục Tế Vân, dụi mặt vào lòng anh.

Mục Tế Vân đưa cô vào nhà còn chưa kịp nán lại đã bị Sở Chiêu Chiêu đuổi về nghỉ ngơi.

Sáng ngày hôm sau, Sở Chiêu Chiêu ngủ đến khi tự thức giấc, rồi thu dọn đồ đạc về nhà.

Bố cô đã được xuất viện, mẹ Sở lại không thể xin nghỉ phép, nên trên đường về Sở Chiêu Chiêu đã mua luôn thức ăn, về đến nhà chỉ cần dọn ra một mâm cơm trưa đơn giản, ăn xong thì ngủ trưa với Sở Minh Minh.

Hai chị em nằm trên giường, ngay lúc đã sắp vào giấc, Sở Chiêu Chiêu lại nhận được điện thoại của Cam Điềm. Cam Điềm đã rất lâu không gọi điện thoại cho cô rồi.

“Chiêu Chiêu, cậu đang bận gì không?”

“Không bận.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Có chuyện gì thế?”

Cam Điềm lại hỏi: “Ngày hai mươi tám tháng sau cậu có rảnh không?”

Sở Chiêu Chiêu mở lịch ra xem, ngày hai mươi tám tháng sau là cuối tuần, cô nói, “Nếu như không có gì bất ngờ thì chắc là rảnh.”

“Ừm…” Cam Điềm chần chừ, “Ngày đó tớ đính hôn, cậu có thời gian thì có thể đến tham dự không?”

Tin tức này không biết đã mang theo bao nhiêu chấn động, mà lại quanh quẩn trong l*иg ngực Sở Chiêu Chiêu rất lâu.

Hai đầu dây đều trầm lặng.

Mãi sau, Sở Chiêu Chiêu mới lên tiếng: “Sao lại đột nhiên vậy?”

Giọng cười Cam Điềm thấp thoáng, cô nhẹ nói: “Chẳng phải tớ đã nói sau khi tốt nghiệp tớ phải chuẩn bị kết hôn sao?”

“Với Phương Trạch à?”

“Không phải, sau khi chia tay bọn tớ thì không còn liên lạc nữa.” Cam Điềm nói, “Anh ấy là bạn học tiểu học của tớ, biết gốc rễ gia đình nhau, năm nay vừa về nước, bố mẹ hai bên đều quen biết.”

Sở Chiêu Chiêu khẽ ừ.

Cam Điềm lại nói: “Vậy mười hai giờ trưa ngày hai mươi tám tháng sau, khách sạn Cách Kim, tớ đợi cậu.”

Sở Chiêu Chiêu: “Được.”

Điện thoại ngắt kết nối, Sở Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm lên bức tường đối diện, ngẩn người một lúc lâu.

Sở Minh Minh biết cô chưa ngủ, liền chọc chọc vào vai cô, nói: “Chị ơi, ai vậy?”

Sở Chiêu Chiêu trả lời: “Bạn cùng phòng đại học của chị.”

Sở Minh Minh: “Có chuyện gì ạ?”

Sở Chiêu Chiêu: “Lễ đính hôn.”

Nói rồi, Sở Chiêu Chiêu quay người lại ôm lấy Sở Minh Minh, “Ngủ thôi, chiều nay chúng ta còn phải tổng dọn vệ sinh nhà cửa.”

Hai giờ chiều, lúc Sở Chiêu Chiêu đã thức dậy, Sở Minh Minh và bố Sở vẫn đang còn ngủ say, cô liền một mình đi xuống lầu, đến một quầy hàng nhỏ cách nhà hai con phố mua dung dịch tẩy rửa.

Lúc xách túi đồ về đến dưới lầu, con phát hiện có một chiếc xe đậu ngoài hẻm, trên ghế lái có một người đàn ông mặc tây trang đang ngồi.

Mặc dù Sở Chiêu Chiêu không mấy quen thuộc với những thương hiệu xe hơi, nhưng logo của chiếc xe này cô rất hiếm khi nhìn thấy, đoán chừng là một hãng xe đắt đỏ.

Những người sống ở đây đều là hàng xóm láng giềng lâu năm, bỗng nhiên lại xuất hiện một chiếc xe như vậy ở đây, trong lòng Sở Chiêu Chiêu không tránh khỏi có chút nghi ngờ.

Lên đến nhà, lấy chìa khóa tra vào ổ, cánh cửa bật mở, cảnh tượng trước mắt khiến Sở Chiêu Chiêu phải đứng sững tại chỗ.

Trên bộ sofa cũ kỹ, là mẹ của cô — và mẹ của anh, Kỳ Hồng.

Không biết vì sao, nhưng khi vừa nhìn thấy Kỳ Hồng, mọi suy nghĩ trong đầu Sở Chiêu Chiêu bỗng chốc rối loạn cả lên.

Mới tối hôm qua hai người chính thức gặp mặt tại một buổi tiệc xa hoa sang trọng, mà chiều hôm nay, bà đã xuất hiện trong căn nhà thuộc một tiểu khu nhỏ bé nằm ở ngoại ô của gia đình cô.

Trong tình huống này, Sở Chiêu Chiêu không cách nào nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tích cực được.

Người để ý tới cô đầu tiên là Kỳ Hồng, bà nhìn về phía cửa, cất giọng: “Sở tiểu thư về rồi sao không vào nhà?”

Sở Chiêu Chiêu đặt đồ vừa mua ở huyền quan, nhân đó thu lại biểu cảm vừa rồi của mình, sau đó mới đi vào phòng khách.

“Sao bác gái lại đến đây vậy ạ?”

Kỳ Hồng vẫn tiếp tục nhìn Sở Chiêu Chiêu không nói gì, là mẹ Sở trả lời câu hỏi của cô: “Bà ấy nói bà ấy là mẹ của bạn trai con, đi ngang qua nơi này nên thuận đường ghé vào.”

Thuận đường? Sở Chiêu Chiêu kinh hãi.

Nhanh như vậy là bà đã biết chính xác địa chỉ nhà cô ở đâu, lại còn vô cùng thong dong mà xuất hiện ở đúng cái địa chỉ đó.

Lúc này, cửa phòng của Sở Minh Minh vẫn còn đang đóng chặt, chắc là con bé chưa dậy, còn cửa phòng của bố mẹ đã mở hẳn ra, bố Sở đang nằm trên giường, mắt trông ra ngoài phòng khách.

Sở Chiêu Chiêu hiểu, trọng điểm lời mẹ cô vừa nói nằm ở chỗ “Bà ấy nói bà ấy là mẹ của bạn trai con”.

Ánh mắt của mẹ Sở nhìn cô, dường như đang tìm câu trả lời cho sự việc này.

“Đúng ạ.” Sở Chiêu Chiêu gật đầu, “Mẹ, bác gái đây là mẹ của bạn trai con.”

Nghe được lời này, trong mắt của Kỳ Hồng lộ ra một tia kinh ngạc. Bà không ngờ, Sở Chiêu Chiêu lại thẳng thắn thừa nhận.

Trong phòng khách, Kỳ Hồng đứng dậy, tiến lên phía trước hai bước.

Tất cả những nơi mà mắt bà có thể quét qua được, bao gồm cả góc bàn, góc tủ, chỉ cần là những nơi sắc nhọn đều sẽ được bọc lại bằng su dẻo. Tựa hồ nghĩ ra gì đó, khóe miệng Kỳ Hồng nhếch lên định nói, nhưng suy nghĩ lại, bà liền gạt bỏ ý định này đi.

“Nhà Sở tiểu thư có ba người phải không?”

“Còn có một đứa em gái.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Em ấy đang ngủ trưa, vẫn chưa dậy.”

Kỳ Hồng gật gù, bà ngẩng đầu nhìn những bức tranh chưa được đóng khung đàng hoàng, treo trên tường phòng khách.

“Đây là…?”

“Đây là tranh của em gái cháu.”

“Rất tốt.” Kỳ Hồng nói, “Em gái tiểu thư học về Mỹ thuật sao?”

Sở Chiêu Chiêu còn chưa kịp trả lời, mẹ Sở đã lên tiếng trước, “Làm gì được học Mỹ thuật, từ bé đến giờ nó chưa từng được học vẽ, đều là nó tự mình tìm tòi.”

Kỳ Hồng ngược lại cũng tin, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười, “Kỹ thuật vẽ này, đúng là không giống trường phái học thuật, rất có sức dãn, xem ra em gái Sở tiểu thư cũng không phải vật trong ao*.”

*Trì trung vật (池中物): vật trong ao, chỉ người không có năng lực đặc biệt, một người tầm thường.

Nghe được lời này của Kỳ Hồng, trong lòng Sở Chiêu Chiêu vô cùng khó chịu.

Có lẽ mẹ Sở cũng cảm thấy khó chịu, bà bĩu môi không nói gì.

Thấy không có ai tiếp lời, Kỳ Hồng lại nói: “Nhưng mà em gái tiểu thư rất có thiên phú, gia đình không định cho con bé được tiếp nhận đào tạo Mỹ thuật chính quy sao?”

Sở Chiêu Chiêu hít sâu một hơi, nói: “Em gái cháu có bệnh, vẫn luôn ở nhà, đã bỏ học rồi.”

Kỳ Hồng chấn kinh nhìn Sở Chiêu Chiêu, ánh mắt chợt lóe lên, lại nhìn kỹ lại xung quanh, nhìn những góc nhọn được bọc lại bằng su dẻo.

Sắc mặt của bà dần trầm xuống, dáng vẻ cao ngạo ban đầu cũng dần tan mất.

Bà đứng bất động một lúc lâu, cả căn phòng không ai lên tiếng, bầu không khí kỳ quái lại sượng sùng.

Ánh mắt bà từ những bức tranh rơi lên những góc bàn nhọn, Kỳ Hồng nói: “Mạo muội làm phiền rồi, tôi còn có việc, xin đi trước.”

Sở Chiêu Chiêu không biết vì sao bà lại có hành động bất ngờ như vậy, chỉ có thể tiễn bà đến cửa nhà, “Bác gái đi thong thả.”

Kỳ Hồng ừ một tiếng, cũng không quay đầu liền đi mất.

Cửa đóng lại, mẹ Sở lập tức hỏi ngay: “Chuyện này là thế nào?”

Sở Chiêu Chiêu làm ra vẻ thoải mái mà cười nói, “Làm gì có gì đâu mẹ, trước đó bác gái từng nói qua nếu có cơ hội sẽ ghé thăm nhà mình một chuyến thôi.”

Nhưng mẹ Sở lại nhìn lên bàn trà, sắc mặt khó coi.

Tách trà rót cho Kỳ Hồng, bà ấy còn không cả chạm lấy một cái.