Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 31: Trí tuệ cận yêu



Lỗ Đình vừa nhìn thấy Lâm Diệp, sắc mặt chìm xuống, ánh mắt oán hận lạnh băng, hắn ta cũng sẽ không quên sỉ nhục tối hôm qua bị Lâm Diệp một quyền đánh bại.

Hoàn toàn không nói lời vô nghĩa, cổ tay Lỗ Đình run lên, Trường Tiên vung mạnh trong bàn tay Lâm Diệp, giữa không trung hất một cái, đùng một tiếng, dùng nhắm về phía mặt Lâm Diệp.

Một kích này, hắn ta không kiềm chế linh lực, chỉ thấy Trường Tiên ở không trung, như xà phun độc, vù vù làm màng nhĩ đau đớn.

Nhanh! Ngoan! Chuẩn!

Từ khi Lâm Diệp xuất hiện, Lỗ Đình trực tiếp động thủ lộ ra vô cùng thô bạo.

Nhưng mà hắn ta nhanh thì Lâm Diệp còn nhanh hơn, chỉ nghe keng một tiếng, một tia sáng lướt qua, nghênh diện trực tiếp chém đứt Trường Tiên.

Bịch!

Đồng thời Lâm Diệp tiến lên, mở khủy tay bên phải, dùng sức đè mạnh trên cổ Lỗ Đình, làm cho gã ta không thể khống chế thân mình mà bay ngược ra ngoài, hung hăng ngã xuống đất, cực kỳ thảm hại.

“Muốn chết!”

Lỗ Đình rống to, tức giận như muốn nổ tung, trận chiến tối hôm qua trong lòng gã ta cực kỳ không cam lòng, cho rằng mất cảnh giác mới bị đối phương đắc thủ.

Cho nên lần này vừa nhìn thấy Lâm Diệp, gã ta không chút do dự mà dùng hết sức lực, ai có thể nghĩ đến bảo đao đối phương lại sắc bén như vậy, trong phút chốc phá Trường Tiên của gã ta, đánh gã ta không kịp trở tay, chuyện mới xảy ra lúc nãy.

Làm cổ Lỗ Đình đau nhức, thiếu chút nữa đã bị gãy, nhưng gã ta cũng không để ý nhiều như vậy tiếp tục đứng lên liều mình chiến đấu.

Nhưng trong nháy mắt, thân thể gã ta cứng đờ, không dám động đậy dù chỉ một chút.

Một lưỡi dao thanh sắc dán trên cổ gã ta.

Sắc bén của lưỡi dao làm cổ nổi da gà.

Lỗ Đình không tin Lâm Diệp dám giết mình, nhưng không dám mạo hiểm, chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Lâm Diệp nghiến răng nói: “Vật nhỏ, có dũng khí thì giết ta đi!”

Ứng Hào bên cạnh ngây dại, những đứa trẻ cũng ngây dại, tất cả đều không đoán trước đến thiếu niên ốm yếu mấy ngày trước của thôn Phi Vân trong nháy mắt đã đánh cho Lỗ Đình dũng mãnh của thôn bại trận ngay lúc này.

Phải biết rằng Lỗ Đình là tu nhân! Là tu vi chân võ nhị trọng cảnh, tầng thứ "Nội tráng".

Trong mắt thôn dân Phi Vân, người như Lỗ Đình đã vượt qua phạm trù bình thường, căn bản không thể chọc nổi.

Nhưng hôm nay, Lỗ Đình lại bị đánh bại!

Chính là không ngờ trong nháy mắt lại thua dưới tay một thiếu niên mười hai mười ba tuổi.

Bầu không khí yên lặng như tờ, chỉ có tiếng thở dốc ồm ồm của Lỗ Đình vang lên.

Lâm Diệp xác thực có trái tim sát nhân, hoàn cảnh thuở nhỏ của hắn cực kỳ u ám, vô cùng hiểu ứng phó với kẻ địch, tuyệt đối không có chút nhân từ.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn xuống, Lỗ Đình là tu giả, nhưng xét cho cùng cũng là thành viên trong thôn Phi Vân, nếu liều lĩnh giết gã, mình cũng mới đến Phi Vân vài ngày lập tức sẽ gây xung đột.

Lâm Diệp thu lại thanh đoản đao màu xanh, khóe môi đột nhiên nâng lên, một tay nâng Lỗ Đình đứng dậy, áy náy nói: “Lỗ Đình đại ca lúc nãy đã đắc tội, ta cũng xuất phát từ lòng tốt, không đành lòng khi nhìn thấy Tiểu Lục Tử bị đau đớn da thịt như vậy, cho nên mới ra tay ngăn chặn, mong huynh thứ lỗi.”

Lỗ Đình sửng sốt, nhìn thấy thiếu niên đang chắp tay xin lỗi trước mặt mình, có chút bất đắc dĩ, nhưng lạnh lùng hừ, nghiến răng nói: “Bớt giả mù sa mưa trước mặt lão tử đi, ngươi chờ đó.”

Nói xong, gã ta giận dữ phất tay áo bỏ đi.

Lâm Diệp híp mắt, nhìn thấy bóng lưng Lỗ Đình dần biến mất, ánh mắt xẹt qua ý nghĩ lạnh lùng rồi lướt đi.

“Tiểu ca Lâm Diệp, lần này nhờ có ngươi.”

Ứng Hào vội vàng đi lên cảm ơn.

Lâm Diệp không nhịn được thở dài, cười khổ nói: “Không có gì, chỉ là ngay cả ta cũng không nghĩ đến, Lỗ Đinh đại ca ra tay lại ngoan độc như thế, dù ta ngăn chặn hắn quát tháo, nhưng hình như là đã sinh ra hận ý đối với ta.”

Ứng Hào giận dữ nói: “Tiểu ca Lâm Diệp, hành động của ngươi mọi người đều nhìn thấy, nếu Lỗ Đình muốn làm khó cho ngươi, chính là muốn làm khó mọi người!”

Tuy rằng bọn trẻ gần đó không ra tiếng phụ họa theo, nhưng bọn họ thật sự đã nhìn thấy hết, chỉ cần bọn chúng nói thật thì hoàn toàn không gì bất lợi cho Lâm Diệp.

Lâm Diệp nghe vậy liền cười nói: “Trước hết đừng nói những thứ này, nhanh chóng xem vết thương của Tiểu Lục Tử để kịp thời chữa trị không sẽ để lại di chứng.”

Trên mặt Ứng Hào lập tức hiện lên sắc ưu sầu, cũng bất chấp mọi thứ sau khi chào tạm biệt với Lâm Diệp vội vàng đem Tiểu Lục Tử bị đánh đến hấp hối đi.

Lâm Diệp vẫn ở lại, đứng tại chỗ có chút đăm chiêu.

Qủa nhiên là không bao lâu, thôn trưởng Tiêu Thiên Nhậm xuất hiện, hắn ta hình như đã biết được chuyện, đi thẳng đến chỗ Lâm Diệp trực tiếp nói: “Không sai, ngươi đừng để ở trong lòng.”

Lâm Diệp cười chắp tay nói: “Có những lời này của Tiêu bá, vãn bối đã an tâm.”

“Nhưng mà…”

Tiêu Thiên Nhậm do dự một chút, vẫn hạ giọng nói: “Ngươi nên cẩn thận một chút, lúc Liên Như Phong rời khỏi, cũng đã giữ Tiền Cơ, Tiền Cơ này thực sự là võ thuật có sức mạnh tam trọng cảnh, tính tình âm lệ tàn nhẫn, Lỗ Đình cũng tương đương hắn, căn bản không hề coi ai ra gì.”

Tiền Cơ?

Lâm Diệp lẳng lặng lẩm nhẩm tên này ghi nhớ trong lòng.

Hôm nay tuy rằng hắn có được tu vi chân võ nhị trọng cảnh tầng thứ “Nội tráng” cũng chỉ có thể trấn áp được loại như Lỗ Đình, nếu như thực sự đối kháng với chân võ tam trọng cảnh tầng thứ “Khai phủ” sẽ không dễ dàng.

Nghĩ vậy, Lâm Diệp không nhịn được thở dài, xét cho cùng vẫn là do sức mình quá yếu…

“Đương nhiên có ta ở đây sẽ không để chúng làm bậy.” Tiêu Thiên Nhậm vỗ vai Lâm Diệp an ủi.

Lâm Diệp cười cười, chuyển đề tài nói: “Tiêu bá, vãn bối bạo gan nói một câu, nếu Liên Như Phong giữ lại Tiền Cơ và Lỗ Đình, vậy chứng minh trong thời gian ngắn đám người Liên Như Phong sẽ không trở về cho nên mới cắm hai tên thuộc hạ ở lại theo dõi tình hình trong làng.”

Lâm Diệp dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng chẳng qua trong khoảng thời gian này đoàn người Liên Như Phong trở về chỉ sợ cũng…”

Lời còn chưa dứt, Tiêu Thiên Nhậm đã hiểu lập tức, không khỏi nheo mắt, trong lòng không ngừng sợ hãi, Tiểu gia hỏa này rất tinh tường chỉ dựa vào một câu nói lại có thể nhìn ra nhiều thứ như vậy, làm cho hắn cũng có chút không thể tin được.

Chẳng lẽ đây là kỳ tài “Trí tuệ cận yêu” trong truyền thuyết.