Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 22: Lái xe đạp



Editor: Lemonade

Ba Vạn mẹ Vạn lê cái eo mỏi từ phòng ngủ đi ra, chỉ thấy Vạn Vạn Tuế mặt không cảm xúc di chuyển chân ngắn ồn ào đi về phía trước. Đi cạnh cô bé, người phía sau chân dài cất bước, đỉnh đầu dựng lên cọng tóc ngố, áp suất cả người đều thấp, Ngô Hoàng.

Trong tay anh còn cầm một chiếc tất.

Mẹ Vạn liếc mắt đã nhận ra, nếu như không nhìn lầm, chiếc tất kia thuộc về ông chồng nhà bà.

Dám cầm chiếc tất của chồng bà trong tay, con của bà quả thật đúng là kiên cường*.

(*) 真是个狼灭 (đồ Soái diệt): từ ngữ mạng dùng để chỉ những người mạnh mẽ, tàn nhẫn, ngang ngược hơn người (Baidu).

Mẹ Vạn cột tóc lên, lúc bà đi đến phòng khách cũng thuận tay nhẹ nhàng giữ lại Ngô Hoàng đang chuẩn bị cho Vạn Vạn Tuế ngửi mùi tất thối: "Không được bắt nạt em gái."

Ngô Hoàng đang khom người với Vạn Vạn Tuế, thừa dịp có khoảng cách khi anh đứng thẳng lên thì Vạn Vạn Tuế di chuyển chân ngắn, vẻ mặt nghiêm túc trốn đi.

Ngô Hoàng sầm mặt, anh gầm nhẹ với bóng lưng đang chạy thục mạng của Vạn Vạn Tuế: "Vạn Vạn Tuế, hôm nay nếu anh đi ra ngoài với em thì tên của anh sẽ đọc ngược lại."

Một giờ sau, Ngô Hoàng mặt không cảm xúc dẫn Vạn Vạn Tuế ra ngoài.

Vạn Vạn Tuế hẹn gặp Điềm Điềm ở công viên Thế kỷ Tây Môn. Khi hai anh em đến, trước cổng đã có con xe thương vụ bóng loáng xa hoa đỗ ở đấy, xe đạp của Ngô Hoàng chưa kịp dừng lại thì cửa xe đã mở ra. Tài xế mở cửa sau ra, Điềm Điềm từ bên trong lăn ra ngoài: "Vạn Tuế ~"

Tại sao nói là lăn à, bởi vì cô bé mặc nhiều lắm.

Tự bản thân Điềm Điềm cũng biết mình không thoải mái, thế nên cô bé cứ mải kéo khăn quàng cổ, nhưng gương mặt nhỏ nhắn vẫn nở nụ cười chào đón Vạn Vạn Tuế.

Vạn Vạn Tuế cũng là một quả bóng, cô bé được Ngô Hoàng bế từ ghế sau xuống, đặt trên mặt đất, trên đỉnh quả bóng lộ ra gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng.

Ngô Hoàng đối với tình hữu nghị của bọn nhóc không có hứng thú, anh lười biếng dựa vào một bên, yên tĩnh làm phông nền hình người giám hộ.

Điềm Điềm muốn vừa dùng bàn tay nhỏ bé của mình mở khăn quàng cổ vướng xíu xuống vừa muốn nói chuyện, thì từ trên xe ở đằng sau cô có một người bước xuống.

Đó là một thiếu niên trạc tuổi Ngô Hoàng.

Thoạt nhìn, cậu mặc một thân âu phục thủ công giá cả xa xỉ làm nổi bật thân hình hoàn mỹ cao ngất, đeo kính gọng vàng, đằng sau chiếc kính ấy là đôi mắt phượng hẹp dài.

Vẻ ngoài tinh xảo, khí chất bình tĩnh trầm ổn, giơ tay nhấc chân đều toát lên hơi thở quý tộc.

"Vạn Tuế, đây là anh hai của Điềm Điềm, anh rất là..." Điềm Điềm còn chưa nói xong thì người nhìn rất giống cậu cả quý tộc ngồi xổm xuống trước mặt Điềm Điềm, động tác giống như mẹ đang quấn lại khăn quàng cổ đã bị Điềm Điềm bới tung ra.

Thậm chí còn quấn cao hơn lúc nãy.

"Lạnh lùng."

Vẻ mặt của Điềm Điềm chỉ lộ ra đôi mắt cún con đang tủi thân và đau lòng.

Cô bé hoàn toàn không lạnh mà.

Động tác của Hiên Viên Tô An ưu nhã kéo khóa áo khoác đang bị nghiêng một bên về giữa cho Điềm Điềm, hơi thỏa mãn gật đầu. Cậu đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn xem bạn thân mà em gái không ngại trời lạnh vẫn muốn đi gặp.

Vạn Vạn Tuế cũng ngẩng đầu nhìn Tô An, tuy ánh mắt của cô rất có khí thế lạnh lùng nghiêm nghị, thế nhưng cơ thể không có ưu thế cao ráo, tư thế ngửa cao đầu ảnh hưởng tới việc cô bé phát huy.

Tuy nhiên Vạn Vạn Tuế là kiểu con nít thông minh, cô bé nhanh chóng nghĩ ra phương án giải quyết, đi tìm một dụng cụ---

Mang Vạn Vạn Tuế ngang trình đối mặt với Tô An Ngô • công cụ hình người • Hoàng bi quan chán đời trên mặt ghi không kiên nhẫn không được làm phiền.

Hai ánh mắt giao chiến một vòng, thắng bại khó phân. Vạn Vạn Tuế và Tô An trao đổi ánh mắt anh hùng tiếc cho anh hùng, đồng thời chuyển đi ánh mắt đang giằng co tại một chỗ.

Muốn đi đến chỗ ở vùng ngoại thành kia phải đi rất xa công viên Thế kỷ. Tô An kiêu ngạo nhìn con xe đạp sớm đã rơi rớt vài chỗ của Ngô Hoàng: "Phương tiện giao thông của cậu không thích hợp với kế hoạch hôm nay, hay là ngồi..."

"Oa!" Tiếng cảm thán của Điềm Điềm đã cắt đứt lời nói của Tô An, ánh mắt lấp lánh của cô bé dừng lại kế bên Vạn Vạn Tuế, ước ao nhìn con xe đạp ghẻ của Ngô Hoàng, "Đây là xe mui trần toàn cảnh 82 tuổi của nhà Vạn Vạn Tuế à? Xịn sò ghê á! Điềm Điềm trước giờ chưa từng ngồi xe mui trần như thế đâu!"

Xe mui trần toàn cảnh 82 tuổi? Tô An miễn cưỡng duy trì biểu cảm kiêu căng nhưng khóe miệng nhẹ co rút.

"Anh ơi anh, Điềm Điềm muốn ngồi thử xe này một lần, Vạn Vạn Tuế nói có thể cho hai anh em mình mượn á!" Điềm Điềm siêu* vui vẻ chia sẻ với Tô An tin tốt là hai người họ có thể nhân lúc mượn xe mui trần toàn cảnh.

(*): 炒鸡 (xào gà/gà rán): từ ngữ mạng, có nghĩa là cực kỳ, rất.

Tô An từ chối đi xe đạp, thật ra cậu có thể lái xe đạp nhưng con xe của Ngô Hoàng trong mắt cậu là một đống rác.

Ngô Hoàng đã sớm nhìn ra sự ghét bỏ của Tô An, cậu cười một tiếng: "Đừng lo, cho dù cậu đồng ý lái thì tôi cũng không muốn cho mượn đâu." Đưa tay ra gọi Vạn Vạn Tuế tới, "Chúng ta lái xe đi theo bọn họ."

Điềm Điềm nghe được không thể ngồi xe mui trần, gương mặt nhỏ lập tức suy sụp, nhưng cô bé không muốn bạn thân mình phiền não cho nên đành phải ủ rũ bước chân ngắn đi về cạnh bên xe nhà.

Tô An nhìn dáng vẻ khổ sở của em gái mình, cậu cắn răng, quay đầu lại gọi Ngô Hoàng: "Tôi có thể đưa cậu tiền, cậu cho tôi thuê xe đi."

"Ông đây không có thèm tiền của cậu." Ngô Hoàng cho Tô An cái nhướng mày lưu mạnh chết người*, "Muốn mượn thì có thể thôi, trừ khi..." Anh cong môi cười xấu xa, "Cậu xin tôi cho cậu mượn xe."

Tô An mím môi không nói, Ngô Hoàng nhún nhún vai, miễn cưỡng xoay người: "Quên đi."

Tô An nhìn thấy gương mặt nhỏ khó che giấu nỗi thất vọng của Điềm Điềm, căn răng, lên tiếng nói với bóng lưng của Ngô Hoàng: "Xin cậu cho tôi mượn."

Ngô Hoàng vui vẻ, cậu ném chìa khóa xe cho Tô An. Tô An một tay vịn kính mắt, một tay anh tuấn đưa lên nhận chìa khóa được ném tới. Chiếc chìa khóa ấy không phụ vẻ đẹp trai của anh mà quyết đoán trượt qua đầu ngón tay, rơi xuống đất.

Thời gian xấu hổ.

Tô An ho nhe một tiếng, xoay người nhặt chìa khóa lên.

Bốn người không ngồi được một chiếc xe đạp, thế nên Tô An chở Điềm Điềm, Vạn Vạn Tuế và Ngô Hoàng ngồi xe thương vụ của nhà Hiên Viên.

Gió lạnh thấu xương, cậu chàng bking ra sức đạp xe, sau lưng cậu là bánh bao nhỏ Điềm Điềm ngây thơ như cún đang cười không ngừng: "Anh ơi, xe mui trần toàn cảnh ngầu ghê á. Hiện tại Điềm Điềm đang quấn mười cái khăn quàng cổ cũng không thấy nóng nữa!"

(*): BKing: Ban đầu từ này mang nghĩa chế giễu. Về sau nó dùng để chỉ những người đẹp trai, ngầu, có khí chất

Vì ăn diện nên cậu chỉ mặc bộ âu phục được làm thủ công, không có mặc quần giữ ấm, Tô An hút hít mũi: "Điềm Điềm vui là tốt rồi."

Đường xá xa xôi, Điềm Điềm đau lòng Tô An đạp xe quá mệt mỏi nên chỉ ngồi một tí đã nói phải về xe kia. Tuy thời gian không dài nhưng Tô An đã đông cứng như chim cánh cụt rồi, cậu cứng ngắc ngồi vào xe.

Con xe đạp ghẻ của Ngô Hoàng bị buộc vào sau xe thương vụ làm cho người qua đường nhao nhao quay đầu lại, nghi ngờ rằng giờ người có tiền cũng thích nhặt ve chai rồi à?

Cuối cùng xe cũng dừng lại. Điềm Điềm và Vạn Vạn Tuế xuống xe trước, Điềm Điềm vừa nhìn thoáng qua căn nhà ở ven đường thì nhăn lông mày nhỏ lại: "Không đúng, mấy căn nhà trong mơ của Điềm Điềm sập xệ tồi tàn lắm, cái này..." Cô gian nan duỗi ngón tay béo lùn từ trong áo khoác ra chỉ ngôi nhà trồng đủ loại hoa cỏ, còn có một vườn rau nhỏ, tường màu trắng sạch sẽ, nhà trang trí ấm áp, "Ngôi nhà xinh đẹp như vậy, chắc chắn không phải rồi."

Tô An từ trên xe bước xuống, giải thích cho sự nghi ngờ liệu cậu có tìm nhầm phòng không của em gái: "Anh cho người tìm khắp bản đồ cũng không tìm được ngôi nhà sập xệ Điềm Điềm nói. Anh dựa theo lời Điềm Điềm nói với anh, bên cạnh căn nhà có một biển báo đặc biệt thì tìm được nơi này." Cậu đưa tay ra chỉ về một bên.

Điềm Điềm nhìn tấm biển kia thì a một tiếng, càng thêm hoang mang: "Cái biển này đúng mà. Điềm Điềm nhớ rõ lắm, nhưng tại sao ngôi nhà lại không đúng chứ?"

(*)痞气的挑眉杀 (bĩ khí nhướng mày sát): Xin chị em hãy search Đinh Vũ Hề nhướng mày để rõ hơn nhé hí hí hí. Mình lowtech không biết chèn gif mong lượng thứ)