Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 27: Vạn Tuế muốn mở cuộc họp con cái với họ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lemonade

Vạn Vạn Tuế quay đầu lại nhìn Ung Ân đuổi mình đi, không nói gì cả. Nhưng cũng không nghe lời cậu rời đi, chỉ là nhìn cậu một cái rồi chuyển gương mặt nhỏ nhắn qua Mụn Trứng Cá đang giương nanh múa vuốt.

Ung Ân lúc nãy nhịn không khóc, giờ lại bị cái nhìn này của Vạn Vạn Tuế mà ánh mắt ngập trong sương mù.

"Tao nói này hai đứa mày diễn phim gì vậy?" Hoa mẫu đơn Mụn Trứng Cá bị Vạn Vạn Tuế và Ung Ân kích thích, chống nạnh, gương mặt dữ tợn trừng mắt nhìn Vạn Vạn Tuế, cậu ta có ý đồ muốn dùng khí chất bá vương của mình dọa cho Vạn Vạn Tuế khóc.

Vạn Vạn Tuế mặt không cảm xúc nhìn Mụn Trứng Cá. Nhóc con không lớn mấy mà lại có được ánh mắt bình thản nghiêm túc như vậy, nhìn đến nổi Mụn Trứng Cá cảm thấy chột dạ.

"Mày, mày, mày nhìn ông đây làm gì? Ông đây đánh mày..." Mụn Trứng Cá thẹn quá hóa giận, giơ nắm đấm lên quơ quơ.

Vạn Vạn Tuế trông thấy Mụn Trứng Cá động thủ, cô bé giống như cao thủ võ lâm trong phim, từ từ đưa tay ngắn ra sau lưng mở cặp, cầm lấy đồ bên trong.

Gió nổi lên, cuốn theo lá rụng.

Sắc trời dường như cũng chầm chậm tối dần.

Đây không phải là hình ảnh trước khi tuyệt thế cao thủ muốn ra tay sao? Mụn Trứng Cá và đám hồ bằng cẩu hữu của cậu ta bị dọa, trừng mắt nhìn túi sữa nhỏ cầm chặt vũ khí đang từ từ thu ngón tay mũm mĩm vào.

Dường như nhìn thấy núi cao sừng sững từ phía sau lưng cô bé đột ngột mọc lên.

"Hảo hảo hảo..." Mụn Trứng Cá theo bản năng muốn hô lên tuyên ngôn hòa bình thông dụng xa xưa---hảo hán tha mạng.

Nhưng cậu ta dừng lại, bởi vì Vạn Vạn Tuế đã rút vũ khí từ trong cặp ra.

Một cái loa.

Loa ư? Mụn Trứng Cá thở hắt một tiếng, cậu ta còn tưởng thanh đao giết chó tuyệt thế cơ đấy.

Không khí khẩn trương lập tức giãn xuống. Vì để che giấu khiếp đảm, Mụn Trứng Cá và đám bạn của câu ta còn cố ý bật cười thật lớn, còn khoa trương dùng tay gạt nước mắt: "Ha ha ha, cầm mỗi cái loa mà tưởng mình vô địch rồi hả?"

Ung Ân cũng cho rằng Vạn Vạn Tuế là nhóc cao thủ võ lâm giấu mặt, khi thấy cô bé lấy ra một cái loa bình thường, đôi mắt tối sầm lại.

Cậu nhìn về đám Mụn Trứng Cá cười như vịt Donald.

Bọn ác ma này chắc chắn sẽ không để Vạn Vạn Tuế rời đi.

Cậu chống người ngồi dậy, vừa định nói với bọn Mụn Trứng Cá sau này cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời bọn họ, để bọn họ lấy tiền, chỉ cần thả Vạn Vạn Tuế đi là được.

Nhưng cậu còn chưa kịp nói thì Vạn Vạn Tuế đã mở miệng: "Im lặng."

Đám Mụn Trứng Cá vô thức ngậm miệng lại. Chợt ý thức được, dựa vào đâu mà bọn họ phải nghe lời một đứa nhóc vậy.

Vừa định chửi đổng thì đã thấy Vạn Vạn Tuế bình tĩnh giơ loa lên, sau đó bình tĩnh bật loa, bình tĩnh kêu: "Cứu! Mạng! Với!"

Phố nhỏ yên tĩnh, sóng âm mãnh liệt, cực kỳ vang dội.

Bọn Mụn Trứng Cá chẳng ai lường được chiêu này, nguyên một đám bị dọa đến phát ngốc.[1]

Mụn Trứng Cá phản ứng lại kịp thời, bổ nhào qua chỗ Vạn Vạn Tuế đang cầm loa. Trường học của bọn họ cách chỗ này không xa, nếu thầy tới thì toi, hoặc nghiêm trọng hơn là người qua đường báo cảnh sát, bọn họ sẽ xong đời.

Vạn Vạn Tuế linh hoạt cúi người, trốn thoát khỏi đàn em của Mụn Trứng Cá. Cô bé đứng vững lại, bình tĩnh hô một tiếng: "Cứu. Mạng. Với."

"Mẹ nó!" Mụn Trứng Cá nổi nóng, nhanh chóng gọi những đứa khác cùng tiến lên, "Bắt con nhóc đó nhanh lên!"

Mấy đứa còn lại như vừa sực tỉnh khỏi cơn mơ, theo hướng được chỉ chạy đi bắt Vạn Vạn Tuế. Vạn Vạn Tuế cũng không hoang mang tí nào, từ khe hở bên trong thong dong chạy. Cuối cùng cả đám người ở phía sau đuổi theo cô, chân ngắn của cô di chuyển cực kỳ nhanh, mặt không cảm xúc tiếp tục nói vào loa: "Cứu mạng cứu mạng cứu mạng cứu mạng..."

Cứu mạng!

Bọn Mụn Trứng Cá muốn khóc.

Đứa nhóc này là loa tinh à? Sao có thể la lên như vậy?

"Vạn Tuế?" Một giọng nữ gọi làm Vạn Vạn Tuế và bọn Mụn ngừng lại.

Vưu Giai ôm một chồng sách ôn tập dày sụ đứng ở đầu hẻm, đeo một cặp kính đen to bản, nhìn chung là kiểu học sinh ngoan.

"Em cầm cái loa của chủ quan người ta chạy tới đây làm cái..." Vưu Giai nói được một nửa thì nhìn thấy một người ngồi dưới đất, là Ung Ân cả người dơ dáy. Sau đó nhìn qua bọn Mụn Trứng Cá, trong thoáng chốc đã hiểu rõ xảy ra chuyện gì.

Cô nắm chặt sách ôn tập, như thể hơi sợ hãi lùi về phía sau một bước.

Mụn Trứng Cá nhìn thấy Vưu Giai tới đây, hơn nữa dáng vẻ nhìn rất dễ bắt nạt thì ngay lập tức đứng thẳng lên, cười đến méo mồm hệt như Long Vương: "Em gái em muốn biết bọn anh đang làm gì à? Lại đây thì biết nè, lại đây lại đây."

"Tôi nói chuyện với em gái tôi." Vẻ mặt Vưu Giai toát lên vẻ khẩn trương, âm thanh nho nhỏ kêu Vạn Vạn Tuế một tiếng, "Vạn Tuế, lại đây, chúng ta đừng xen vào chuyện người khác."

Dáng vẻ thiếu nữ hết sức nhỏ bé nhát gan sợ phiền phức làm cho đám Mụn Trứng Cá càng thêm hưng phấn.

Vạn Vạn Tuế giơ bàn tay nhỏ bé, chỉ vào Mụn Trứng Cá đang cười đến hèn mọn bỉ ổi: "Tên đó, bắt nạt em."

"Ôi!! Còn mách chị nữa kìa!" Mụn Trứng Cá cười lớn tiếng hơn, rung đùi đắc ý khiêu khích, "Bắt nạt mày thì sao? Mày có bản lĩnh thì kêu chị đến đánh tao à, đánh tao à..."

"Mày bắt nạt em gái tao à?" Âm thanh dịu dàng của Vưu Giai chậm rãi trầm xuống, ngón tay gỡ kính mắt xuống, cẩn thận cất vào trong áo.

Mụn Trứng Cá còn rất đắc ý: "Tao bắt nạt em mày thì sao? Tao còn bắt nạt...er!" Mụn Trứng Cá bị quyển Giới hạn 53[2] của Vưu Giai đánh lệch mặt.

"Con quỷ nhỏ này mày còn dám..." Mụn Trứng Cá chảy ra hai hàng máu mũi. Cậu ta nhìn thấy Vưu Giai đi về ra hoài hẻm nhỏ, mắt ti hí trợn trừng, "Ê, mày đánh ông đây xong rồi định chạy à?" Kêu những người khác đến, "Bắt con nhỏ này lại cho tao..."

"Ô! A!" Vưu Giai chạy lấy đà bay lên đạp ngã Mụn Trứng Cá.

Đàn em của Mụn Trứng Cá đứng thành một hàng, đồng loạt quay đầu theo quỹ đạo ngã xuống của đại ca bọn họ: oa ah!

Vưu Giai cột tóc lại, một chân đá Mụn Trứng Cá đang mơ mơ màng màng ngồi dậy đến choáng váng: "Bắt nạt em gái chị? Hửm?"

Vung quyển sách 53 thật dày lên, sách đập vào da thịt, đánh cho Mụn Trứng Cá đang trốn tránh như heo đực trong lò sát sinh.

"Cứu cứu tôi với!" Mụn Trứng Cá không thể tự phản kháng nên đưa tay ra vẫy kiểu Nhĩ Khang với mấy thằng đệ.

"Chị mày đây." Vưu Giai vuốt tóc khi đang nghỉ giữa hiệp, dịu dàng cười với mấy đứa đàn em đang do dự liệu có nên lên hay không một cái, "chưa từng xen vào chuyện bao đồng nào cả, chỉ đánh đứa nào bắt nạt em gái chị thôi. Hơn nữa nếu chị đây mà đánh..." mấy thằng nhóc ác kia bị Vưu Giai dáng vẻ tươi cười 'miệng nam mô bụng một bồ dao găm' dọa nổi da gà, "thì phải đánh tới mức thằng này không đứng dậy được mới thôi."

Dứt lời cô nâng chân cao lên, đạp xuống một cái chuẩn xác vào mặt Mụn Trứng Cá đang có ý đồ lén lúc đứng dậy.

Cả quá trình không nhìn Mụn Trứng Cá một cái, nhắm mắt đá.

"Tụi mày muốn lên một lượt à?" Vưu Giai thân thiện hỏi.

"Không không không cần!" Đám đàn em của thằng Mụn ra sức lắc đầu.

"Nhưng tao thì muốn lên á." Dáng vẻ Vưu Giai tươi cười ngọt ngào.

Đám đàn em của Mụn như tiếp khách ở nhà tắm công cộng, cúi đầu duỗi tay, cung kính: "Mời chị!"

Vưu Giai cong môi, quay đầu lại là lập tức trở mặt, dọa cho Mụn Trứng Cá hét ầm lên: "Cứu tui với!"

Vạn Vạn Tuế cũng thong dong giơ loa lên, thong dong bật loa, thong dong dùng âm thanh của mình kêu cứu cùng với Mụn Trứng Cá: hòa thanh vào nhau, cậu ta kêu cứu mạng, cô bé hô không cần, cậu ta kêu cứu mạng, cô bé hô không cần.

Mụn Trứng Cá không thành tiếng rớt nước mắt.

Đám đàn em được Mụn Trứng Cá mặt mũi bầm dập mang theo bị dọa đến hết hồn chạy trốn.

Vưu Giai đeo lại kính mắt, tóc xõa ra, đưa tay với Vạn Vạn Tuế: "Vạn Tuế, chúng ta về nhà nha?"

Cô thật sự không xen vào, từ đầu tới cuối nhìn liếc nhìn Ung Ân đang ngồi dưới đất.

Vạn Vạn Tuế lắc đầu, chỉ chỉ Ung Ân: "Bạn."

Trong lòng Ung Ân hơi xao động, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Vạn Vạn Tuế.

Nghe thấy lời nói dù ngắn gọn nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng của em gái, Vưu Giai bất đắc dĩ thở dài. Cô đi đến bên cạnh Ung Ân, kiểm tra thử xe lăn dưới đất, nhún nhún vai: "Hư rồi, ngồi không được đâu."

"Ông ngoại." Vạn Vạn Tuế cung cấp tên tuổi người sửa chữa lý tưởng.

Vưu Giai chau mày, quay đầu nhìn về phía gương mặt nhỏ đầy thương tích của Ung Ân, cậu mấp máy môi nhưng chẳng hề lên tiếng: "Không có ai đến đón em về nhà à?"

Ung Ân rũ mi, không trả lời.

Bảo mẫu để cậu ở lại chỗ này, sau đó lấy xe hơi sang trọng do Ung Thế Trầm cung cấp để đi đón cậu, chạy đi đưa cơm trưa cho con trai bà ấy rồi.

Con trai của bà ấy nói rằng, trước đó bạn học của nó thấy người tàn phế là cậu ở trên xe nên chê cười nó, vậy nên bảo mẫu hứa không bao giờ chở cậu đến đón nó nữa.

Còn cậu thì bảo mẫu sẽ đến đón sau.

Ung Ăn nhìn hòn đá trên mặt đất. Dựa theo kinh nghiệm từ quá khứ, có lẽ phải đợi bà ấy và bạn bè của bà ăn chơi đủ rồi thì mới có thể nhớ tới cậu.

Phụ huynh kiểu vậy là vô trách nhiệm. Nếu đổi lại là người khác có lẽ sẽ cảm thấy không tưởng tượng nổi, nhưng Vưu Giai lại không kinh ngạc chút nào. Cô thấy Ung Ân không trả lời thì hiểu rõ gật đầu: "Vậy trước hết em theo bọn chị về nhà đi, tắm rửa sạch sẽ rồi nói sau."

"Không được." Ung Ân thấp giọng từ chối, cậu biết rõ mình rất vướng víu, mà cậu cũng chẳng muốn mang lại phiền phức cho người khác. Lắc đầu, thử dùng tay khởi động xe lăn nghiêng ngả.

Vưu Giai cũng nhanh chóng đứng lên, tố cáo với Vạn Vạn Tuế: "Bạn ấy không muốn", sau đó vươn tay ra, "mình về thôi."

Vạn Vạn Tuế lắc đầu, khó khăn ngồi xổm xuống.

Cánh tay mũm mĩm đè tay Ung Ân lại, ngăn cản hành vi tự làm khó mình của cậu.

Độ ấm từ mu bàn tay của Vạn Vạn Tuế truyền trực tiếp vào trong lòng, Ung Ân giương mắt lên nhìn về phía cô bé.

Kiểu dịu dàng xa lạ này, làm cậu sợ hãi song cũng luyến lưu.

"Về nhà với tớ."

Một luồng ấm nóng quét qua trái tim nhỏ bé hoang vu của Ung Ân.

Trên người Ung Ân toàn là bùn đất hôi thối. Vưu Giai vừa muốn nôn[3] vừa bế cậu lên. Cuối cùng thật sự nhịn không nổi nữa, lúc đi trả loa cho chủ quán còn tiện thể xin một cái bao tải đặc biệt siêu to khổng lồ.

Vưu Giai nhìn tạo hình "mọt sách" mình tỉ mỉ tạo dựng thiết kế lại không thành, mà biến thành công nhân bắt cóc con nít ở chỗ mua bán ve chai (kéo theo xe lăn của Ung Ân).

Được rồi, Vưu Giai nhìn Vạn Vạn Tuế, ai bảo em gái của cô vừa ý thằng nhóc đẹp trai này cơ chứ.

Chính là kiểu dù có trùm bao tải cũng phải bắt cậu về đó.

Nụ cười dần trở nên biến thái.jpg.

Trở lại nhà họ Vạn, Ung Ân vừa hiếu kỳ vừa câu nệ ngồi trong phòng khách. Quần áo bẩn trên người cậu đã được thay ra, chăn bông mềm mại bao bọc lấy người, cậu thoải mái đến nổi mắt có hơi khép lại.

Ông ngoại của Vạn Vạn Tuế nghe nói có đồ để sửa, hứng thú đi lại. Vốn Ung Ân đang khẩn trương, nếu ông ngoại Vạn Vạn Tuế hỏi cậu rất nhiều chuyện thì làm sao bây giờ. Thế nhưng trong mắt ông cụ chỉ có xe lăn, ông nâng xe lăn chạy như bay đến chỗ không có người trong sân sửa chữa.

Vạn Vạn Tuế bưng một ly sữa bò nóng đến, cô bé đưa ly sữa cho Ung Ân, gương mặt nhỏ bé nghiêm túc: "Ung Ân, đưa số điện thoại ba mẹ cậu cho tớ."

"Cậu... muốn làm gì?" Nghe được Vạn Vạn Tuế nhắc đến ba mẹ, Ung Ân ngay lập tức khẩn trương, cậu chậm rãi xiết chặt ly thủy tinh nóng phỏng tay.

"Cô chú không đón cậu về nhà đúng giờ, biểu hiện không được tốt." Bởi vì Vạn Vạn Tuế mới ăn vụn trứng muối nên bụng nhỏ căng ra, biểu cảm nghiêm túc, "Vạn Tuế muốn mở cuộc họp con cái với họ."

Họp con cái? Biểu cảm của Ung Ân mù tịt, bất quá nghiêm túc ngẫm lại thì cũng đúng.

Khi mấy nhóc có biểu hiện không tốt thì sẽ mở cuộc họp phụ huynh để giáo dục phê bình; còn phụ huynh không tốt, vậy chẳng phải mở cuộc họp con cái với họ à?

__________________________________

[1]: 目瞪狗呆: Từ ngữ mạng. Dùng để mô tả vẻ ngoài choáng váng, ngớ ngẩn do bị dọa:

[2] 五三合订版:

[3]: yue: Từ ngữ mạng, mang sắc thái không tốt. Có nghĩa là muốn nôn hoặc đã nôn (I yue).