Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học

Chương 9



“Nhiếp hồn phấn?” Hoàng Lộ Lộ nhíu mày, thứ này vừa nghe đã khiến người ta không thoải mái rồi.

“Là một loại phấn có thể thu lấy hồn phách của con người, sau khi bột phấn bị nhân loại hấp thụ sẽ khiến người đó hôn mê. Trong vòng bảy ngày nếu không cứu được, hồn phách sẽ rời khỏi thể xác. Đây chỉ là thứ hàng kém chất lượng thôi, khi đó một tiểu bối... một người bạn của tôi cũng làm được. Ban đầu làm ra cũng thấy khá thú vị, sau này vì thấy nó không phải thứ gì tốt đẹp nên đã tiêu hủy rồi. Không ngờ bây giờ lại lần nữa nhìn thấy.” Nghê Miểu lắc đầu.

“Thật ra, muốn thu hồn phách hà tất phải phiền toái như vậy.” Nghê Miểu liếm phấn trên môi, trên môi lập tức dính ánh nước, kim quang chợt lóe lên trong mắt, người phụ nữ bị cô nhìn chằm chằm theo bản năng rùng mình một cái, giống như con mồi đang bị mãnh thú theo dõi.

“Cô hận không thể khiến tôi chết đi như vậy sao?” Giọng nói của Hoàng Lộ Lộ mang theo run rẩy.

“Tôi hận không thể khiến vợ chồng cô xa mặt cách lòng, cửa nát nhà tan, vĩnh viễn không thể xoay chuyển, vĩnh viễn đều bị tôi đạp dưới chân, nhưng đáng tiếc, chỉ thiếu một chút thôi là chuyện đã thành rồi.” Người phụ nữ đang ở trạng thái điên cuồng, thời gian dài ghen ghét và yêu mà không có được khiến cô ta trở nên vặn vẹo. Thêm cả luồng sương đen tác động vào, càng giúp phóng đại nội tâm hắc ám đến vô hạn.

Khi hại người khác đồng thời cô ta cũng hại chính mình, chẳng qua cô ta không nhận ra mà thôi.

Át chủ bài trên người đã bị bại lộ, cô ta biết lúc này chỉ có chuồn mới là thượng sách.

Khi thang máy phía sau phát ra một tiếng "đinh", cửa thang máy mở ra, người phụ nữ như bắt được rơm rạ cứu mạng, vừa lăn vừa bò vào thang máy, điên cuồng ấn nút đóng cửa, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.

Vừa mới bước vào cửa, trong tay còn xách theo một hộp bánh kem, người đàn ông vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì, nhìn cửa thang máy đóng lại rồi lại nhìn vợ mình.

“Vừa... vừa rồi có phải Bạch Đan không em?” Dương Tử Hào nghi hoặc hỏi, thật sự không trách anh ấy được. Bạch Đan lúc nãy và Bạch Đan lúc nào cũng dịu dàng trước trước mặt bọn họ thật sự khác biệt quá nhiều.

“Là cô ta.” Hoàng Lộ Lộ vô lực ngồi trên sô pha, trên mặt có phần mỏi mệt, cũng không thấy sự mạnh mẽ khi đứng trước mặt Bạch Đan lúc nãy.

“Em sao vậy? Có phải cô ta bắt nạt em không?” Dương Tử Hào lo lắng đi đến bên vợ, nhưng nghĩ đến tính tình khác lạ nửa tháng nay của vợ, lại sợ cô ấy không vui, nên chỉ dám ngồi xuống nơi cách cô ấy một khoảng.