Thiên Kim Phúc Hắc Trọng Sinh: Cố Thiếu, Tự Trọng!

Chương 13: Cố Phi Dương



Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Tựa như những tia nắng len lỏi qua từng kẽ lá cây ngô đồng, rải xuống suối nguồn chảy qua rừng cây những điểm sáng loang lổ, đáy nước trong veo nhìn thấy cả sỏi đá. Lại phảng phất như mấy chiếc đuôi nghịch ngợm của những chú cá nhỏ bơi lội tung tăng trong dòng suối yên tĩnh. Dài lâu mà ấm áp.

Không phải Thẩm Tích Chu chưa từng được nghe âm thanh hấp dẫn mĩ miều của đàn ông, nhưng từ trước tới nay, cô chưa từng nghe qua thanh âm nào giống như thanh âm của người đàn ông này, vừa gợi hình lại vừa gợi cảm. Cho dù không cần phải cân nhắc đến chuyện hắn đang nói đến cái gì, mà chỉ nghe âm thanh hắn cất lên thôi, cũng khiến người ta cảm thấy như được uống một ly trà chanh đá giữa ngày hè nóng nực, vừa sảng khoái lại vừa thỏa mãn.

#Tiếu: Chu tỷ của chúng ta bị mắc bệnh thanh khống sao?.-.

Mọi người đều nói đây là thời đại của nam sắc, không chỉ phụ nữ cần xem mặt, mà ngay cả đàn ông cũng cần phải xem mặt.

Vì vậy, trong thời đại này, chỉ cần tùy tiện vơ lấy một người qua đường, ngoại hình cũng sẽ không quá mức khó coi.

Nhưng tất cả những tiêu chuẩn đánh giá về mặt thẩm mỹ đều trở nên vô dụng khi đứng trước mặt người đàn ông này. Hắn đứng đó, mặc một bộ âu phục hưu nhàn. Mái tóc đen nhánh. Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc. Đôi mắt thon dài hé mở, đệ lộ ra cặp đồng tử lộng lẫy bắt mắt như kim cương.

Người đàn ông này...

Hắn tựa như một cơn gió mát phất qua rừng trúc. Dáng vẻ nhàn nhã mà lại mang theo một tia sát ý không dễ phát hiện. Khuôn mặt ôn nhuận cũng chẳng thể che dấu vẻ nguy hiểm từ trong sâu thẳm con người hắn.

Hắn chỉ đứng đó, hơi mỉm cười, vô luận trong lòng có đang xao động huyên náo thế nào, chỉ cần nhìn hắn, trái tim cũng dần dần lạnh lẽo.

Hắn dường như không thuộc về thời giới này, mà lại tựa như một mỹ nhân triều đại Ngụy Tần xa xưa.

Thẩm Tích Chu cứ như vậy nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu chỉ hiện ra bốn chữ.

Quân tử như gió.

"Phi Dương, sao cháu lại ở đây?" Thẩm Duyên quay đầu, nhìn người đàn ông đang tiến đến một hồi lâu, sau đó mới cười đứng dậy.

Cố Phi Dương nhanh chóng đỡ lấy Thẩm Duyên, hai người bắt đầu hàn huyên. Truyện Xuyên Không

Thẩm Tích Chu cố gắng hồi tưởng lại những kí ức trong quá khứ được thừa hưởng từ nguyên chủ, không có bất kì thông tin nào về hai chữ "Phi Dương". Nếu đã không biết gì, vậy thì dứt khoát đứng sang một bên, tự giác làm một cái bình hoa biết cười, nửa chữ cũng không nhiều lời.

Sau đó, Thẩm Duyên giới thiệu hai người với nhau.

Ông giới thiệu vô cùng ngắn gọn, đơn giản, chỉ nói đây là hài tử của gia đình người bạn cũ*, tên Cố Phi Dương, ngoài ra không còn gì thêm nữa.

[*] nguyên gốc là "bạn cũ gia hài tử", "hài tử" ở đây vừa có thể là cháu vừa có thể là con, mà "bạn cũ gia" cũng không nói rõ vai vế của người được nhắc tới nên mình để nguyên. Thông tin này thật sự rất mơ hồ.

Hai người lễ phép bắt tay đối phương.

Thẩm Tích Chu nhìn Cố Phi Dương, vẻ mặt ngây thơ đơn thuần, lại có vẻ như rất hứng thú với người đàn ông trước mặt. Cố Phi Dương cũng quét mắt nhìn cô một lượt, sau đó buông tay.

Thẩm Tích Chu híp mắt, giấu đi sự sắc bén trong đôi mắt, trong lòng âm thầm suy đoán thân phận của Cố Phi Dương.

Thẩm thị là gia tộc phú quý mấy trăm năm nay, có thể được Thẩm gia coi như bạn cũ, không phú cũng quý*, tuyệt đối không có khả năng chỉ đơn giản là người bình thương. Nhưng Thẩm Duyên lại không giới thiệu rõ thân phận của Cố Phi Dương, rốt cuộc là có ý đề phòng cô làm ra chuyện ngớ ngẩn, hay thân phận của hắn thật sự không tiện nói ra?

[*] bất phú tức quý: không phải nhà giàu thì cũng là gia đình danh giá.

Bất quá, cho dù là vì điều gì, thì lúc này, tất cả đều không nằm trong phạm vi suy xét của Thẩm Tích Chu. Nói cho cùng, cô bây giờ còn đang hãm sâu trong vũng bùn lầy, nào có tâm tư đi quản chuyện của người khác.

Quả nhiên Cố Phi Dương chỉ chào hỏi, hàn huyên với Thẩm Duyên đôi ba câu, sau đó lập tức lễ phép xoay người rời đi.

Phía sau, ánh mắt sắc bén chua ngoa của Thẩm Tích Chu vẫn bám sát bóng lưng của hắn. Cố Phi Dương bình tĩnh bước đi, phảng phất như chưa từng cảm nhận được ánh mắt của người phía sau, nhưng khóe môi đã cong lên một độ cong lạnh nhạt như có như không.

Vận khí thật tốt.

#Tiếu: thật sự đã vắt sạch não và huy động toàn bộ tế bào văn chương để edit chương này. Có thể sẽ không thực sự hay và sát nghĩa nhất. Thông cảm nhé.