Thiên Mệnh Tân Nương

Quyển 1 - Chương 14: Tể tướng!



Diệp Dạ Tâm? Tên cũng thật đặc biệt, Bạch Tiểu Bích thầm nghĩ.

“Ngươi không biết tên ta nhưng ta lại biết ngươi nha!” Diệp Dạ Tâm khép chiết phiến, gương mặt tuấn mĩ tràn ngập ý cười: “Bạch Tiểu Bích, người cũng như tên, trong sáng không tỳ vết!”

Đột nhiên được khen ngợi, gương mặt thanh tú lần nữa đỏ lên: “Lần trước…” Lần trước tức giận, nàng căn bản quên mất chuyện phải hỏi tên của hắn.

“Ta từng có một muội muội…” Diệp Dạ Tâm cắt ngang lời nàng, khẽ thở dài nói: “Đêm đó cô nương ngồi khóc trông rất giống muội ấy.”

Nàng giống muội muội của hắn? Vậy ra không phải hắn xem nàng giống những cô gái kia? Bạch Tiểu Bích cảm thấy bản thân dường như có thể đón nhận lòng tốt của Diệp Dạ Tâm: “Ta không phải muội muội của ngươi, ta là nữ nhi của cha mẹ ta!”

Diệp Dạ Tâm không nhịn được mỉm cười: “Đương nhiên không phải, nàng mất lúc mới tám tuổi, trước đó nàng có học nữ công, còn nói sẽ tự tay thêu cho ta một đôi giày.”

Khó trách đêm đó hắn ôn nhu như vậy, ra tay cứu giúp là do nhớ đến tiểu muội không may mất sớm kia sao? Bạch Tiểu Bích bất giác cảm thấy thanh thản, không biết nên an ủi hắn như thế nào nên đành yên lặng đi theo phía sau, thấp giọng nói: “Diệp công tử là người tốt, muội muội của công tử nhất định sẽ được đầu thai vào nhà tốt!”

Hắn mỉm cười, thuận miệng hỏi lại: “Chẳng là cô nương chính là chuyển thế của xá muội, cô nương sinh năm nào?”

Bạch Tiểu Bích nói cho hắn ngày sinh tháng đẻ rồi cười cười nói: “Không thể nào đâu.”

Diệp Dạ Tâm thu hồi ánh nhìn, gật đầu rồi lại lắc đầu nói: “Qủa nhiên là không thể, cô nương vào Phạm gia làm nha hoàn có ký giấy bán mình không?”

Tính tới hiện tại, đã có hai người hỏi nàng về văn tự bán mình, Bạch Tiểu Bích có chút khó hiểu, dĩ nhiên, một người vô duyên vô cớ hỏi về văn tự bán mình, ngoại trừ muốn giúp mình chuộc thân thì không thể có lý do nào khác. Có lẽ hắn thật lòng muốn giúp đỡ nàng, bất quá, cho dù hắn có tiền đi chăng nữa thì dân thường cũng không thể đấu với quan lại, huống chi, chọc đến Phạm gia nhất định sẽ có nhiều phiền toái. Bạch Tiểu Bích nghĩ vậy, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Không cần, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi đừng đi, sư phụ nhất định sẽ có biện pháp cứu ta.”

Diệp Dạ Tâm nghi hoặc hỏi lại: “Sư phụ?”

Bạch Tiểu Bích gật đầu nói: “Là Ôn Hải!”

“Đó không phải là vị phong thủy tiên sinh Phạm gia mời tới mấy ngày trước sao?” Diệp Dạ Tâm khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Hắn làm việc cho Phạm gia, ngươi vì sao lại bái hắn làm thầy?”

Bạch Tiểu Bích thấp giọng nói: “Ta biết hắn cố ý giúp Phạm gia, nhưng ta cái gì cũng không biết, không thể làm gì được bọn họ. Hắn rất lợi hại, ta định đi theo hắn học chút bản lãnh trước, sau này sẽ quay về báo thù cho phụ thân.”

“Cũng nên như thế!” Diệp Dạ Tâm gật đầu tán thưởng, đột nhiên quay đầu nhìn lại ngõ hẻm nói: “Ta phải về rồi!”

Trở về Kim Hương lầu? Bạch Tiểu Bích có chút thất vọng, khẽ ‘nha’ lên một tiếng rồi nói: “Ta cũng có việc phải đi.”

Diệp Dạ Tâm cúi đầu nói: “Đừng nóng lòng, rất nhanh thôi sẽ có người báo thù cho ngươi.”

Tuy là an ủi nhưng ngữ điệu lại chắc nịch giống như đang khẳng định. Bạch Tiểu Bích cũng muốn tin tưởng lời hắn nhưng lại e ngại, đến Ôn Hải cũng không dám giúp nàng thì còn ai dám động đến Phạm gia đây? Tuy không mấy tin tưởng nhưng nụ cười ấm áp của hắn cũng khiến nàng cảm thấy thân thiết cùng tự tin hơn cả: “Không cần người khác giúp, tự ta cũng có thể báo thù được, bọn chúng làm nhiều chuyện ác thì sớm muộn gì cũng phải chịu báo ứng!”

Diệp Dạ Tâm sửng sốt, rất nhanh trấn định lại, mỉm cười nói: “Nói rất đúng, trở về đi thôi!”

Bạch Tiểu Bích nghiêng đầu nhìn hắn một lần nữa rồi mới xoay người rời đi.

Báo ứng? Diệp Dạ Tâm lắc đầu, lần nữa mở chiết phiến, thong thả ra khỏi ngõ hẻm.

Bạch Tiểu Bích thong thả bước trên đường cái, tâm tình lúc này cũng coi là khá tốt, đang tính quay về Phạm gia tìm Ôn Hải, nào ngờ vừa đến đầu phố đã nhìn thấy một hàng người mang theo lễ vật nối đuôi nhau đi tới.

“Có chuyện gì vậy?”

“Trương công tử ở thành Nam đính hôn với Cổ tiểu thư nha!”

“Nhanh như vậy sao? Không phải mới nói chuyện hôm trước thôi sao?”

“Trương công tử nổi danh tài tuấn, Cổ gia cầu còn không được, đương nhiên muốn nhanh chóng cử hành hôn lễ rồi!”

Ngày trước Trương gia cho người tới từ hôn, Bạch Tiểu Bích cũng thuận theo mà đáp ứng, không ngờ nhanh như vậy đã phải chứng kiến cảnh này, nội tâm có chút cô đơn. Bị từ hôn đối với một cô nương mà nói là chuyện khó có thể chấp nhận được, đối phương nhanh như vậy đã thay đổi đối tượng kết hôn, có thể thấy được ngày trước hắn nói si tình chỉ là giả. Phụ thân vừa mới mất, không biết sau này nàng còn lưu lạc tới mức nào nữa…

Đúng lúc này thì bên cạnh vang lên tiếng người nói: “Nhân duyên của bọn họ thành được mới lạ! Mới vừa rồi nha đầu Bạch gia chỉ ngồi ở bậc thềm trước tửu lâu của Vệ gia có một lát thôi mà đã gây ra bao sóng gió rồi!”

“Đúng là mệnh khắc phu, thật đáng thương!”



Nghe những người chung quanh nói chuyện, Bạch Tiểu Bích có chút lúng túng. Chu Toàn vì muốn giúp nàng nên mới bịa ra chuyện mệnh khắc phu, nhưng hôm nay, nàng thật sự hoài nghi, bậc thềm kiên cố như vậy, Diệp Dạ Tâm giẫm mấy cái liền cũng không suy suyển, đang yên đang lành sao tự nhiên lại vỡ được? Chẳng lẽ nàng thật sự mang vận xui? Có khi nào hắn cũng cho là…

Tâm tình đột ngột trùng xuống, Bạch Tiểu Bích không muốn để người khác phát hiện ra mình, vội vàng xoay người mốn rời đi, đúng lúc nàng xoay người, một đạo nhân ảnh dừng ở trước mặt nàng.

“Tiểu Bích!” Người nọ thấp giọng gọi nàng.

Bạch Tiểu Bích im lặng không đáp lại.

Trương công tử nhìn đội ngũ mang lễ phía sau, vội vàng giải thích: “Hôn sự này do mẫu thân làm chủ, ta…” Thì ra Trương phu nhân biết nhi tử còn thương nhớ nha đầu mang mệnh khắc phu nên mới vội vàng muốn hắn thành thân để quên đi Bạch Tiểu Bích.

Nếu những chuyện này không phát sinh, phụ thân sẽ không phải chết oan mà nàng cũng chỉ cần chờ mấy tháng nữa là sẽ gả vào Trương gia. Bạch Tiểu Bích có chút khổ sở nói: “Ta biết, Trương công tử không cần phải giải thích.”

Trương công tử nghe vậy vội nói: “Qua một thời gian nữa ta sẽ nhờ người tới thuyết phục Phạm gia thả nàng ra.”

Vốn những người xung quanh không để ý đến sự có mặt của nàng, hiện tại vì hắn đứng đây mà ánh mắt tò mò của đám người xung quanh nhất loạt đổ dồn về hai người họ. Bạch Tiểu Bích vô cùng lúng túng, vội lui lại phía sau nói: “Trương công tử cũng mau đi thôi, để lỡ giờ lành sẽ không tốt.”

Nghĩ Bạch Tiểu Bích đang tức giận, Trương công tử vội vàng ngăn nàng lại, bất chấp ánh nhìn của những người xung quanh: “Tiểu Bích…”

“Đi ra ngoài cả nửa ngày mà vẫn chưa mua được gì?” Bạch Tiểu Bích còn chưa kịp phản ứng thì một cánh tay đã vươn tới kéo nàng ra khỏi đám đông.

Ôn Hải không biểu tình nói rồi xoay người rời đi: “Đi mua chút lụa thượng hạng với ta.”

Bạch Tiểu Bích hoàn hồn, vừa thầm cảm ơn hắn đã giải vây giúp nàng vừa lo lắng tới những lời đàm tiếu sau này, nàng ngước lên nhìn Trương công tử nói: “Ta cùng công tử đã không thể tiếp tục dây dưa nữa, hi vọng công tử chú ý tới thân phận bản thân, đừng để người khác nói ra nói vào.”

Trương công tử đánh giá Ôn Hải một lúc lâu rồi mới nhìn Bạch Tiểu Bích, lẩm bẩm nói: “Bọn họ không đối tốt với nàng.”

“Có tốt hay không cũng là mệnh của Tiểu Bích, Trương công tử không cần bận tâm.” Bạch Tiểu Bích nói rồi vội vàng đuổi theo Ôn Hải.

Thật ra Ôn Hải đối nhân xử thế cũng coi là ôn hòa, ở Phạm gia cũng không hề khó dễ hạ nhân, bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng cũng sẽ có lúc nở nụ cười hiền, hắn so với những người khác cũng không có gì khác biệt, bất quá thì Bạch Tiểu Bích cũng không biết tại sao mà hạ nhân trong phủ lại tôn kính hắn như vậy, trước mặt hắn không bao giờ dám nói chuyện càn rỡ. Bạch Tiểu Bích ở cạnh hắn cảm thấy rất không tự nhiên, hoàn toàn không hề giống với cảm giác ở chung một chỗ với Diệp Dạ Tâm.

“Là hắn?” Ôn Hải không dừng bước, nhàn nhạt cất tiếng hỏi.

Bạch Tiểu Bích khẽ ‘dạ’ một tiếng.

Ôn Hải gật đầu, thuận miệng nói: “Từ hôn cũng tốt, hắn thú không nổi đâu.”

Thú không nổi? Bạch Tiểu Bích ảo não, cẩn thận hỏi lại: “Sư phụ, chẳng lẽ ta thật…” ngập ngừng một lúc lâu mới đỏ mặt nói nốt phần còn lại: “Mệnh ta thật sự không tốt sao?”

Ôn Hải hỏi lại: “Vì sao lại hỏi vậy?”

Bạch Tiểu Bích đem chuyện khi nãy kể lại một lượt rồi nói: “Ta chỉ mới ngồi một lát, thềm đá kiên cố như thế sao có thể nói vỡ là vỡ ngay được?”

Ôn Hải nhíu mày, không trả lời câu hỏi của Bạch Tiểu Bích mà ngược lại, cảm thấy rất hứng thú với người đã giúp nàng: “Người họ Diệp kia là ai?”

Bạch Tiểu Bích nói quanh: “Hắn là Diệp Tạ Tâm, tới hôm nay ta mới biết được tên hắn.”

Những nhân vật lớn đến huyện Môn Tỉnh nho nhỏ này gần đây quả không ít. Ôn Hải khẽ cười, chậm rãi bước đi, nhàn nhạt nói: “Trùng hợp thôi, mạng của ngươi so với bất cứ người nào cũng không thua kém!”

Bạch Tiểu Bích nghe mà thấy khó hiểu, bất quá nàng cũng không dám hỏi nhiều.

Ôn Hải chợt nhớ tới một chuyện, dừng bước, quay đầu nhìn Bạch Tiểu Bích nói: “Sau này đừng bao giờ nói cho người thứ hai biết bát tự của ngươi!”

Không thể nói cho người thứ hai biết? Hắn dặn cũng quá trễ đi, mới khi nãy nàng đã nói cho Diệp Dạ Tâm rồi. Bạch Tiểu Bích trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới thử hỏi dò hắn: “Bát tự của ta… rất quan trọng sao?”

Ôn Hải nhíu mày vẻ không vui: “Không nghe lời của ta?”

Ánh mắt của hắn cũng không tính là nghiêm nghị nhưng lại khiến Bạch Tiểu Bích hoảng hốt, vội vàng gật đầu muốn nói thì lại bị một trận tiếng vó ngựa cắt đứt. Không chờ cho nàng kịp phản ứng, một hàng ngựa dài đã chạy qua.

Trên đường cái, nhiều người đang đi bộ bị đoàn người ngựa này hù dọa, vội vàng né tránh, chờ cho bọn họ đi qua hẳn rồi mới tò mò nhìn theo.

Đoàn người ngựa nhanh chóng biến mất nơi cuối phố, Bạch Tiểu Bích chỉ kịp nhìn thấy quần áo của những người cưỡi ngựa: “Hình như là quan gia triều đình.”

Ôn Hải không nhanh không chậm nói: “Là báo tin mừng.”

Báo tin mừng? Bạch Tiểu Bích nghi hoặc, đi được một đoạn mới đột nhiên nhớ tới điều gì đó, trong lòng không khỏi run rẩy: “Chẳng lẽ là… nhà Phạm Bát Sĩ?”

“Phạm Bát Sĩ vừa được thăng lên làm Tể tướng!” Có người chạy tới hét lớn.