Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 220: Tú Lý rộng lượng




Phó Thư Bảo nói:
- Đây là chuông liên thể do nàng luyện chế, là một Lực Luyện Khí hai chiếc một thể, không phải dựa vào âm thanh tìm được vị trí của ta mà liên hệ dựa vào chấn động lực lượng. Chỉ mong nàng đang ở gần đây, nếu không thì cách mặt đất mười thước, nàng rất khó phát hiện ra chúng ta đang ở đâu.
Ngừng lại một chút, hắn lại đầy lo lắng nói:
- Cẩn thận một chút, đi sát phía sau ta.
Độc Âm Nhi gật gật đầu, lại hít sâu một hơi:
- Ta đã chuẩn bị chiến đấu tốt rồi, chúng ta đi vào đi.
Phó Thư Bảo vung một quyền đánh lên tường đá. ầm một tiếng trầm vang, tường đá rất dày lập tức đổ ào vào bên trong. Ánh sáng đèn không mạnh lắm lập tức tiến vào trong tầm mắt.
Mượn ánh đèn dầu, Phó Thư Bảo đột nhiên thấy sư phụ khách làng chơi của hắn đang trợn mắt há mồm mà nhìn lỗ hổng hắn vừa đánh ra. Còn cả hai người Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước đều đang quỳ rạp trên mặt đất, mặt mũi xanh xám sưng vù, dáng vẻ vất vả chật vật. Nhìn kỹ lại một chút, thấy hai nắm tay của Tú Lý đầy vết máu, lại nhìn dáng vẻ của hắn, hiển nhiên là vừa mới đánh người rồi.
Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước mặc dù giỏi âm mưu, tạo thế lực mạnh mẽ nhưng tu vi lực lượng bản thân lại có hạn. Ba vương tử bị giam trong cùng một gian mật thất địa lao, vốn đã thù hằn lẫn nhau, chuyện đánh nhau là khó tránh khỏi.
- Ha ha! Đồ đệ của ta!
Tú Lý sửng sốt một lúc, đột nhiên cười lớm, chỉ vào Phó Thư Bảo, thần sắc đắc ý tới cực điểm.
Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước đều là những kẻ trung niên, nghe Tú Lý nói như vậy thì lập tức mặt xám như tro tàn. Một Tú Lý mà bọn họ hợp lực lại đã đánh không thắng, giờ lại thêm một đồ đệ tới trợ giúp, vậy thì còn có đường sống nữa không?
Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi cùng tiến vào mật thất địa lao.
- Sư phụ, mau đi theo địa đạo này tới gặp phụ hoàng của ngài, nếu chậm thì sẽ không còn cơ hội nữa.
- Phụ hoàng của ta sao?
Tú Lý nhất thời sững sờ tại chỗ.
- Chẳng lẽ ngươi còn chưa nhận ra sao?
Phó Thư Bảo vội la lên.
- Người trên Hoàng Kim Điện chẳng qua chỉ là một hoàng đế Tú Lực giả mạo. Nó là một con Biến Hình Thú. Ta cũng vô tình mới phát hiện ra chỗ nhốt phụ hoàng ngài, từ miệng hắn mới biết được bí mật này. Còn đứng đó làm gì nữa? Chỉ e rằng hắn muốn đưa ngươi di chiếu kế vị đó!
Tú Lý vẫn đứng ngẩn ra đó. Thái Bình Vương Tước Tú Sơn và Thanh Dật Vương Tước Tú Thủy đã vọt nhanh tới, lao thẳng vào cửa địa đạo phía sau Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi. Tiếp chiếu kế vị, nếu không có bọn họ thì sao được?
Ngay lúc bọn họ sắp đưa vào lối vào địa đạo, Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi đồng thời giơ chân, đá một cước ngã lăn cả hai vương tước đang nóng lòng kia.
- Làm càn! Tuyên bố di chiếu sao lại không có chúng ta được?
Thái Bình Vương Tước tức giận nói.
Tú Thủy vương tước cũng bò dậy từ mặt đất, nhưng lại lộ thái độ khác:
- Mau đưa chúng ta tới đó. Chuyện trước kia xảy ra đều chỉ là hiểu lầm thôi. Mục đích của chúng ta đều là vì lê dân trong thiên hạ cả. Sau này... Huynh đệ, ta cho ngươi giữ chức cao!
Phó Thư Bảo cười ha hả nói:
- Ngươi về sau không giết ta thì ta đã phải cười trộm rồi, còn hy vọng xa vời ngươi cho ta giữ chức cao sao?
Độc Âm Nhi đột nhiên nói:
- Bảo ca, một trong hai kẻ này nếu kế vị đều hình thành uy hiếp với chúng ta. Không bằng hiện giờ giết bọn hắn đi, đoạn tuyệt hậu họa thì hơn.
Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước đều sững ra tại chỗ. Nếu đổi lại là bọn họ thì khẳng định bọn họ cũng làm như vậy. Nhưng một thiếu nữ trong sáng xinh đẹp như vậy nói ra những lời này, ngược lại khiến người ta cảm thấy trái tim lạnh giá!
Thật ra trong lòng Phó Thư Bảo cũng muốn như thế, chẳng qua là không lộ ra mà thôi. Lúc này mà giết Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước, chỉ còn lại một vương tử Tú Lý thì hoàng đế Tú Lực kia cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ còn có thể truyền ngôi cho Tú Lý. Như vậy thì sau này cũng không cần phải lo lắng về mối phiền hà Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước này nữa.
Thấy Phó Thư Bảo không nói gì, cho rằng hắn còn đang do dự, Độc Âm Nhi lại nói tiếp:
- Bảo ca, ngươi không tiện ra tay thì để ta làm cho. Dù sao thì vừa rồi ta cũng không hứa hẹn gì với hoàng đế Tú Lực cả. Ta giết bọn họ, ngươi mang sư phụ ngươi tới, cũng không tính là vi phạm lời hứa.
Khóe miệng Phó Thư Bảo hiện lên một nụ cười nhẹ như tơ, ánh mắt nhìn vào người Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước, trong ánh mắt đã có sát ý tàn nhẫn rất đậm. Chuyện như thế này muốn làm là làm, nhưng phải là do hắn tự tay làm, không cần phải để nữ nhân của mình tới làm.
Sát ý này vừa hiện ra, lực tràng Luyện Nguyên Tố Lực lập tức khuếch tán ra khắp toàn bộ mật thất địa lao.
Đột nhiên phát hiện ra sát ý trong ánh mắt Phó Thư Bảo, Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước đều không hẹn mà cùng lùi lại từng bước một, run rẩy nói:
- Ngươi muốn làm gì đó?
Phó Thư Bảo không nói gì, nhanh chóng bước lên.
- Đồ đệ.
Tú Lý đột nhiên ngăn trước người Phó Thư Bảo.
- Ta...
- Sư phụ, chẳng lẽ ngài muốn tha cho bọn chúng?
Phó Thư Bảo nói.
Tú Lý cười khổ nói:
- Mặc dù ta hận hai người này nhưng nếu giết bọn họ thật thì ta cũng không cách nào tiếp nhận được. Hay tha cho bọn họ một lần đi. Phụ hoàng là một vị quân chủ rất anh minh, ông ấy nhất định có thể xử lý tốt mọi chuyện.
Ngừng lại một chút, hắn lại hạ thấp giọng nói:
- Đồ đệ, nếu hiện giờ ngươi giết bọn họ thì ai sẽ tới bình ổn đám nhân mã loạn quân ngoài kia hả? nếu đêm nay khống chế không được thì sẽ lan ra giống như lửa cháy thảo nguyên, lan khắp mặt đất Tú Quốc, thậm chí là động tới các quốc gia lân cận ngay. Dân chúng cả Tú Quốc sẽ lâm vào trong chiến hỏa, khó có thể sống sót.
- Bảo ca, để ta tới đi!
Độc Âm Nhi đột nhiên chuyển động.
- Âm Nhi, để bọn họ đi đi.
Trầm mặc một thời gian ngắn, Phó Thư Bảo đột nhiên lên tiếng gọi Độc Âm Nhi. Đúng thật dưới tình huống này, ra tay hạ sát hai vị vương tước là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng hậu quả lại ập xuống đầu rất nhiều người vô tội. Hắn không thể để chuyện như vậy xảy ra.
Độc Âm Nhi lập tức thu thế. Nàng mặc dù rất muốn giết Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước để đoạn tuyệt hậu hoạn nhưng Phó Thư Bảo đã nói thì nàng lại không thể không nghe. Trong tiềm thức, nàng đã có giác ngộ của việc gả gà theo gà, gả chó theo chó.
Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước làm sao còn có gan đợi lâu, sợ Phó Thư Bảo và tiểu ma nữ kia đổi ý, vội vã vòng qua người Phó Thư Bảo và Tú Lý, chạy vào trong địa đạo như thỏ.
Tú Lý than thở một tiếng:
- Ta cũng đi thôi. Đồ đệ, phu nhân của đồ đệ, các ngươi lập tức rời khỏi chỗ này đi. Chờ khi sự kiện này qua rồi, ta sẽ đến tìm các ngươi.
Phó Thư Bảo gật đầu:
- Đi đi.
Tú Lý cũng biến mất trong địa đạo.
Phó Thư Bảo thở dài một tiếng.
- Âm Nhi, chúng ta đi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.