Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 326: Nhược thủy hàn đàm (1,2)




Nhớ lại toàn bộ sự kiện đã trải qua, đại khái có thể suy đoán ra, Hắc Y Sứ của Tử Đảo Mật Nhân Xã đang ở Anh Thạch Thành thì phát hiện hành tung của hắn và Hồ Nguyệt Thiền. Nếu không, lấy thực lực của hắn đã có thể ra tay từ trên đường rồi, căn bản không cần phải đợi tới lúc ra khỏi cửa khẩu Anh Thạch, ra tay trong vùng băng thiên tuyết địa. Chẳng qua dù có thể suy đoán tới đây cũng không thể tính ra được là Hắc Y Sứ tới Anh Thạch Thành để làm gì.
Tử Đảo Mật Nhân Xã đứng về phía Thái Bình Vương Tước. Mà Anh Thạch Thành lại là địa bàn của Thanh Dật Vương Tước. Nguyên nhân trong đó, người đã chết không cách nào tiết lộ được. Nhưng Phó Thư Bảo cũng không muốn nghĩ sâu về chuyện này. Nếu Hắc Y Sứ đã chết thì hắn có làm gì cũng không quan trọng nữa.
Xử lý thi thể của Hắc Y Sứ xong, sáng sớm hôm sau, Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền liền lên đường. Hành trình gần một ngày đường đã đi được khá nhiều, tới trước khi tối đen, bọn họ đã tới đích.
So với bản đồ, Hồ Nguyệt Thiền tự mình dẫn đường, cùng Phó Thư Bảo đi đến cửa vào một sơn cốc.
Hai bên đều là núi cao, bầu trời có tuyết rơi xuống. Gió tuyết thổi từ khe núi xuống, vù vù kêu vang. Đưa mắt nhìn lại, vách núi không bị tuyết bao phủ là nham thạch có màu nâu. Mặt đất bị một tầng tuyết dày phủ kín, mềm mại mà sáng lấp lánh, đâu đâu cũng là tuyết.
- Phó đại ca, chính là nơi này rồi, Vô Thủy Cốc.
Hồ Nguyệt Thiền mở tấm bản đồ Cổ Nguyệt đưa cho bọn họ ra, xác nhận lại lần cuối cùng.
Phó Thư Bảo nhìn thoáng qua một cái, trong lòng có hơi kỳ quái:
- Tại sao sơn cốc này lại gọi là Vô Thủy Cốc vậy? Sao trên bản đồ không ấy có ghi?
Hồ Nguyệt Thiền thu bản đồ lại, cười thản nhiên nói:
- Tấm bản đồ thủ hạ ngươi đưa e rằng đã có lịch sử năm sáu trăm rồi. Chẳng qua so với tuổi của Vô Căn Thủy Phách thì còn kém xa. Thứ này cũng phải tới chín ngàn năm tuổi rồi. Sơn cốc này được gọi là Vô Thủy Cốc là chuyện trước đây bảy tám ngàn năm. Năm tháng quá xa xôi, nó không được ghi trên bản đồ cũng là chuyện rất bình thường.
Phó Thư Bảo đã hiểu. Hồ Nguyệt Thiền cũng chưa từng tới nơi này như hắn mà lại biết rõ ràng tường tận như vậy, chỉ có thể là bởi Hồ Tộc đã phá giải tấm bản đồ da thú mà Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong lưu lại. Trong lòng máy động, hắn thuận miệng hỏi:
- Nguyệt Thiền, ngoài Vô Thủy Cốc này ra, ngươi cũng biết vị trí của ba loại linh tài cực phẩm khác phải không? Có thể...
- Không thể, hi hi, đi thôi. Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Dù sao thì ta cũng không lừa ngươi làm gì. Chỉ cần ngươi mang ta đi thì sớm muộn gì ngươi cũng biết thôi. Đi thôi, nếu không thì tối mịt mất.
Cười khúc khích, Hồ Nguyệt Thiền dẫn đầu hướng vào trong Vô Thủy Cốc.
- Mẹ kiếp, nhân phẩm của ta chẳng lẽ xấu thế sao? Đã tới tình trạng này rồi, còn đồng sinh cộng tử rồi mà vẫn còn che che dấu dấu. Sớm muộn gì cũng phải tính nợ với ngươi.
Nhìn dáng người lồi lõm của Hồ Nguyệt Thiền, nhất là cặp mông vểnh cao, trong lòng Phó Thư Bảo bắt đầu thầm tính toán " tổn thất". Đại ân đại đức của ca ca, nữ tử không cách nào báo đáp hết, tình nguyện hiến dâng cơ thể, vui vẻ với nhau... Chuyện như vậy từ xưa đã có tiền lệ rồi phải không?
Nữ trước nam sau, dần dần tiến vào.
Càng đi vào trong, sắc trời lại càng tối dần. Ở địa phương này, gió tuyết biến mất. Tuyết trên mặt đất cũng biến mất nhưng giá lạnh lại càng trở nên lợi hại hơn, không có lỗ nào không chui vào được, lạnh băng thấu xương. Ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, phát hiện khe núi đã biến mất, vách núi hai bên hợp lại. Từng khối nham thạch rất lớn treo trên cao, có khối lớn tới mười trượng, có khối sắc bén như đao nhọn, đủ loại hình dạng. Dường như chỉ cần một tiếng ho khan là đám nham thạch này sẽ rơi xuống. Đi lại trong này, lòng khó trách khỏi lo lắng.
- Thủy linh năng ở chỗ này mạnh thật. Chúng ta e rằng đã tới gần Nhược Thủy Hàn Đàm rồi nhỉ?
Phó Thư Bảo đã hơi xúc động. Luyện Lực Sĩ có năng lực cảm giác phi thường đối với linh năng Nguyên Tố. Giờ phút này hắn rõ ràng cảm thấy linh năng dị dạng rải rác, đặc tính của thủy Nguyên Tố dư thừa phi thường.
- Vậy thì chúng ta đi nhanh hơn một chút, thừa dịp lúc này có thể miễn cưỡng thấy đường mà đi.
Hồ Nguyệt Thiền cũng trở nên kích động, bước chân nhanh hơn rồi.
Lại đi một đoạn chừng trăm thước nữa, ánh sáng đã hoàn toàn biến mất. Sử dụng đuốc đã chuẩn bị sẵn, hai người rốt cục tìm được Nhược Thủy Hàn Đàm. Đây là một hồ nước có đường kính không quá hai mươi bước, hình dáng bất quy tắc, do thiên nhiên tạo thành. Bên bờ hồ có đá cuội to như trứng bồ câu, số lượng của không nhiều lắm, có chừng trên trăm viên. Mỗi một viên đều long lanh lấp lánh, dường như là do băng tinh kết thành vậy. Bên trong hồ, nước không hề có chút gợn sóng, giống như một mặt gương phẳng, phản xạ ánh đuốc. Trên mặt nước có hình ảnh hai người thần sắc kích động, hồi hộp nhìn quanh, đúng là Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền.
- Đám đá hình trứng kia trông kỳ quái nhỉ. Chỗ này không có tổ, sao lại lắm trứng thế này?
Hồ Nguyệt Thiền tò mò, cầm một khối đá hình trứng lên, vừa cầm liền ui da một tiếng rồi vứt ngay xuống.
- Oa oa, lạnh quá! Huyền băng lạnh nhất mà ta từng chạm phải cũng không lạnh thấu xương như thế này!
Trong lòng Phó Thư Bảo cũng thấy kỳ quái, cầm một viên đá lên. Quả nhiên một luồng khí lạnh thấu xương lập tức truyền từ trong viên đá vào, lạnh tới mức răng hắn đánh lập cập. Còn may là Luyện Lực Sĩ có thể dễ dàng chế tạo ra không gian lạnh giá. Mấy viên đá trứng này tuy có giá lạnh nhưng cũng chưa tới mức không thể thừa nhận. Vuốt ve hai cái, hắn liền thích ứng được rất nhanh.
- Phó đại ca, đá trứng này là cái gì vậy?
Thấy Phó Thư Bảo đã vượt qua giá rét của viên đá, đang cầm lên xem, Hồ Nguyệt Thiền cũng không nhịn được sự hiếu kỳ mà hỏi.
Phó Thư Bảo trầm ngâm nói:
- Ta đã từng đọc trong một cuốn cổ thư có miêu tả một thứ tương tự. Thứ đá trứng này là một loại đá mềm được gọi là Băng Phách Thạch, không phải là nham thạch, cũng không phải là đá kết tinh mà là linh năng của thủy Nguyên Tố biến thành. Đúng là linh năng của Nguyên Tố. Nếu như Lực Sĩ nắm giữ thủy Nguyên Tố Lực luyện hóa nó thì tu vi lực lượng sẽ càng mạnh mẽ và tinh thuần hơn.
- Thứ này hiển nhiên là bảo vật rồi.
Hồ Nguyệt Thiền mím môi.
- Đáng tiếc là Hồ Tộc chúng ta lại không cần tới.
- Ngươi không cần sao? Vậy thì ta lấy rồi, ha ha. Thứ này có thể giúp ta tăng lực lượng thủy Nguyên Tố, còn có thể là linh tài luyện chế Luyện Lực Sĩ nữa.
Phó Thư Bảo cười. Còn chưa thấy Vô Căn Thủy Phách đã kiếm được một đống lớn Băng Phách Thạch rồi.
Phó Thư Bảo thu hết Băng Phách Thạch vào Luyện Thiên Trữ Vật Giới của hắn, sau đó lại chuyển sự chú ý về phía hồ nước. Dùng đuốc soi tới thì nước trong hồ trong suốt, nhưng lại không thấy đáy. Không biết hồ này sâu bao nhiêu nữa.
- Nhược Thủy, lông ngỗng không nổi được. Không biết chuyện này có phải là sự thật hay không?
Phó Thư Bảo cầm một viên đá, nhẹ nhàng bỏ vào trong hồ nước. Buông tay một cái, không thấy có chút sóng nào cuốn lên mà viên đá to bằng nắm tay đã nhanh chóng chìm xuống, ào một cái liền biến mất trong tầm mắt.
- Thứ này...
Hồ Nguyệt Thiền cũng ngạc nhiên. Một viên đá mà còn chìm nhanh như thế, nếu với sức nặng một người thì còn không phải giống như rơi từ trên trời cao xuống à? Nhảy vào hồ nước này, không chết đuối chết thì cũng bị ngã chết!
- Ta lại thử với vải bố một chút.
Phó Thư Bảo xé một góc áo ra, cũng nhẹ nhàng ném vào trong hồ nước. Lần này hắn buông lỏng tay, vải vóc cũng chìm xuống rất nhanh, tốc độ chẳng chậm hơn viên đá kia chút nào!
Nhược Thủy, lông ngỗng không nổi được, đúng là không phải truyền thuyết mà là sự thật.
Hai lần thử nghiệm, tay Phó Thư Bảo dù không dính vào Nhược Thủy của hồ nước nhưng cũng cứng ngắc tới dọa người, mất đi sự linh hoạt, da cũng hiện ra một tầng băng hơi mỏng. Cảm giác đó giống như có một luồng khí lạnh không biết chảy vào trong cơ thể hắn, muốn đóng băng cả máu của hắn vậy!
Không dám khinh thường chút nào, Phó Thư Bảo vội vàng vận Luyện Thiên Thần Quyết một lần, khiến cho lực lượng hỏa Nguyên Tố chạy khắp toàn thân, đuổi hàn ý đi, lúc này mới không sao.
- Nguyệt Thiền, các ngươi phá giải tấm da dê do Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong lưu lại, trên đó nhất định có miêu tả về Nhược Thủy Hàn Đàm đúng không? Bây giờ đã tới lúc cho biết rồi, ngươi có chuẩn bị gì chưa?
Lần trước là âm ti của hồ nữ, lần này là cái gì, Phó Thư Bảo rất nóng lòng muốn biết.
- Nhược Thủy Hàn Đàm này sâu năm trăm thước, lông ngỗng không nổi được, cực kỳ lạnh giá. Vô Căn Thủy Phách chúng ta muốn tìm ở ngay phía dưới Nhược Thủy Hàn Đàm này. Ta đã chuẩn bị Thiên Tàm Ti dài trăm thước, buộc lên trên tảng đá bên ngoài Nhược Thủy Hàn Đàm. Chúng ta có thể đi xuống rồi.
Hồ Nguyệt Thiền lấy từ trong chiếc túi đặc biệt phi thường của nàng ra một cuộn tơ trắng như tuyết.
Sợi tơ rất nhỏ, dài năm trăm thước mà cũng chỉ to bằng một nắm tay trên bàn tay nàng mà thôi.
Thiên Tàm Ti cũng được coi là loại linh tài, dẻo dai phi thường. Một sợi tơ mềm mại có thể chịu được sức nặng ngàn cân, rất thần kỳ. Tính chất đặc biệt của nó được dùng nhiều trong chế tạo dây cung và nhuyễn giáp. Chẳng qua Thiên Tàm Ti rất khó tìm, chế nó thành nhuyễn giáp, giá trị ít nhất phải hơn vạn kim tệ. Xem ra Hồ Tộc đã chuẩn bị rất tốn kém. Một sợi Thiên Tàm Ti năm trăm thước này, hơn phân nửa là lấy từ hoàng cung dưới lòng đất lên.
Nhìn Thiên Tàm Ti trong tay Hồ Nguyệt Thiền, Phó Thư Bảo trầm ngâm nói:
- Có Thiên Tàm Ti này, đúng là chúng ta có thể xuống tới đáy hồ, lại lợi dụng nó đi lên. Nhưng nhiệt độ của Nhược Thủy Hàn Đàm này giá lạnh tới cùng cực, ta vận dụng Luyện Linh Lực của mình mới miễn cưỡng chịu nổi. Ngươi có chịu nổi không?
Hồ Nguyệt Thiền cười xinh đẹp:
- Ai bảo ta muốn xuống chứ? Ta ở trên này chờ ngươi là được.
Phó Thư Bảo sửng sốt nửa giờ mới thốt ra được ba chữ từ kẽ răng:
- Ngươi giỏi lắm.
- Còn nữa.
Hồ Nguyệt Thiền bổ sung:
- Đây là âm ti của hồ nữ, lần trước còn lại, lần này vẫn có thể sử dụng như cũ.
Âm ti của hồ nữ dường như là một đạo cụ quan trọng nhất.
Nhìn Hồ Nguyệt Thiền lấy ra một sợi dây thừng do âm ti hồ nữ kết thành, Phó Thư Bảo lắc lắc đầu:
- Ngươi phải biết là độ dài không đủ chứ.
Vừa nói, khóe mắt hắn vừa rơi vào giữa hai chân Hồ Nguyệt Thiền. Không biết là sau khi lấy đi từ lần trước, hiện giờ nó đã mọc dài ra được ít nào chưa?
- Vô sỉ... Cũng chỉ có dài đến thế thôi. Ngươi tự nghĩ cách đi!
Hồ Nguyệt Thiền khẳng định biết trong lòng nam nhân này đang có ý định quỷ quái gì rồi.
- Ha ha, vậy thì ngươi cứ chờ đi.
Mặc dù không chiếm được lợi thực nhưng dáng vẻ xấu hổ của Hồ Nguyệt Thiền cũng khiến hắn cảm thấy vui vẻ. Buộc Thiên Tàm Ti vào một khối đá lớn, nắm lấy sợi tơ, hít một hơi, hắn liền nhảy xuống dưới hồ nước.
- Cẩn thận đó!
Trong tích tắc khi Phó Thư Bảo tiến vào hồ nước, Hồ Nguyệt Thiền kêu lên một tiếng, lộ vẻ lo lắng.
Nghe tiếng nói của Hồ Nguyệt Thiền, Phó Thư Bảo ít nhất đã rơi xuống mười thước rồi. Nhảy xuống hồ nước giống như nhảy xuống một vách núi cao năm trăm thước, chẳng cảm thấy chút lực cản của nước mà ngược lại bên dưới còn truyền tới lực hút, lôi hắn xuống.
Vù vù... Hạ xuống rất nhanh, bên tai dường như còn nghe thấy tiếng gió. Đây không phải là ảo giác mà đúng là âm thanh chân thật. Trong Nhược Thủy dù không có không khí nhưng cơ thể Phó Thư Bảo đúng là ma sát rất nhanh với nó, giống như một ngôi sao băng giáng xuống, tạo thành tiếng ma sát.
Ngoài tiếng động khiến người ta dựng hết lông tóc ra thì cảm giác lớn nhất của Phó Thư Bảo chính là giá lạnh. Ngoài giá lạnh ra cũng chỉ còn giá lạnh! Giá rét thấu xương khiến máu chảy cũng chậm lại. Mặc dù hắn vận hành lực lượng hỏa Nguyên Tố để đuổi giá rét đi nhưng hơi lạnh từ bốn phương vẫn ập tới, thông qua mọi lỗ chân lông mà xâm nhập và cơ thể hắn, hành hạ hắn.
Túm tay mạnh một cái, cơ thể tạm dừng rơi xuống một chút. Lập tức hắn lại buông tay tiếp. Cơ thể hạ xuống, cứ được cự ly mười thước lại dừng mạnh. Buông lỏng, dừng lại liên tục như vậy, Phó Thư Bảo dần dần tiến xuống sâu.
Mười lần tạm nghỉ, Phó Thư Bảo đã tới gần đáy của Nhược Thủy Hàn Đàm.
Đáy hồ không có chút ánh sáng nào, cũng càng lạnh lẽo hơn. Hai mắt không thể nhìn thấy gì, giống như đặt mình vào trong hầm băng vạn năm. Nhưng Phó Thư Bảo là nhân vật tài cao nghệ lớn, ở trong hoàn cảnh cực đoan này cũng không hề sinh ra một chút sợ hãi nào.
Chẳng qua nếu không có chút nguy hiểm sinh tử thì sao có thể đạt được linh tài cực phẩm như Vô Căn Thủy Phách chứ?
Quyết định một phen, Phó Thư Bảo đột nhiên thả tay nắm Thiên Tàm Ti ra, cơ thể hạ xuống. Cùng lúc đó, hai bàn tay hắn chấn động. Hai luồng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa bừng sáng. Theo quan sát thì phần hỏa Nguyên Tố vẫn là một tia nhỏ như trước, lại còn có dấu hiệu tinh thuần hơn.
Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa cũng là ngọn lửa vô căn, không cần không khí vẫn có thể cháy được. Trong Nhược Thủy giá lạnh này, nó vẫn có thể cháy như thường. Khi chúng xuất hiện, giá lạnh quanh thân thể Phó Thư Bảo liền lập tức bị phân tán đi. Ở bên ngoài thân thể Phó Thư Bảo có một biên giới phân rõ ràng giữa nóng và lạnh. Vô số bọt nước được sinh ra ở tại biên giới này, kêu ọc cọc rồi bay lên phía trên. Ánh sáng do Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa sinh ra cũng chiếu sáng một vùng đáy hồ.
Đáy hồ cũng tương đối lớn, đường kính phải tới trên trăm bước, cũng có hình dạng bất quy tắc. Sau khi thấy rõ nơi này, cơ thể Phó Thư Bảo chấn động, hai chân đã rơi xuống mặt đất đáy hồ.
Đáy hồ này có trên trăm viên Băng Phách Thạch lớn như trứng bồ câu, phản xạ ánh sáng của Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa, chiếu sáng lấp lánh, khiến người ta có cảm giác như bảo thạch, hiếm đẹp vô cùng. Ngoài đám Băng Phách Thạch kia thì chỉ còn đám đá bình thường, cũng không vật gì kỳ lạ nữa.
- Không phải nước, không phải băng, hư nhược vô vật, biến hóa vô hình, gặp lửa thì bốc lên...
Trong lòng Phó Thư Bảo đột nhiên hiện lên một đoạn miêu tả đối với Vô Căn Thủy Phách của Hồ Nguyệt Thiền, trong lòng thầm nghĩ:
- Từ câu tả này đã thể hiện rất rõ, Vô Căn Thủy Phách cũng không phải là băng, không có hình thái cố định, gặp lửa sẽ xuất hiện. Đúng, gặp lửa sẽ bốc lên. Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của ta không phải đã lộ ra rồi sao, sao vẫn không dẫn dụ Vô Căn Thủy Phách ra?
Xèo xèo! Tiếng động quỷ dị đột nhiên xuất hiện, ngay vào lúc Phó Thư Bảo đang kỳ quái phỏng đoán.
- Cái gì thế?
Nhìn về phía âm thanh, Phó Thư Bảo đột nhiên phát hiện có một con lươn sáng long lanh lấp lánh đang vọt lại phía hắn.
Con lươn, lại là một con lươn sáng lấp lánh, dài tới ba thước, to bằng cánh tay! Tuyệt đối khiến cho người ta rung động chính là cơ thể nó liếc một cái là nhìn xuyên qua, kể cả da, nội tạng, tất cả đều trong suốt. Càng kinh khủng hơn là nó lại có một cái miệng dày đặc răng sắc, phát ra tiếng động răng rắc răng rắc!
Con lươn này không phải là một con lươn bình thường. Bởi cơ thể nó trong suốt nên Phó Thư Bảo có thể nhìn thấy tại đại não của nó có một viên lực đan lớn hơn quả trứng bồ câu một chút, tỏa ra ánh sáng huyền diệu! Nó là một con linh thú! Từ ánh sáng và độ lớn của lực đan thì có thể phán đoán, con lươn này là một con linh thú đã đạt tới cấp Thánh Linh!
Có thể xác định, con lươn này chính là linh thú trấn thủ Vô Căn Thủy Phách.ư

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.