Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 340: Thương nhân Tú Quốc (2)




Hàn huyên một lúc rồi, Phó Thư Bảo mới thoải mái nói:
- Lạp Mỗ Đức đại ca, chúng ta đừng khách sáo nữa, cứ nói thẳng cho rõ ràng đi.. Ngươi thật sự là người của Cự Tượng Thương Xã của Tư Ba Quốc thật không? Ta thấy chưa chắc đâu. Nhìn thần khí của ngươi nội liễm, hiển nhiên là tận lực che dấu thân phận Lực Sĩ của mình. Theo ta thấy, dù ngươi có có tình che dấu thì Tvu của ngươi cũng tầm thường. Ta dám chắc tu vi lực lượng của ngươi nhất định đã đạt tới cảnh giới Vĩnh Hằng Lực, có phải không?
Khuôn mặt Lạp Mỗ Đức hơi biến đổi, không trả lời mà trầm mặc vẻ cam chịu.
Phó Thư Bảo vừa cười vừa nói:
- Đừng lo lắng. Chúng ta chỉ đang bàn chuyện làm ăn cá nhân, ta cũng không có thói quen dò hỏi bí mật của người khác. Chỉ cần nói cho ta biết, ngươi thực sự muốn hợp tác với ta thế nào hả? Phải biết rằng, lấy tu vi lực lượng của ngươi thì tại Tư Ba Quốc có thể tùy tiện làm một chức vị tướng quân thống lĩnh mười vạn người rồi. Thân phận thương nhân nhỏ bé như thế này thì không khỏi là quá giả tạo phải không?
Trầm mặc một lúc, Lạp Mỗ Đức mới nói:
- Phó công tử quả nhiên không phải người bình thường. Ta nói thật nhé. Ta cũng không phải là người của Cự Tượng Thương Xã mà là tướng quân dưới trướng vương phi Ba Mễ Na của Tư Ba Quốc. Vương phi Ba Mễ Na đang tranh đoạt vương vị với vương tử Mục Hãn Ba Da. Quân đội chúng ta thiếu lương ăn và vũ khí, nghe thương nhân từ Hậu Thổ Thành về nói là Hậu Thổ Thành có loại gạo rất chất lượng và bán cả vũ khí, cho nên vương phi mới phái ta tới mua.
Lại là tranh đoạt vương vị. ở Tú Quốc Phó Thư Bảo đã đặt mình trong đó, chịu hết rối loạn. Chuyện như vậy có cảm giác gì, tâm lý hắn hiểu rất rõ ràng.
- Ta không có hứng thú với nội chuyến của Tư Ba Quốc. Ngươi muốn mua thứ gì thì ta sẽ bán. Đơn giản như vậy thôi. Chẳng qua nói vậy thì ngươi cũng đã xem thương phẩm của chúng ta rồi. Loại gạo này không như gạo bình thường, là loại lúa nước ta tự mình lai tạo, không chỉ có phẩm chất tốt mà còn có một tia linh khí. Ngươi là một Lực Sĩ, vậy ngươi phải rõ ràng, loại gạo như vậy mà nấu thành cơm, binh lính ăn vào bụng thì không chỉ khiến bọn họ ăn no mà càng khiến lực lượng của bọn họ tăng lớn, tinh lực dư thừa, lực chiến đấu cũng tăng lên rất nhiều... Cho nên thứ này rất quý giá.
Buôn bán chính là như thế, thổi phồng hàng hóa, sau đó mới đặt giá cao. Phương diện này Phó Thư Bảo cũng có tài năng độc đáo.
- Ta đã thấy loại gạo này rồi, cũng ăn một chút, đúng là loại gạo không đơn giản. Binh khí các ngươi chế tạo ta cũng đã thấy qua, hoàn mỹ phi thường, cũng có phẩm chất tốt nhất. Như thế thì chúng ta cứ sảng khoái một chút đi. Phó công tử, ngươi cứ báo giá đi. Gạo bao nhiêu tiền một cân, loan đao bao nhiêu tiền một thanh?
Là người có thể được phái đi bàn chuyện làm ăn, Lạp Mỗ Đức không chỉ có tu vi lực lượng cao cường mà buôn bán cũng rất ra dáng.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Quả nhiên là sảng khoái. Vậy thì ta cũng không nói nhiều nữa. Gạo giá một ngân tệ một cân, loan đao năm ngân tệ một thanh.
- Cái gì?
Sắc mặt Lạp Mỗ Đức lập tức trở nên khó coi.
- Phó công tử, ngươi không phải đang nói đùa với ta chứ? Giá thị trường một ngân tệ có thể mua hai mươi cân gạo, năm ngân tệ có thể mua năm thanh loan đao. Giá của ngươi cao như vậy, ta không thể đồng ý được.
Lạp Mỗ Đức đại ca. Hiện giờ thị trường cũng không có bao nhiêu người bán lương thực cho ngươi, cho dù loại mốc meo cũng chẳng có. Ngươi có tiền cũng không mua được lương ăn đâu. Nếu không ngươi cũng chẳng phải từ Tư Ba Quốc xa xôi tới chỗ ta mua đúng không? Phải biết rằng bây giờ các nước đều có chiến sự, người trồng lương thực còn chẳng có lương ăn, ngươi đi đâu mà mua được nhiều lương thực như vậy đây? Mà Tư Ba Quốc các ngươi e rằng càng không có cách nào có lương thực ăn đấy nhỉ? Còn nữa nhé. Binh khí là thứ mà mỗi nước đều cấm bán. Một lần bán ra một vạn thanh, đó là ta mang đầu ra làm ăn với ngươi rồi. Không có đủ lợi nhuận, ta lại lao đầu vào nguy hiểm như vậy sao? Cuối cùng ta cũng muốn nói rõ một điểm là, vũ khí của chúng ta đều là do Luyện Lực Sĩ thực hiện bước cuối cùng, không phải là thứ vũ khí bình thường có thể sánh được. Cầm binh khí bình thường giao chiến với bình thường của chúng ta, vũ khí của chúng ta chỉ chém hai ba nhát là có thể chám gãy binh khí bình thường. Lợi khí như thế mà trang bị cho chiến sĩ thì có thể tạo thành một đội quân tinh nhuệ. Cho nên giá tiền ta đưa ra cũng không cao đâu.
Trong lúc giằng co, Phó Thư Bảo nói chuyện lại rất có lý.
- Việc này ta đều biết cả...
Vẻ mặt Lạp Mỗ Đức khó khăn nói:
- Nhưng nhất thời chúng ta không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Phó công tử, ngươi xem có thể... Bớt chút không?
Phó Thư Bảo lắc lắc đầu:
- Ta cũng có nhiều miệng ăn như vậy, làm ăn thiếu vốn là ta khẳng định không làm. Các ngươi có bao nhiêu tiền thì mua bấy nhiêu hàng hóa. Hàng hóa của ta cũng không lo không bán được.
Suy nghĩ một chút, Lạp Mỗ Đức mới trầm ngâm nói:
- Không biết như thế này có được hay không. Vương phi hiện giờ đang ở trong thời kỳ gian nan phi thường, tiền tại khẳng định là thiếu thốn nhưng chúng ta có rất nhiều nô ệ, trong đó không thiếu chiến phu Lực Sĩ. Ta tình nguyện dùng nô lệ để trao đổi, đổi lấy hàng hóa của ngươi có được không?
- Hả?
Phó Thư Bảo hơi bất ngờ.
- Ngươi có bao nhiêu nô lệ hả? Ta có thể xem hàng một chút không?
- Đại khái chừng một vạn một ngàn gì đó.
Thấy Phó Thư Bảo có vẻ động tâm, khóe miệng Lạp Mỗ Đức cũng hiện lên nét tươi cười.
- Tư Ba Quốc chúng ta hàng năm đều có chiến tranh, trong nước ngoài nước, chinh chiến không ngớt, dân phong mạnh mẽ, bất luận là chiến đấu hay lao động cũng không có vấn đề gì. Đám nô lệ này cũng đã trải qua tuần hóa, đến từ các địa phương, cũng không tồn tại vấn đề bỏ trốn.
Ngừng lại một chút, hắn lại nói:
- Về việc xem hàng thì chỉ cần Phó công tử ngươi đồng ý, nhanh nhất là trong nửa tháng, ta có thể mang nô lệ tới đây.
- Nửa tháng sao? Nhanh như vậy à?
Phó Thư Bảo cảm thấy bất ngờ. Tư Ba Quốc liền với Vô Thủy Sa Mạc, một bộ phận của Vô Thủy Sa Mạc cũng là lãnh thổ của Tư Ba Quốc. Mặc cho dù thương đội có kinh nghiệm, vật chất dư thừa muốn đi qua Vô Thủy Sa Mạc nọ tới Tư Ba Quốc cũng cần thời gian một tháng.
- Phó công tử, không dám gạt ngươi. Trước mắt lương thực trên chiến trường chúng ta thiếu thốn, đã bị ép phải chuyển vào Vô Thủy Sa Mạc rồi. Ta muốn đưa nô lệ tới đây chỉ cần thời gian nửa tháng thôi.
Lạp Mỗ Đức cười nói:
- Ta cảm thấy chúng ta nhu cầu, trao đổi thì hai bên đều có lợi. Phó công tử, ngươi thấy có đúng không?
Hóa ra là như vậy. Nô lệ cũng cần cơm ăn nhưng quân đội lại không có cơm ăn. Hiển nhiên nếu theo biện pháp này thì có thể giải quyết vấn đề bao nhiêu miệng ăn. Nếu như đổi được nô lệ thành lương thực thì đúng là chuyện tốt một đá hạ hai chim rồi. Chẳng qua Lạp Mỗ Đức cũng không phải là không có chuẩn bị gì mà tới bàn chuyện làm ăn. Ít nhất hắn cũng thấy được thứ Phó Thư Bảo cần nhất chính là quân đội!
- Tốt, thành giao! Chuyện giá cả thì chờ ta nhìn hàng hóa rồi bàn tiếp nhé.
Phó Thư Bảo cười nói. Nếu trong lòng đều đã có tính toán, biết đối phương muốn gì nhất rồi thì cũng không cần thiết phải nói chuyện lòng vòng nữa.
- Không biết Phó công tử muốn bao nhiêu nô lệ đây? Ta đã nói rồi, thời gian nửa tháng, vật tư trên đường còn...
- Không cần, ta cùng ngươi đi đến doanh địa của các ngươi.
Phó Thư Bảo đột nhiên nói.
Thời gian nửa tháng cũng không dài lắm, muốn mình bỏ vật tư ra cũng không có chuyện gì.
- Thật sự là gian thương mà...
Lạp Mỗ Đức cười khan hai tiếng, trong lòng cũng âm thầm thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.