Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 493: Mua bán ái tình




Có thể hiểu chính là, bất luận là một người nào đó, một đoàn thể nào đó, ở trong một thời khắc nguy hiểm sinh tồn, đồng thời lại là một hoàn cảnh kỳ ngộ phát triển thật lớn, bất luận là ý tưởng của kẻ nào, của đoàn đội nào, cũng đều sẽ hoàn toàn khác trước đây.
Nếu như là trước kia, Quy Vân Tông khẳng định sẽ không đưa ra lời thỉnh cầu để cho Phó Thư Bảo cùng với Băng Oánh thành hôn như vậy. Bởi vì cái yêu cầu này bất luận nhìn từ góc độ nào thì cũng đều là một sự kiện khiến cho bọn họ phi thường mất mặt. Nhưng mà ở bên trong cái thế giới tân sinh này, Quy Vân Tông lại không thể không làm như vậy. Bởi vì chỉ có khi cùng với Phó Thư Bảo lôi kéo quan hệ thông gia, như vậy đối với Quy Vân Quốc mới thành lập của bọn họ không thể nghi ngờ gì chính là có được một sự đảm bảo mạnh mẽ. Mặt khác, trong tương lai không lâu sau đó, Quy Vân Tông thậm chí còn có thể theo sự xuất hiện của Tiếp Dẫn Chi Thuyền mà tìm được những chỗ tốt thật lớn nữa.
Nếu như ưu đãi đủ lớn, như vậy thì Quy Vân Quốc vừa mới xây dựng cũng đã không phải là một trò cười nữa, mà thật sự phát triển thành một cái đại quốc. Quy Vân Tông ở Tú Quốc vốn cùng Vương tước Thái Bình thông đồng cùng một chỗ, chẳng qua cũng chỉ vì muốn cắt đất phong Vương mà thôi, mà đó là dưới điều kiện tiên quyết Vương tước Thái Bình có thể thuận lợi ngồi lên trên Vương vị mới được. Hiện tại đã có một con đường tắt như vậy xuất hiện, có khả năng tìm được chỗ tốt còn nhiều hơn rất nhiều từ trên người của Vương tước Thái Bình nữa, người của Quy Vân Tông vì cái gì lại không lựa chọn con đường như vậy chứ?
Hiện tại xem ra, Quy Vân Tông lập quốc, đó chính là thuận theo thiên thời địa lợi mới thành lập. Nhưng cũng không phải Mạc Sầu hay là Mạc Khinh Vân ngồi lên vương tọa, mà chính là Băng Oánh! Nguyên nhân đó chính là bởi vì thân phận cùng với địa vị của Băng Oánh, vì chính là muốn hiện tại từ trên người của hắn chiếm lấy ưu đãi.
Đủ các loại như thế, quả thật chính là dụng tâm lương khổ a!
Nói trắng ra chính là muốn ôm lấy một cái đùi, kết lấy quan hệ thông gia, tiến hành buộc chặt ít lợi, thế nhưng lại khiến cho Phó Thư Bảo không có chút biện pháp ứng phó nào.
Đáp ứng, hiển nhiên là không có khả năng! Hắn không phải là một người thù dai, nhưng mà đối với loại người như Mạc Sầu cùng với Mạc Khinh Vân, mấy lần tìm các đưa hắn vào chỗ chết như vậy, hắn cũng còn không rộng lượng đến mức xem như là chưa phát sinh chuyện gì cả.
Không đáp ứng, xoay người bỏ đi mà nói, đám người Quy Vân Tông cùng với Băng Oánh tự nhiên cũng không thể ngăn cản hắn. Nhưng mà nếu như Băng Oánh thật sự xé rách cái da mặt mỏng manh của nàng ta, chạy đến trước mặt Độc Âm Nhi cùng với Hồ Nguyệt Thiền nói những lời không nên nói gì đó, như vậy thật đúng là một trò khôi hài không dễ đối mặt chút nào.
Làm sao bây giờ đây?
Thời điểm khi Phó Thư Bảo đang không có biện pháp gì, chuẩn bị trơ mặt bỏ đi, Mạc Sầu, Mạc Khinh Vân cùng với Tứ Đại Trấn Quốc Tướng Quân thế nhưng lại vô cùng ăn ý rời khỏi Quy Vân Cung. Bên trong Quy Vân Cung trống trải mà đơn sơ liền chỉ còn lại có hai người Băng Oánh cùng với Phó Thư Bảo.
Đối với Băng Oánh mà nói, Phó Thư Bảo chính là gã nam nhân có quan hệ phức tạp nhất trong cả đời này của nàng, cho dù chết cũng không thể nào quên được.
Đối với Phó Thư Bảo mà nói, Băng Oánh đồng dạng chính là nữ nhân có quan hệ đặc thù nhất trong cả đời này của hắn. Đầu tiên là vị hôn thê trên danh nghĩa, sau đó hắn lại còn dùng bút lông phá thân người ta nữa. Đủ các loại sổ sách lung tung như vậy, cho dù tính đến già cũng tính không rõ hết.
Hai người có mối quan hệ phức tạp lẫn nhau nhất đứng cùng một chỗ, tòa cung điện vốn dĩ đơn sơ kia tựa hồ cũng trở nên phức tạp hơn.
- Làm gì đây?
Phó Thư Bảo cười khổ nói:
- Ngươi định muốn làm gì đây? Cho dù ta đã làm ra những chuyện tình như vậy, thế thì có sao đâu? Còn hơn ngươi và Tú Cát lập mưu hãm hại ta a! Ta xem như là đã đủ nhân từ rồi!
- Chẳng lẽ, ngươi đối với ta cho tới bây giờ cũng không hề có bất cứ ý tưởng gì sao?
Băng Oánh sâu kín nói. Nàng rất khó tin tưởng rằng, thời điểm khi mà nàng hôn mê, Phó Thư Bảo cũng chỉ dù bút lông mà tiến vào thân thể nàng, chứ không phải là cái thứ kia của hắn. Nếu quả thật là cái thứ kia, chuyện tình hiện tại sẽ dễ giải quyết hơn rồi.
Băng Oánh lại không biết rằng, dưới tình huống lúc đó, nếu không phải bởi vì trong cơ thể Phó Thư Bảo vẫn còn cái loại độc tố thần bí không rõ ràng kia, không thể đụng vào nữ nhân, bằng không mà nói, lúc ấy tiến vào trong thân thể nàng khẳng định là tên gia hỏa thật rồi, chứ không phải là cây bút lông.
Thế nhưng, sự thật lại là bút lông!
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương vô cùng của Băng Oánh, giống hệt như đóa hoa bách hợp trong sương sớm, cao quý, thanh lịch rồi lại nhu nhược vạn phần, trong lòng Phó Thư Bảo kỳ thật đã nghĩ đến một chuyện tình. Cái chuyện tình này chính là đứng trên góc độ nam nhân mới có thể nghĩ đến. Đó chính là hiện tại hắn đã có cơ hội đem cái tên gia hỏa thật giữa hai chân hắn tiến vào trong thân thể của Băng Oánh, chứ không phải là cây bút lông chỉ đại biểu cho ý nghĩa mà thôi.
Nhưng mà, một khi tiến nhập vào thân thể của nàng, như vậy ý nghĩa chính là một đống lớn phiền toái. Phó Thư Bảo cũng không phải là cái loại ngựa đực tinh trùnh thượng não. Băng Oánh quả thật được tính là một loại vưu vật thế gian hiếm thấy, nhưng mà nếu như chỉ vì muốn hưởng dụng một chút thân thể của nàng, liền bị buộc chặt luôn cùng một chỗ với nàng, gánh chịu một đống lớn trách nhiệm, như vậy thì hắn sẽ tuyệt đối không làm.
Có một câu nói rất hay, muốn uống sữa, cần gì phải đi nuôi cả một con bò chứ?
- Ngươi nói xong rồi chứ? Ta thật sự phải đi rồi! Cho dù ngươi có đem chuyện này chạy đến trước mặt các nữ nhân của ta mà nói, ta cũng sẽ không thèm để ý. Phó Thư Bảo ta ở trong mắt của những người các ngươi cho tới bây giờ cũng đều là một gã lưu manh ác đồ, làm sự tình gì cũng đều là chuyện xấu cả. Ta cũng không nghĩ muốn thay đổi cái gì. Nếu như nữ nhân của ta liền bởi vì chút chuyện này mà trở mặt với ta, rời khỏi ta, như vậy đã không phải là nữ nhân của ta! Cho nên, muốn làm cái gì thì cứ tùy tiện đi!
Phó Thư Bảo nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Nói ra những lời nói như vậy, thật sự là có hương vị bạc tình bạc nghĩa. Nhưng mà hắn lại không thể không nhẫn tâm mà làm thương tổn đến một chút chí tôn trong lòng của Băng Oánh, đem cái vết thương lòng trong nội tâm của nàng ta xé rách ra một lần nữa, khiến cho máu tươi đầm đìa.
Băng Oánh là một nữ tử tâm cao khí ngạo như thế, đã làm trò ở trước mặt rất nhiều người nói ra chuyện tình xấu hổ như vậy, kỳ thật nàng cũng đã đến giới hạn có khả năng chịu động của mình rồi. Nàng dùng cái lợi thế như vậy để áp chế buộc Phó Thư Bảo phải thành hôn, sự tự tôn này nọ sớm đã gạt bỏ không còn lại chút gì nữa rồi, tâm linh đã bị tổn thương rất nhiều. Hiện tại những lời Phó Thư Bảo nói không hề nghi ngờ gì chính là đã xát thêm một tầng muối lên trên vết thương của nàng.
Dòng nước mắt nhàn nhạt ở bên trong hốc mắt lặng lẽ chuyển động, trước mắt mờ nhạt đi. Nhưng mà Băng Oánh lại cật lực khống chế được, không để cho nước mắt tuôn trào ra. Nàng khẽ ngước lên phần cổ tuyết trắng, hút một hơi thật sâu. Bộ ngực no đủ của nàng theo động tác hô hấp của nàng mà khẽ vươn ra phía trước thêm mấy phần, càng thêm có vẻ no tròn xinh đẹp hơn.
Phó Thư Bảo thầm nghĩ:
- Đây cũng đều là do chính ngươi tự tìm lấy mà thôi! Lúc trước Quy Vân Tông các ngươi không truy sát ta, ngươi lại không cùng với Tú Cát bỏ trốn đi, chúng ta nói không chừng hiện tại đã thành đôi rồi, ân ân ái ái, sinh tiểu hài tử rồi, cuộc sống gia đình vui vẻ, thoải mái không biết bao nhiêu mà nói.
Không có nhiều chữ nếu như vậy. Tình huống lúc đó, Băng Oánh chính là một nữ tử tâm cao khí ngạo như vậy, vĩnh viễn không có khả năng gả cho tên Phó Thư Bảo lưu manh lúc đó được. Mà hắn tại thời điểm đó, không chỉ là một kẻ vô dụng, hơn nữa lại còn hạ lưu xấu xa nữa.
- Được rồi! Ngươi đi đi! Chân trước ngươi vừa ra khỏi cửa, ta liền tự sát ngay!
Rốt cuộc Băng Oánh cũng trấn định lại một chút.
- Ngươi gạt ta!
Ném lại một câu, Phó Thư Bảo xoay người bước đi, hơn nữa, tốc độ bước đi của hắn rất nhanh, trong nháy mắt đã sắp sửa ra khỏi cửa lớn của Quy Vân Cung rồi.
- Ngươi… trở lại! Đáng ghét!
Vốn dĩ chiêu này chính là do Mạc Sầu tự mình truyền thụ cho nàng, Băng Oánh cũng bắt chước một cách lô hỏa thuần thanh. Lại không nghĩ tới, chiêu này đối phó với loại nam nhân đại hiệp dũng sĩ gì đó thì thập phần hiệu quả, dùng lần nào thành công lần đó, nhưng dùng ở trên người hạng người như Phó Thư Bảo, thế nhưng lại không có nửa điểm tác dụng.
Phó Thư Bảo không phải là loại anh hùng mang trong lòng thiên hạ thương sinh, không phải là dũng sĩ xem chết như về, lại càng không phải là đại hiệp trong lòng đầy hiệp nghĩa, hắn chính là hắn.
- Ngươi đứng lại!
Băng Oánh nhìn theo cái bóng dáng đang rời đi kia, trong lòng thật sự cũng có xúc động muốn tự sát.
- Ngươi tắm rửa rồi đi ngủ đi!
Phó Thư Bảo ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.
- Ta biết ngươi sẽ không đáp ứng nhanh như vậy mà! Nhưng mà ta biết một bí mật, bí mật mà ngươi nằm mơ cũng muốn biết. Nếu như hiện tại ngươi rời đi mà nói, ta cam đoan, ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được đáp án. Đến thời điểm đó, ngươi hối hận cũng không kịp a!
Băng Oánh đã không còn chút nào bộ dáng đáng thương nữa. Sự bạc tình bạc nghĩa của Phó Thư Bảo tựa hồ đã khiến nàng trong khoảng thời gian ngắn trưởng thành hơn. Nàng ta đã có sự thủ đoạn mà nữ nhân nên có, cũng có sự giảo hoạt mà nữ nhân thành thục nên có, biết như thế nào nói điều kiện cùng với nam nhân.
Cước bộ nhất thời dừng lại, Phó Thư Bảo quay người lại, hỏi:
- Ngươi muốn nói là sự tình gì đây?
Khóe miệng của Băng Oánh đột nhiên hiện lên một tia cười nhạt khinh miệt:
- Loại người như ngươi vậy, ta liếc mắt liền nhìn ra được! Loại ngươi như ngươi, cả đời cũng đừng nghĩ có được tình yêu chân chính!
Phó Thư Bảo có chút không vui nói:
- Con mẹ nó! Cùng loại nữ nhân ngươi ngươi ở cùng một chỗ, cho dù có được tình yêu chân chính thì sao cơ chứ? Thật sự là khôi hài mà! Nếu như không chịu nói, ta đi rồi, ngươi cứ lưu trữ lại cái tình yêu chân chính của ngươi đi, cũng lưu trữ luôn bí mật của ngươi đi, lão tử không thèm nữa!
Nói đi, hắn thật sự là xoay người rời đi.
Vừa rồi hắn thật sự nói đúng những gì trong lòng mình. Những nữ nhân ở bên cạnh hắn, mỗi một người cũng đều là mỹ nữ tuyệt thế, một người so với một người còn vĩ đại hơn. Cái gọi là tình yêu chân chính theo như lời của Băng Oánh kia, hắn quả thật đúng là không thèm tới.
Chẳng lẽ một cái tình yêu ở dưới ánh trăng sáng tỏ đàm luận phong nguyệt, sờ sờ một chút bàn tay nhỏ bé thì liền thỏa mãn kia lại gọi là tình yêu lãng mạng mà chân thật hay sao? Đối với loại người như Phó Thư Bảo mà nói, đồng dạng ở dưới ánh trăng, cái mà hắn muốn sờ cũng không phải là bàn tay nhỏ bé, mà là sờ ngực, sau đó sẽ là chủ đề trực tiếp tiến vào này nọ. Muốn hắn đàm luận phong nguyệt này nọ, nói cái lông chim gì a.
Cho nên, bất luận như thế nào thì hắn cùng với Băng Oánh cũng đều là người của hai cái thế giới bất đồng, không có điểm nào có thể giao hội cả.
Nhưng mà, mặc dù là như vậy, nhưng Băng Oánh lại như trước muốn miễn cưỡng đem nàng cùng với Phó Thư Bảo buộc chặt cùng một chỗ, tìm kiếm một vài thứ mà nàng muốn. Nhìn thấy Phó Thư Bảo lại xoay người rời đi, nàng ta cũng không chút hoảng hốt, nhàn nhạt nói:
- Cái kia, bí mật mà ta nghĩ muốn nói cho ngươi biết chính là về Hy sinh giả của Thiên Không Nữ Thần! Haizzz… Ta vốn là muốn nói lại một cách chi tiết nhất, không nghĩ tới ngươi một chút cũng không cảm thấy hứng thú! Được rồi! Ngươi đi đi! Ta sẽ không giữ ngươi lại nữa!
Sự đả kích của Phó Thư Bảo cùng với sứ mệnh đang phải gánh vác trên người khiến Băng Oánh thật sự thành thục lên. Nàng đã không còn là cô nàng thiếu nữ ôn nhu nhu nhược như trước đây nữa, mà là một nữ nhân thành thục. Nàng biết phải làm thế nào mới có thể từ trên người một nam nhân như Phó Thư Bảo để thu hoạch những thứ mà nàng muốn có.
Quả nhiên, vừa nghe được đến đâu, Phó Thư Bảo liền đảo ngược quay trở lại.
Về hết thảy những chuyện tình của thế giới tân sinh, Phó Thư Bảo cũng đều muốn biết, tin tức về chuyện Thiên Không Nữ Thần sắp sửa sống lại, hắn cũng muốn biết. Những thứ này đối với hắn cũng đều là vô cùng quan trọng. Hắn không biết Băng Oánh từ con đường nào mà biết được tin tức tình báo về Hy sinh giả của Thiên Không Nữ Thần, nhưng mà hắn lại biết, nàng nữ nhân Băng Oánh này, đã nắm được bím tóc của hắn, đã có được lợi thế có thể cùng hắn giao dịch.
- Không phải ngươi muốn nói cho ta biết chi tiết hết thảy hay sao? Ta đang đợi ngươi nói cho ta biết đây!
Phó Thư Bảo cố tình bày ra bộ dáng không chút quan tâm, nói. Nhưng mà ở trong lòng của hắn, hắn lại đang cầu trời khẩn phật, để cho Băng Oánh có thể sảng khoái mà nói ra.
Băng Oánh nhẹ nhàng cười nói:
- Phó Thư Bảo, ngươi cho ta là đứa ngốc ba tuổi hay sao? Cùng với loại người như ngươi vậy giao tiếp, ta lại không lưu lại chút tâm nhãn hay sao?
Phó Thư Bảo ha ha cười nói:
- Coi ngươi kìa! Vừa rồi ta chẳng qua là cùng ngươi nói đùa một chút mà thôi! Hai chúng ta, tuy rằng không thể trở thành vợ chồng, nhưng mà trở thành bằng hữu thì lại có thể a! Hơn nữa không phải là loại bằng hữu giản đơn bình thường nữa! Chúng ta có thể trở thành loại bằng hữu sinh tử hoạn nạn a! Từ nay về sau, chỉ cần bên ngươi có việc cần, Phó Thư Bảo ta cho dù có lên núi đao, xuống biển lửa cũng sẽ không chối từ…
- Ngươi thu hồi bộ dáng kia của ngươi đi! Ngươi lừa những thiếu nữ không biết chuyện thì còn có thể, muốn lừa ta, cánh cửa cũng đều không có!
Gã nam nhân lắm miệng còn chưa có nói xong, Băng Oánh đã không kiên nhẫn cắt ngang những lời hắn nói.
Phó Thư Bảo:
- …
- Nói cho ngươi biết cũng có thể! Chẳng qua cần phải dựa vào trình tự của ta mới được!
Băng Oánh nhàn nhạt nói. Nàng càng ngày càng tự tin hơn. Bên trong ánh mắt không chỉ có một loại thần quang có thể nắm trong tay hết thảy, mà còn có một loại thần quang tràn ngập trí tuệ nữa.
Không ngờ còn có trình tự nữa? Phó Thư Bảo cười khổ nói:
- Có thể nhìn ra được, ngươi đã không còn là Băng Oánh trước kia nữa rồi! Được rồi! Ta cũng chẳng muốn lãng phí nước miếng nữa, chúng ta liền trực tiếp giao dịch đi! Nói đi, ngươi muốn từ chỗ của ta tìm được những cái gì mới bằng lòng nói cho ta những bí mật đó?
Băng Oánh khẽ vung tay lên, một cỗ Luyện Chi Vĩnh Hằng Lực lan tỏa ra bốn phương tám hướng. Những nơi chúng lan qua, các thạch điêu, gạch lát này nọ trên mặt đất cũng đều bay hết lên, sau đó nhanh chóng liên kết lại, trong nháy mắt liền hình thành nên một bình chướng thạch điêu hoàn toàn kín mít. Vốn dĩ ở bên trong một đại điện rộng lớn, chỉ trong một cái hô hấp, vị trí của hai người liền tiến vào bên trong một không gian phong bế.
Xem ra Băng Oánh cũng từng có một đoạn thời gian siêng năng, hoặc là có kỳ ngộ gì đó, tu vi lực lượng không ngờ đã đạt đến cảnh giới Luyện Chi Vĩnh Hằng Lực Nhất trọng, chẳng qua, cùng với Độc Âm Nhi so sánh, thì nàng vẫn yếu nhược hơn vài lần.
Nhìn thấy động tác điều khiển đất đá hình thành nên vách tường vô cùng lưu sướng của Băng Oánh, sửng sốt hơn nửa ngày, Phó Thư Bảo mới thốt lên một câu:
- Ngươi đến tột cùng là nghĩ muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng một cái nhà giam bằng đá như vậy là có thể vây khốn được ta sao? Đầu óc của ngươi bị nước vào rồi hay sao?
Một mảnh quang hoa hòa nhã đột nhiên từ một góc hắc ám sáng sủa tản mát ra!
Ánh mắt của Phó Thư Bảo nhất thời ngưng trọng lại. Những gì đập vào trong mắt hắn, cơ hồ khiến cho hắn quên cả hô hấp.
Mảnh quang hoa hòa nhã kia chính là từ trên thân thể của Băng Oánh thấu phát ra. Kiện Hoàng bào đơn sơ trên người nàng chẳng còn tung tích nữa, cái còn lại, cũng chỉ là một tầng quần áo lụa mỏng vô cùng mỏng manh mà thôi. Làn da sáng lên, cái loại cảm giác này chẳng khác nào ở trên cái đèn khoác lên một tầng giấy mỏng, những thứ ở bên dưới tờ giấy kia, hoàn toàn có thể nhìn thấy được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.