Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 496: Một tia gió thổi




Một tia gió thổi nhẹ nhàng mà phiêu lãng, trong đêm tối lặng lẽ tiến vào trong Quy Vân Cung. Ngọn đèn treo trên tường thoáng lắc lư một chút, nhưng tại thời điểm ánh lửa sắp tắt đi lại trở lại bình thường.
Băng Oánh thoáng cau mày nhìn ngọn đèn treo trên tường kia, có chút bộ dáng cẩn thận. Chẳng qua thời điểm khi ngọn đèn rất nhanh khôi phục lại trạng thái thiêu đốt bình thường, nàng lại rời tầm mắt đi. Trong lòng nàng âm thầm nói:
- Có lẽ là tâm trạng của ta quá khẩn trương rồi, một ngọn gió thổi, cành cây ngọn cỏ lung lay cũng khiến cho ta nghi thần nghi quỷ. Hơn nữa, Phó Thư Bảo chẳng qua cũng chỉ mới bước vào cảnh giới Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ Lực, hắn mà dám lén vào trong Quy Vân Cung do thám, cậu cùng với bà ngoại nhất định là sẽ phát hiện ra hắn. Có lẽ, ta cũng có thể phát hiện ra được. Cái tên gia hỏa kia, tốc độ gia tăng tu vi lực lượng thật sự là vô cùng khủng bố, chỉ mới hơn thời gian một năm đã cường đại đến mức độ này rồi!
Trong lòng Băng Oánh đang suy nghĩ, cũng không chỉ đơn giản là mấy cái này. Nàng ta ngồi tĩnh tọa dưới ánh đèn, tay chống lên cằm, tâm thần của nàng không khỏi nhớ tới ngày hôm đó. Nàng ta cùng với Phó Thư Bảo đã từng trải qua một đoạn thời gian rồi. Thời điểm khi mà nàng còn là một nàng thiếu nữ, đối với loại sự tình này căn bản là không thể tưởng tượng nổi. Một khi nhấm nháp đến cái loại hương vị này rồi, liền khó tránh khỏi sinh ra loại hy vọng muốn nhấm nháp một lần nữa. Một khi nhớ tới, lâm vào trong đó, hai má của nàng không khỏi nổi lên hai mạt đỏ ửng, địa phương nào đó trong cơ thể, cũng đã có chút ươn ướt lên.
- Thật là! Tên nam nhân ghê tởm như vậy, ta như thế nào còn muốn cùng hắn…
Băng Oánh thoáng lắc lắc đầu, cố gắng đem cảnh tượng hỗn loạn trong đầu nàng quẳng ném hết đi, đem hình bóng của Phó Thư Bảo hoàn toàn gạt bỏ đi. Nhưng mà, cái loại cố gắng này của nàng hoàn toàn là phí công.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền vào, xoay đầu nhìn lại, chính là Mạc Sầu cùng với Mạc Khinh Vân một trước một sau chậm rãi đi vào.
- Bà ngoại, cậu, trễ như vậy rồi, các ngươi vẫn còn chưa đi nghỉ ngơi hay sao?
Băng Oánh đứng thẳng người lên.
Mạc Sầu nói:
- Đêm nay ta cuối cùng cũng có chỗ cảm thấy không thích hợp, cho nên mới cùng cậu của ngươi đến xem một chút.
Dừng lại một chút, bà ta mới nói thêm:
- HIện tại ngươi chính là Nữ vương của Quy Vân Quốc chúng ta, là hy vọng của Quy Vân Tông chúng ta, ta cũng không hy vọng ngươi sẽ xảy ra chuyện tình gì.
Băng Oánh cười nói:
- Bà ngoại, kỳ thật ta làm Nữ vương không được a, ta cũng không thích hợp ngồi trên vị trí này a!
Sắc mặt của Mạc Sầu thoáng trầm xuống một chút, nghiêm khắc nói:
- Nói mê sảng cái gì đó? Cậu của ngươi cũng không lưu lại huyết mạch, cha mẹ của ngươi lại cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi, Mạc gia chúng ta cũng chỉ có một mình ngươi là huyết mạch duy nhất, chúng ta cũng là lão nhân sắp về trời cả rồi, ngươi không làm thì ai đến làm đây?
Băng Oánh thoáng cúi đầu xuống một chút, sợ hãi nói:
- Bà ngoại, Băng Oánh biết sai rồi! Về sau ta sẽ không có cái loại ý tưởng tiêu cực như vậy nữa!
Ở mặt ngoài thì Băng Oánh chính là Nữ vương, kỳ thật chân chính là chủ ở nơi này vẫn chính là Mạc Sầu. Nếu như đầu óc của Mạc Khinh Vân không xảy ra vấn đề, như vậy người làm chủ nơi này khẳng định sẽ là Mạc Khinh Vân. Tham niệm của con người đối với quyền lực, cũng sẽ không bởi vì độ tuổi lớn nhỏ mà giảm đi. Cái này cũng chính là vì sao mà những người cần người ta nâng đỡ mới có thể đi được, lại vẫn như cũ ở trên ngai vàng của quyền lực mãi không chịu xuống, nắm trong tay hết thảy, đây chính là loại tâm tình này.
- Đúng rồi! Băng Oánh, ngươi cùng với Phó Thư Bảo đã từng làm qua chuyện đó rồi chứ?
Mạc Sầu đi đến bên cạnh của Băng Oánh, ngắm kỹ khuôn mặt của nàng.
Băng Oánh có chút xấu hổ gật gật đầu, khuôn mặt đỏ ửng nói:
- Cái đó… làm rồi!
- Có dùng thuốc hay không?
Mạc Sầu lại hỏi.
- Có dùng!
Thanh âm của Băng Oánh lại càng thấp hơn, khuôn mặt cũng càng đỏ hơn.
- Tốt lắm! Ha ha ha…
Mạc Sầu khẽ vỗ vỗ vai của Băng Oánh:
- Cái tên tiểu tử kia tuy rằng lưu manh bỉ ổi, một thân tật xấu, nhưng về mặt thiên phú mà nói lại là cực kỳ cao. Nếu như ngươi có thể cùng hắn sinh đứa nhỏ, như vậy Quy Vân Quốc chúng ta liền có người nối nghiệp rồi! Chẳng qua, cái đứa nhỏ kia nhất định là phải họ Mạc!
- Đúng! Phải học Mạc! Cứ kêu là Mạc Khinh Vân đi!
Mạc Khinh Vân đang ở một bên chơi đùa đột nhiên thốt lên một câu, bộ dáng vô cùng đứng đứn.
Mạc Sầu cả giận nói:
- Nói mê sảng cái gì đó? Con của Băng Oánh như thế nào có thể đặt tên Mạc Khinh Vân được? Đầu óc của ngươi đúng là càng ngày càng hồ đồ rồi!
- Vậy thì tùy tiện các ngươi đi!
Mạc Khinh Vân bất mãn than thở một câu.
Mạc Sầu vẫn còn nói thêm:
- Băng Oánh, tên tiểu tử kia phi thường giảo hoạt, ta hoài nghi hắn sẽ không thỏa mãn một chút tin tức mà ngươi đã nói cho hắn biết đâu, mà sẽ âm thầm lẻn vào chỗ của chúng ta thăm dò tin tức. Cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng rơi vào trong tay của hắn đó!
Băng Oánh nói:
- Tuy rằng hiện tại Phó Thư Bảo còn mạnh hơn so với ta, nhưng nếu như muốn từ trong miệng của ta tìm được tin tức tình báo, đó vẫn là không thể nào a!
Mạc Sầu nói:
- Sau này chúng ta còn phải mời hắn đến đây vài lần nữa, tiếp tục cùng ngươi làm ra cái loại sự tình này. Thuốc men thì ta đã chuẩn bị tốt cho ngươi rồi, mỗi lần cứ việc dùng một viên.
Băng Oánh tựa hồ lại nghĩ tới cảnh tượng khi làm loại chuyện tình kia, khuôn mặt càng lúc càng đỏ hơn. Nàng khẽ gật gật đầu, nhẹ nhàng ừm một tiếng, tỏ vẻ đáp ứng.
- Ngày mai ta liền phái người mời hắn tới. Chúng ta cần có hạt giống. Theo như ta biết, cái tên Phó Thư Bảo kia có loại gạo linh năng do bản thân hắn nhân trồng ra, chúng ta cần phải lấy một chút. Đúng rồi! Còn có Luyện Lực Khí Nỗ do hắn luyện chế ra nữa. Đó là một loại vũ khí Luyện Lực Khí phi thường cường hãn, chúng ta cũng muốn một phen lấy bản vẽ thiết kế thu vào trong tay. Nói tóm lại, có thể từ trên người của hắn lấy được những cái ưu đãi gì, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp thu lấy…
Hai nàng nữ nhân một già một trẻ ở một bên to nhỏ, còn Mạc Khinh Vân thì ở một bên ngó đông liếc tây, sắm vai một đứa nhỏ không an phận.
Hạt giống cùng với bản vẽ thiết kế của Luyện Lực Khí này nọ, nhìn qua giống như là một chút ích lợi cực kỳ nhỏ, nhưng mà đối với Quy Vân Quốc vừa mới thành lập mà nói, cũng là một chuyện đại sự liên quan đến sự sinh tồn cùng với phát triển. Cho nên, giá trị của Phó Thư Bảo đã bị phóng đại lên vô số lần, được xem như là Tài Thần của Quy Vân Quốc. Huống chi còn có một lợi ích còn lớn hơn nữa đang chờ đợi Quy Vân Quốc, đó chính là cơ hội được đi lên Tiếp Dẫn Chi Thuyền, từ trên Thánh Đảo thu hoạch được những lợi ích thật lớn khó có thể tưởng tượng nổi.
Thánh Đảo bên trong truyền thuyết, liền thậm chí cái loại vật liệu sang quý như Linh Chi Vẫn Thạch cũng có thể dùng để xây tường, sự thần kỳ của nó kỳ thật là không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí ngay cả bí mật vượt qua sự sinh tử cũng chưa chắc là không thể.
Dưới đủ các loại hấp dẫn như thế, Quy Vân Tông liền nhất định phải ôm lấy cái đùi của Phó Thư Bảo, đem một chút ân oán trong quá khứ hoàn toàn vất bỏ hết, xem như là không có liền hoàn toàn bình thường rồi. Tuy rằng cái này có điểm giống như là bịt mắt trốn trộm vậy.
Tuy rằng cũng không có tình huống đặc biệt gì cả, nhưng mà trước khi rời đi, Mạc Sầu vẫn là mang theo Mạc Khinh Vân đem Quy Vân Cung cẩn thận kiểm tra một vòng. Cuối cùng sau khi nói với Băng Oánh vài câu, mang theo Mạc Khinh Vân rời đi, biến mất bên trong bóng đêm mênh mông.
- Haizzz… Bà ngoại cùng cậu vẫn luôn quan tâm đến chuyện tình của Quy Vân Tông, Quy Vân Quốc. Nhưng mà theo như ý của ta, đây thật sự là con đường mà chúng ta nhất định phải đi hay sao?
Băng Oánh thoáng thở dài một tiếng, xoay người bước vào bên trong đại điện. Thân là Nữ vương, nàng có một gian tẩm cung hoa lệ nhất trong toàn bộ Quy Vân Quốc.
Hai nàng nữ đệ tử của Quy Vân Tông trước đây thay Băng Oánh đẩy ra cánh cửa lớn nặng nề trầm mặc. Bên trong tẩm cung rộng mở cũng được sắp đặt các thứ đồ nội thất bằng gỗ mới được chế tạo. Giường ngủ cùng với bàn, tủ áo cùng với bàn trang điểm này nọ, còn có bàn làm việc cùng với bàn uống trà nữa. Càng ngày càng có thêm nhiều cái được chế tạo ra, lấp đầy dần bên trong Quy Vân Cung. Trong này càng ngày càng có được hương vị của cung điện Hoàng gia.
- Các ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi, nơi này không cần canh gác nữa!
Băng Oánh nhàn nhạt nói.
- Tuân lệnh, tiểu… Nữ vương bệ hạ!
Hai nàng nữ đệ tử của Quy Vân Tông trước đây hiển nhiên vẫn còn chưa quen với việc Quy Vân Tông đã biến thành Quy Vân Quốc, về mặt xưng hô suýt chút nữa đã xưng hô lầm. Vừa rồi các nàng vốn dĩ định xưng hô là tiểu thư.
Băng Oánh khẽ phất phất tay, ý bảo hai nàng nữ hầu đi nghỉ đi. Nàng cũng không nghĩ muốn so đo một chút sai lầm nho nhỏ như vậy.
Cánh cửa cung dày nặng trầm mặc đóng lại, phảng phất như là một đạo bình chướng không thể vượt qua vậy, đem không gian bên trong tẩm cung cùng bên ngoài tẩm cung phân cách thành hai cái thế giới hoàn toàn bất đồng nhau. Thế giới bên ngoài tràn ngập quyền lợi cùng hắc ám, còn thế giới bên trong tràn ngập sự ấm áp cùng điềm tĩnh.
Kiện hoàng bào Nữ hoàng khá đơn sơ lại bị cởi ra, mắc lên trên cái giá áo bên cạnh. Trên người của Băng Oánh lúc này cũng chỉ còn lại một bộ nội y màu trắng mỏng te mà thôi. Đôi giày được khảm hoàng kim cùng với bảo thạch cũng được cởi ra, giải phóng một đôi chân ngọc xinh đẹp. Đó là một loại cảm giác xinh đẹp trong suốt sáng bóng. Rõ ràng có thể thấy được những đường mạch máu tinh tế trên đôi chân ngọc, còn có những dòng máu đỏ tươi chảy xuôi bên trong đó nữa. Bàn chân có một loại cảm giác no tròn tinh tế, phảng phất như là ngọc thạch mềm mại mà óng ánh vậy.
Ngọn đèn trên vách tường lẳng lặng thiêu đốt, phát ra ánh sáng cùng với nhiệt độ. Một chút tia sáng xuyên thấu qua kiện nội y trên người của Băng Oánh, khiến cho dáng người xinh đẹp lại càng hiển lộ rõ ràng hơn. Mông lung hoặc là không mông lung, mỗi một cái cũng đều có hương vị mê người khác nhau. Chẳng qua, cái này còn khác với cái kiện nội y nàng mặc trong lúc cố tình muốn quyến rũ Phó Thư Bảo. Kiện nội y hiện tại mặc trên người của nàng ta thật sự là bảo thủ hơn rất nhiều.
Cởi bỏ bộ hoàng bào cùng với giày ngọc, cả người Băng Oánh tựa hồ như cũng tiến nhập vào một loại trạng thái thả lỏng nhất định. Hai bàn chân xích lõa của nàng đi đến trước bàn sách, cầm lấy một quyển thi tập, bắt đầu tinh tế đọc. Thời điểm khi đọc được những câu thơ phấn khích nào đó, ánh mắt đẹp của nàng cũng bừng sáng lên, cặp mày giãn ra, lắc lắc đầu cảm thán một phen.
Ở trước mặt của Băng Oánh, bên trên bàn sách, đang được đặt ngay ngắn một cái đĩa kim loại màu đen lớn. Cái đĩa này có hình dạng rất tròn, phía sau nó còn có một cái giá đỡ phi thường tinh xảo khiến cho nó bày biện ra một tư thế độ nghiêng bốn mươi lăm độ. Cái giá kim loại kia cũng là thần một màu đen tinh khiết. Toàn bộ cái đĩa cùng với cái giá đỡ cũng đều phi thường bóng loáng, hơn nữa cũng còn có một chút văn lộ kỳ quái ở trên đó nữa.
Kỳ thật bản thân Băng Oánh này, từ đầu đến cuối vẫn luôn là thanh niên văn học. Trong bản chất của nàng vẫn còn có một loại thanh cao cùng với lãng mạn của nữ thi nhân. Một người như vậy, cũng khó trách lại khinh thường loại nam nhân như Phó Thư Bảo vậy. Vì thế cho nên liền lập tức tại thời điểm cùng với Phó Thư Bảo làm cái loại chuyện tình kua, nàng cũng nhịn không được phải nói:
- Ngươi là cái gã nam nhân ghê tởm!
Nhưng mà cái loại lời nói này, hiện tại nàng khẳng định là đã quên mất!
- Vân đạm khinh phong núi xa xa, sông cạnh nông gia khoác áo mới… Hay! Thật sự là rất hay!
Đọc đến đây, Băng Oánh đột nhiên ngẩng đầu lên, cũng không có quay đầu nhìn lại, nhưng mà chợt nhìn thấy trên mặt bàn màu đen nhìn thấy ngọn đèn thoáng có chút dị động. Dị động như thế này, cùng với một màn lúc trước ở trong đại điện Quy Vân Cung giống nhau như đúc. Phảng phất như là có một ngọn gió đột nhiên thổi qua vậy, nhưng mà trong nháy mắt lại đột nhiên yên lặng lại.
Nhưng mà, cửa sổ trong tẩm cung đã đóng chặt, như thế nào lại có gió thổi vào trong này cơ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.