Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 573: Tuyến đường thần bí an toàn (2)




Hữu Nãi Ngư nhìn Phó Thư Bảo, đôi mắt đẹp chớp chớp, cười nói một cách tự nhiên.
- Những vật kia căn bản là không cần, bởi vì chúng ta tới nơi rồi.
Phó Thư Bảo sững sờ.
- Cái gì? Đã tới rồi? Nhanh như vậy?
Lần lượt quét thế giới chung quanh một lần, tuy rằng tầm mắt bị quấy nhiễu nhưng mà bằng vào cảm giác nhạy bén của hắn, hắn biết rõ Tiếp dẫn chi thuyền vẫn đang chạy trong kênh đào. Phía trước, không có lối ra gì đó, cũng không có cảng khẩu gì đó, chung quanh vẫn chỉ là kênh đào như trước, như thế nào lại "đã đến" đây này?
Chỉ thấy, Tị Thủy châu trước ngực Hữu Nãi Ngư đột nhiên xoay tròn một cái, trong chốc lát hào quang chiếu rọi, thế giới hắc ám dưới lòng đất lập tức sáng rõ như ban ngày. Tị Thủy châu không chỉ có hiệu năng tị thủy mà còn có thể phát huy tác dụng chiếu sáng.
Ngay tại lúc hào quang chiếu rọi, Phó Thư Bảo đột nhiên nhìn thấy kênh đào phía trước lại chảy ngược lên trời. Một cái vòng xoáy màu đen xuất hiện trong địa hạ không gian, vị trí của nó, vừa vặn ở ngay trên đầu Tiếp dẫn chi thuyền!
Vốn, tràng cảnh nước chảy ngược đã đủ kinh người rồi, nhưng mà ngay lập tức Tiếp dẫn chi thuyền lại xuôi dòng từ dưới lên trên chạy tới cái vòng xoáy kia, một màn này, khiến cho Phó Thư Bảo mồ hôi ứa lạnh.
- Hữu Nãi Ngư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Thân tàu dựng ngược bay lên, hai người tay nắm lấy mạn thuyền mới có miễn cưỡng đứng vững được. Kinh nghiệm đi thuyền như vậy, từ lúc ra đời tới nay Phó Thư Bảo quả thực mới là lần đầu.
Hữu Nãi Ngư lại phi thường nhẹ nhõm, nàng cười nói.
- Phó đại ca yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ đến.
Trong lúc nói chuyện, con thuyền giống như một mũi tên từ mặt sông bắn lên cao, ầm ầm xông vào cái vòng xoáy kia. Trong tích tắc, vầng sáng của Tị Thủy châu biến mất, không chút ánh sáng nào còn tồn tại, toàn bộ thế giới lại lần nữa chìm vào vô tận hắc ám.
Phó Thư Bảo gắt gao nắm lấy mạn thuyền, không dám lơ là buông tay. Hắn hoài nghi, chỉ cần buông tay một cái liền bị lực hút cực lớn của cái vòng xoáy kia cuốn lấy, một đi không trở lại. Bất quá, loại lo lắng này rất nhanh đã thấy dư thừa, nhìn vòng xoáy như nước chảy siết kia, Tiếp dẫn chi thuyền vừa đi vào hết thảy liền yên tĩnh trở lại. Không có gió thổi, không có nước chảy, toàn bộ không gian hắc ám giống như một tòa phần mộ vạn năm, ngoại trừ tĩnh mịch ra thì vẫn là tĩnh mịch.
Không nhìn thấy Hữu Nãi Ngư, Phó Thư Bảo sau trấn định chính là vội vàng kêu lên.
- Hữu Nãi Ngư, nàng đang ở đâu!?
- Ta ngay ở bên trái.
Thanh âm Hữu Nãi Ngư truyền đến. Không gian vô tận hắc ám cắn nuốt hết thảy ánh sáng, mà ngay cả lực lượng trường trên người nàng, thậm chí là khí tức tính mạng cũng hoàn toàn bị che lấp đi. Điều này cũng khó trách Phó Thư Bảo gần trong gang tấc mà không cách nào nhìn thấy nàng, cũng không phát hiện ra sự hiện hữu của nàng.
Nghe được thanh âm của Hữu Nãi Ngư, Phó Thư Bảo bước qua, một tay kéo nàng vào ngực.
- Phó đại ca, chàng... làm gì đó?
- Tối quá, ta sợ...
Lúc nói chuyện, một tay của Phó Thư Bảo tham lam mà lướt qua vòng eo hết sức nhỏ nhắn mềm mại của nàng, thuần thục là phủ lên kiều đồn (mông) đẫy đà kia. Cảm giác co dãn mười phần truyền đến, tâm ý quả thực tâm viên ý mãn.
Hữu Nãi Ngư có một loại cảm giác nửa khóc nửa cười, trong nội tâm nàng cũng không nghĩ tới Phó Thư Bảo lại thừa cơ chiếm tiện nghi gì gì đó của nàng, mà là nghĩ tới một Thứ Thần cấp lực sĩ lại đi sợ bóng tối? Đây không phải là nói giỡn sao?
Sờ đã đủ rồi, Phó Thư Bảo mới nói.
- Con thuyền này tại sao lại có thể đi như vậy chứ? Chẳng lẽ Thánh đảo là ở trên trời sao?
Tiếp dẫn chi thuyền vẫn tiếp tục đi về phía trước, xem ra mục đích của nó tuyệt đối không phải là địa phương nào dưới mặt đất nào cả, đây là một cái đạo lý rất bình thường.
- Kỳ thật, ta cũng không biết Thánh đảo là ở địa phương nào, ta cũng là lần đầu tiên khống chế Tiếp dẫn chi thuyền, hướng đi của nó là cố định, ta chỉ phụ trách nó dừng cùng đi lại mà thôi.
Hữu Nãi Ngư nói ra.
Vốn, người lên thuyền này phải đúng là Luyện Vô Mệnh vương tử, khống chế nó lại chính là Hữu Nãi Ngư, hiện tại lại không phải là Luyện Vô Mệnh mà là hắn, Phó Thư Bảo. Đối với Hữu Nãi Ngư mà nói, đây cũng chính là lần đầu tiên, kinh nghiệm đáng nói tự nhiên không có, cũng không hơn Phó Thư Bảo bao nhiêu.
Đúng lúc này, tốc độ của con thuyền chậm lại.
Phó Thư Bảo mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ở phía trước, một đạo quang tráo hạ xuống, đưa hắn cùng Hữu Nãi Ngư bao phủ vào trong. Tiếp đó, trên boong tàu chợt xuất hiện một cái bóng đen, không khó nhìn ra được đó là cái tặc thủ, đã từ cái kiều đồn đẫy đà kia men theo cái rãnh, đi tới một cái địa phương không nên chạm vào...
- Phó đại ca chàng yên tâm đi, Tiếp dẫn chi thuyền sẽ xuyên qua khu vực nguy hiểm này, ta cần tập trung lái thuyền rồi!
Bạch quang chói mắt xuất hiện, Hữu Nãi Ngư đột nhiên khẩn trương lên.
- Bạch quang kia là cái gì?
Phó Thư Bảo vội la lên.
- Cái đó là...
Hữu Nãi Ngư cũng chưa từng kinh qua, con đường tiếp theo đi như thế nào cũng đều là thông qua Tiếp dẫn chi thuyền nói cho nàng biết, đúng lúc này nàng đang muốn từ Tiếp dẫn chi thuyền thu được nhiều thông tin về đạo bạch quang kia nhưng lại không có thời gian.
- Ầm ầm!
Một tiếng trầm đục, giống như sấm giữa trời quang, cường quang chụp xuống Tiếp dẫn chi thuyền. Trong chốc lát, chấn động kịch liệt liên tục truyền đến. Phó Thư Bảo cảm giác được đạo cường quang chướng mắt này cũng không phải là hào quang của Hằng tinh, cũng không phải là do hào quang của sinh vật gì mà là một loại năng lượng thuần túy tinh khiết. Điểm ấy ngược lại cùng tình huống gặp được Huyền Thiết sơn linh mạch có chút tương đồng. Nhưng mà, năng lượng trước mắt so với Huyền Thiết sơn linh mạch còn muốn cường đại hơn rất nhiều lần!
Nếu như là con người, một khi rơi vào trong cỗ năng lượng thuần khiết này, cường độ cường đại như thế, người kia lập tức bị chưng khô, hài cốt vô tồn. Mạnh như vậy, ngay cả Thứ Thần cấp như Phó Thư Bảo cũng cảm thấy khó mà sống sót được. Nhưng mà, hắn và Hữu Nãi Ngư lại là hữu kinh vô hiểm, cường quang bị đẩy lui, nhanh chóng thoát ra ngoài, không chút thương tổn. Nguyên nhân rất đơn giản, cường quang kia khi vừa tập kích tới thì Tiếp dẫn chi thuyền lại sinh ra một vòng hộ tráo, đem hết thảy trên thuyền bảo vệ lại.
Đứng trên boong tàu, rõ ràng có thể cảm nhận được hai chủng năng lượng ma sát lẫn nhau sinh ra lực phá hoại kinh người, loại trình độ này, không cách nào tưởng tượng nổi.
Phó Thư Bảo bây giờ mới hiểu được, đạo bạch quang này chỉ là một vạch tuyến năng lượng, con đường của Tiếp dẫn chi thuyền chính là xuyên qua nó. Phải đi qua con đường như vậy, không có Tiếp dẫn chi thuyền, coi như tồn tại như Thiên Không nữ thần thì cũng không cách nào thông qua được. Đây là lý do Tiếp dẫn chi thuyền tồn tại, không có nó, căn bản là không có người nào có thể đi tới Thánh đảo. Bất quá, cái gọi là Thánh đảo đến tột cùng là ở địa phương nào, trên con đường đi tới nó sao lại cỗ năng lượng cường đại như vậy, hắn thủy chung nghĩ mãi không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.